Bạch Dương & Sư Tử

Chương 42: /Ngoại truyện/ Đồng hồ Cát 6



Chiều hôm sau, khi Tử Sinh theo cầu thang lót gạch đỏ bước lên lầu hai quán bida, nhân viên phục vụ ở đối diện cho anh một ánh mắt kinh ngạc, xoay người đụng phải chậu hoa ở góc tường.

“Cậu sao vậy…”

A Khổng trừng mắt nhìn anh, Bao Vĩ nhíu mày, giống như người trước mặt không phải Thi Tử Sinh, mà là một…người sao Hỏa.

“Không có gì.” Giọng anh truyền tới từ sau khẩu trang, mang theo giọng mũi dày đặc. Nhưng không chỉ vậy, đôi mắt anh hơi thâm đen, như là tối qua bận làm chuyện gì đó không ngủ được, ánh mắt nhấp nháy, khiến người ta có cảm giác khác thường, còn có cơ mặt bất giác biến thành đường cong, bất cứ ai nhìn thấy anh cũng sẽ nghĩ rằng: trên người anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Tôi chỉ là…bị cảm.” Tử Sinh ho nhẹ mấy tiếng, ngồi xuống sofa đơn, kêu người rót cho anh một ly nước ấm, sau đó im lặng ngẩn ngơ.

A Khổng quay đầu nói với Bao Vĩ: “Cậu đấm tôi một cái đi.”

“?”

“Tôi muốn xác định mình không phải đang nằm mơ.”

Bao Vĩ nhướn lông mày, thản nhiên nói: “Tôi đấm thật đó.”

“Hay là thôi đi…” A Khổng đẩy Bao Vĩ ra vòng qua bàn bida, đi tới trước mặt Tử Sinh, chìa tay huơ huơ trước mặt anh, “Này, cậu đừng làm tôi sợ!”

“…” Anh dùng ánh mắt hờ hững trả lời.

“Cậu…” A Khổng muốn nói lại thôi, có lẽ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

“Dạo này có biến động nhỏ gì không?”

“Không có, nhưng tôi có cảm giác ‘gió thổi báo giông tố sắp tới’.”

“Là ý gì…” Bao Vĩ nhịn không được xen vào.

“…Ý là sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra,” A Khổng tựa trên trường, rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc nằm trên bàn, châm lửa, điềm tĩnh hút một ngụm, “Có lẽ, những người nào đó dừng tay như vậy, cơ mà cũng rất có khả năng ngày một thậm tệ hơn.”

“…” Tử Sinh và Bao Vĩ im lặng suy tư về lời nói của anh ta, bầu không khí lập tức trở nên ngưng đọng.

“Con người thường xuyên đặc biệt đề phòng đối với những việc còn chưa xảy ra, nhưng khi thật sự xảy ra thì lại hoàn toàn không như mình nghĩ. Thế là sau đó, khi sắp nảy sinh vấn đề thì sẽ càng đề phòng hơn.”

Tử Sinh và Bao Vĩ nhìn anh ta một cái, tiếp tục trầm mặc.

“Tuy nhiên, sự việc luôn có tính hai mặt của nó,” dáng vẻ cười rộ lên của A Khổng không hề có sức công kích, “Nghĩ tới phương diện xấu, đồng thời cũng có thể nghĩ tới phương diện tốt một chút, có lẽ sẽ bớt đi phiền não, cho nên việc sẽ tới thì để nó tới đi.”

“Tôi nói này,” Tử Sinh còn chưa kịp lên tiếng, Bao Vĩ đã không nhịn được, “Tôi hỏi một câu cậu có thể đáp một câu hay không, mỗi lần tôi hỏi cậu một câu thì cậu sẽ đáp mười câu, còn toàn là lời thừa thãi.”

“…Đồng ý.” Cách lớp khẩu trang thật dày, Tử Sinh dùng giọng khàn khàn hùa theo.

“Hai cậu…” A Khổng nhíu mày, buồn rầu, “Hai cậu liên kết ức hiếp tôi…”

Nói xong, anh ta khụt khịt mũi, vẻ mặt đau lòng muốn chết.

“Cút.” Tử Sinh và Bao Vĩ hiếm khi nhất trí trừng to mắt.

Lần bệnh này của Tử Sinh kéo dài cả tuần cũng chỉ khỏe được một nửa, cuối tuần thời tiết sáng sủa, mặc dù sắp tiến vào tháng mười một, nhưng trong không khí vẫn mang theo hương vị mùa hè ấm áp, A Khổng chẳng hề so đo lần trước Tử Sinh và Bao Vĩ chế nhạo mình, lúc sẩm tối anh ta mua một phần cháo, hẹn Bao Vĩ cùng đến thăm người bệnh gần như không còn bị ốm kia.

Anh ta tính đúng thời gian dừng xe dưới lầu nhà Tử Sinh, Bao Vĩ cũng đi theo tới, từ cốp xe sau lấy ra một giỏ trái cây bao bọc sang trọng —— sở dĩ gọi là “sang trọng”, bởi vì ở tay xách của giỏ trái cây có buộc một cái nơ bướm màu hồng nhạt rất khoa trương.

“Tôi bảo cậu đến thăm bệnh,” A Khổng khóa cửa xe, bất đắc dĩ nhìn nơ bướm lòe loẹt kia, “Không phải bảo cậu đến tảo mộ.”

“Nếu tảo mộ thì tôi chẳng thèm mua giỏ trái cây.” Bao Vĩ cho anh ta một câu trả lời rất ngầu, sau đó đi vào cổng chung cư.

“…”

Bởi vì muốn cho người bệnh một bất ngờ, thế nên A Khổng không gọi điện thoại trước cho Tử Sinh, ở trong ấn tượng của anh ta, nếu Tử Sinh không ở quán bida, thì nhất định ở nhà, trước khi đi anh ta gọi điện đến quán bida xác nhận rồi mới tới thẳng đây. Đi vào chỗ chờ thang máy, A Khổng ngạc nhiên phát hiện một bóng lưng quen thuộc, anh ta vỗ Bao Vĩ, Bao Vĩ hiển nhiên cũng để ý tới, bèn nhíu lông mày.

“Cảnh sát Chung.” A Khổng xách theo bình giữ nhiệt, nhanh nhẹn tiến lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Chung Trinh không hề che giấu —— cũng chẳng thể che giấu —— vẻ thảng thốt và kinh ngạc của mình, cô đứng cứng đờ, không biết nên nói gì mới được.

Trong lòng A Khổng cảm thấy buồn cười, mèo thế mà cũng sợ chuột?

Thang máy phát ra tiếng “đinh”, cửa lùi qua hai bên, Chung Trinh dùng khóe mắt liếc nhìn hai người kia, bọn họ đang đứng lịch sự đằng sau cô, thế là cô chỉ đành đi vào.

Trong tay cô xách tay hai túi đồ ăn rất nặng, giờ phút này cô lại bất giác muốn bỏ lại hai cái túi to lao ra ngoài, nhưng cuối cùng cô không làm vậy. A Khổng vừa tiến vào liền bấm nút, chờ cửa thang máy khép lại, anh ta mới quay đầu hỏi cô: “Cô đến lầu mấy?”

Chung Trinh lúng túng, dùng âm thanh run rẩy nói: “…Trùng hợp quá, là, là cùng lầu.”

Giờ đây, cô cảm thấy ông chủ quán bar kia thường ngày chẳng nói câu nào, anh ta nhịn không được mà nhìn cô thêm mấy cái.

“Ồ, thế thật là trùng hợp quá.” A Khổng thân thiện nói.

“….Đúng, đúng vậy.” Cô muốn giơ tay lên lau mồ hôi, nhưng phát hiện hai tay đều xách túi.

“Cô cũng ở đây?”

“…Không phải.”

“Đi thăm bạn à?” Nhưng A Khổng hình như không bỏ qua cho cô.

“Ừm.”

“Bạn nào thế?”

“…Bạn, bạn bè bình thường.” Cô không biết làm sao mình còn cười được, nhưng chắc hẳn nụ cười kia nhất định rất cứng ngắc.

Tử Sinh ở không cao lắm, thang máy chạy chưa đến vài giây, tiếng “đinh” kia vang lên lần nữa tựa như tuyên án, hai người đàn ông đi ra trước, sau đó ăn ý lấy tay chặn hai bên cửa, giống như đang chào đón cô.

Chung Trinh dùng sức lực rất lớn mới kéo khóe miệng mình, đi ra nửa bước một cách khó khăn, bỗng nhiên, một cánh cửa sắt thật dày được người bên trong mở ra, Thi Tử Sinh đi chân trần mặc quần thun dài màu đen xuất hiện ở cửa. Anh để trần thân trên, làn da ứa mồ hôi, trong tay nâng một cái tạ tay, nhìn thấy A Khổng và Bao Vĩ, anh gật đầu nói: “Sao hai cậu đến đây, mang gì cho tôi thế?”

“Không có gì, tôi mua cháo mà cậu thích nhất, lão Bao thì lại mang giỏ trái cây quá lòe loẹt.”

Tử Sinh đánh giá từ trên xuống dưới một lần, mới nói: “Có chút lòe loẹt.”

Bao Vĩ chẳng hề để tâm đến nhận xét của bọn họ, thậm chí ngay cả bờ vai cũng lười nhúc nhích.

“Vào đi.” Tử Sinh mở rộng cửa, để A Khổng và Bao Vĩ tiến vào, còn giống như một chủ nhà hiếu khách vừa ngăn lại để bọn họ đổi giày, vừa lấy ra hai đôi dép kiểu nam từ trong tủ giày dép.

Ngay khi Chung Trinh tưởng rằng Tử Sinh muốn đóng cửa, anh lại bỗng nhiên tỏ vẻ điềm nhiên như không nói với cô: “Này, em còn không mau tiến vào, sao đi lâu vậy, em đi xem canh giò heo trong phòng bếp trước, anh thấy sắp được rồi.”

A Khổng và Bao Vĩ đồng thời quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hai người chẳng hề kinh ngạc, tuy nhiên ít nhiều có chút tò mò. Chung Trinh có một cảm giác, từ khi gặp nhau ở dưới lầu, bọn họ đã biết tại sao cô xuất hiện ở đây, chỉ là không nói gì lộ chân tướng thôi.

“Ờ, ờ…” Chung Trinh cúi đầu, đi qua đặt hai túi to trên mặt đất, thay giày, vội vàng chui vào phòng bếp.

Canh giò heo quả thật sắp xong rồi, cô giảm lửa xuống, bỏ vào cải trắng đã chuẩn bị từ trước, đậy nắp lại, sau đó thận trọng lắng nghe âm thanh trong phòng khách. Không biết là vì bọn họ nói chuyện quá nhỏ tiếng, hay là tiếng tivi quá lớn, cô chẳng nghe được gì cả, thế là đành phải một mình ngẩn ngơ.

Khi Tử Sinh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, anh đã mặc vào chiếc áo cộc tay cotton màu trắng, anh đi qua hôn cô một cái trước, như là an ủi cô, sau đó lấy mấy lon bia trong tủ lạnh, cười cười đi ra ngoài.

Chung Trinh lập tức cảm thấy đầu óc mình hơi hỗn loạn, nhớ lại một đêm nào đó của mấy tháng trước, cô được phái đi làm một nhiệm vụ, đến một quán bida điều tra một người bị tình nghi, sở dĩ bảo cô đi là vì tại đại hội thể thao năm ngoái cô lấy được giải nhất khi thi đấu bida.

Nhiệm vụ mà cảnh trưởng giao cho cô là cố gắng khoa trương, thu hút sự chú ý của người khác, vì thế cô tìm người đánh cuộc khắp nơi, cho đến buổi tối nọ, một người đàn ông trông lạnh nhạt đứng trước mặt cô, bảo cô rời khỏi. Cô vốn không muốn để ý tới anh, nhưng một người khác tiến lên nói anh là ông chủ, nếu không đồng ý đánh cuộc thì cô phải đi. Cô thầm liếc nhìn cảnh trưởng ngồi ở góc tường, ông ta khẽ gật đầu, ý bảo cô chơi tiếp, vì thế cô làm theo, nghĩ thầm cùng lắm là đánh cuộc một ván, khả năng thua là phân nửa.

Nhưng cô không nghĩ tới, lần thua này, là thua cả người.

Nửa đêm khi mơ màng, cô loáng thoáng nhớ lại chút ít, anh hôn cô, cô cũng hôn anh, cô ít khi uống rượu, không biết sau khi say mình lại biến thành một người khác. Khi anh thở hổn hển tiến vào cơ thể cô, cô chợt tỉnh táo trong chớp mắt —— đầu óc cô như là cuộn băng đang tua lại một lần khiến người ta buồn ngủ, rốt cuộc tại một phút nào đó, chợt dừng lại.

Cô rất muốn thét to, bởi vì cô có thể cảm nhận rõ ràng anh ở trong cơ thể cô, đó là…lần đầu tiên của cô.

Cô cảm thấy mình hét thật, chẳng qua khi giọng cô còn chưa thốt ra thì đã bị anh chặn miệng lại. Sau đó mỗi khi cô nhìn thấy Tử Sinh, cô đều rất khó tin anh là người đàn ông điên cuồng như vậy ở trên giường… À, cô bất giác sờ khuôn mặt mình đang nóng lên, có lẽ người càng điên cuồng hơn là chính cô chăng.

Có lẽ, cô còn muốn đẩy anh ra, muốn đá anh một cước xuống giường, thậm chí muốn tìm một con dao thiến anh —— thế thì cảm giác xấu hổ của cô đồng thời dâng tràn theo tiếng rên rỉ sẽ giảm bớt một chút. Nhưng cô không làm vậy, bởi vì cô chẳng thể suy nghĩ, đầu óc cô trống rỗng, tựa như khoảnh khắc đó không phải là chính mình, thứ gì đó kiềm nén dưới đáy lòng cô đi theo nụ hôn của anh, tiếng thở dốc của anh, mỗi một ngón tay anh lướt qua cơ thể cô, nó được phóng thích ra ngoài.

Cô đầu hàng, không biết vì sao, cô đầu hàng đối với người đàn ông này.

“Này…”

Chung Trinh nghe được giọng nói, mới ngoảnh đầu trông thấy Thi Tử Sinh đứng ở cửa phòng bếp, khóe miệng anh mỉm cười, thấp giọng nói: “Em suy nghĩ gì đó? Anh gọi em mấy tiếng rồi.”

“Không, không có gì.” Cô cúi đầu, cầm lấy nắp nồi, dùng đũa lơ đãng chọc cải trắng.

“Em lấy chút đá ra, được không?”

Cô vội vàng mở tủ lạnh, tìm được khay đá bỏ vào tối qua, lấy ra đưa cho anh.

“Em lấy hết ra, đặt trong bát, đưa đến phòng khách đi.”

“Thôi.” Từ trong ngăn tủ cô lấy ra một cái bát, nhanh nhẹn đổ đá vào trong, rồi đưa bát cho anh, trước sau vẫn không chịu bước ra phòng bếp.

Tử Sinh nhận lấy bát, nhướn mày, nói: “Em sẽ không định tối nay ăn cơm ở trong này chứ? Nếu bọn họ không đi, em còn định ngủ ở phòng bếp?”

Cô cúi đầu, tiếp tục chọc cải trắng, không nói gì, nhưng có chút ý ngầm thừa nhận.

“Cảnh sát Chung…”

Cái này coi như…biệt danh anh đặt cho cô sao?

Anh cầm bát đặt lên bàn, đi tới phía sau cô, không có ôm cô, chỉ lấy cằm tì lên đầu cô, nói: “Rất khó khăn với em sao?”

“?”

“Thừa nhận quan hệ của chúng ta.”

Cô vẫn không nói gì, người đàn ông ở đằng sau bèn xoay người bỏ đi, quên lấy bát đá trên bàn.

Cô ở phòng bếp thẫn thờ mấy phút, mặc dù hơi chán nản, nhưng rốt cuộc vẫn lau tay, bưng đá đi ra ngoài.

Tối nay, Thi Tử Sinh không tránh khỏi muốn trừng phạt cô ở trên giường, cô cảm thấy uất ức, bởi vì mình đã nhượng bộ, cô bưng đá ra ngoài, tươi cười ngồi bên cạnh anh trông lạnh nhạt, chẳng phải là nhượng bộ lớn nhất sao? Anh còn muốn thế nào?

“Em khiến anh cảm thấy khó chịu.” Anh nhìn ánh mắt cô, nói thẳng thừng.

Thế là cô lại mềm lòng, so với sự thẳng thắn thành khẩn của anh, cô cảm thấy mình hèn mọn, anh thẳng thắn bộc lộ mình trọn vẹn trước mặt cô, nhưng cô thì không có.

Rất nhiều lúc, cô thiếu hụt loại dũng khí trên người anh, thế nên luôn cảm thấy mình nợ anh gì đó.

Ngủ thẳng tới nửa đêm, di động cô vang lên, là điện thoại của sở cảnh sát gọi tới, nói có nhiệm vụ tạm thời. Thế là cô lần mò mặc quần áo, rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, bỗng nhiên chẳng có cách nào nhận ra mình rốt cuộc đang ở đâu.

Khuôn mặt của Thi Tử Sinh xuất hiện đằng sau cô, anh dụi mắt hỏi: “Cần anh đưa em đi không?”

Cô ngỡ ngàng lắc đầu.

“Vậy tự em cẩn thận.”

Trong nháy mắt, cô biết được mình đang ở đâu, thế là cách tấm gương lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh.

Tháng mười một năm nay cảm thấy trôi qua rất dài, nhưng lại đặc biệt…ấm áp.

Mỗi một buổi sáng vào ngày nghỉ, Chung Trinh mở mắt ra là có thể nhìn thấy Thi Tử Sinh, anh là một người ngủ rất say, cô thử sờ lỗ tai anh, túm tóc anh, nhưng anh hoàn toàn không phát giác, vẫn ngủ say giấc.

Cô chợt có một cảm giác rất kỳ lạ: anh là một người đặc biệt, ít nhất, đối với cô là một người rất đặc biệt, mỗi lần nhìn ánh mắt anh, cô sẽ không thể dời chuyển tầm mắt của mình. Đương nhiên, anh cũng như vậy.

Cô không nói quan hệ của bọn họ với đồng nghiệp, nhưng cô đã quyết định, nếu có người hỏi thì cô nhất định sẽ thành thật trả lời; khi về nhà ăn cơm cô cho ba mẹ biết, đã có đối tượng qua lại; thậm chí, lúc trò chuyện trên mạng, cô đã thừa nhận với bạn thân nhất có lẽ mình đã yêu một người.

Nhưng tất cả mọi việc đều có một nhân tố không thể xác định, nhân tố kia tựa như cuộn từ cảm nhỏ bé trên bảng mạch tích hợp, thường bị người ta coi nhẹ, nhưng một khi xảy ra vấn đề, cả bảng mạch điện sẽ có nguy cơ ngừng trệ.

Nhưng cô lại không dám nghĩ kỹ đến nhân tố kia, cô chỉ loáng thoáng nhận ra, cô muốn duy trì tình trạng hiện tại, cùng anh duy trì tình trạng hiện tại.

Thi Tử Sinh trở người, đối diện cô, vẫn đang nhắm mắt.

Tóc trên trán và đỉnh đầu anh khá dài, hai bên cạnh lại cắt rất ngắn, cô không biết tại sao anh lại để kiểu tóc như vậy, là mốt ư? Hay là vì để lộ ra góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt anh, để người khác sợ anh?

Từ khi ở bên cô, anh ít khi cạo râu trên cằm, nhiều nhất là cắt tỉa một chút, có một lần cô nhịn không được hỏi anh tại sao phải để râu, anh vừa đánh răng vừa bình thản trả lời: “Bởi vì anh chững chạc.”

……

À, còn có phẩm vị vụng về của anh, ngoài lúc tập thể hình và ở trên giường, anh luôn mặc đủ loại áo cộc tay, anh không mặc áo sơ mi, trong tủ quần áo cũng chẳng có bộ âu phục nào, thỉnh thoảng cô sẽ đặt giả thuyết, nếu anh là dân đi làm bình thường, thế thì sẽ có cảnh tượng thế nào, nhưng dù sao chăng nữa cũng không tưởng tượng ra được, bởi vì anh chính là anh, một người đàn ông tên là Thi Tử Sinh.

Có đôi khi cô cũng sẽ hỏi chính mình, buổi tối say rượu kia, tại sao cô muốn lên giường với anh?

Thoạt đầu cô khó mà trả lời, nhưng có một ngày, cô bỗng nhiên cảm thấy, nói không chừng chính là vì bị hấp dẫn bởi khuôn mặt tập trung của anh khi chơi bida. Anh rất dễ chuyên tâm đối với một sự việc nào đó, tựa như bây giờ anh thường dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô, nói không chừng cô hồi đó, trong tiềm thức hy vọng chính mình thay thế những hòn bida đủ màu sắc này, trở thành một tiêu điểm, cho nên mới…

Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi mịt mù, cô nghĩ nhất định rất lạnh. Cô vươn tay ra từ trong ổ chăn, từ bờ vai anh trượt đến khớp tay to lớn, sau đó, cổ tay cô bị túm lấy.

“Đừng quậy…” Anh ậm ờ lẩm bẩm một câu.

Bàn tay anh túm tay cô không hề dùng sức, thế nên cô giãy một cái là tránh khỏi, anh cũng không bắt cô lại, chỉ là vùi mặt trong gối ngủ tiếp.

Chung Trinh bỗng nhiên đứng dậy, quấn chăn dang hai tay ra, nhào thẳng tới Tử Sinh, miệng kêu to: “Batman đến đây!”

Thi Tử Sinh thốt ra tiếng thét, ngũ quan méo mó nhăn nhíu lại, cô cười rộ lên, đầu tiên là cười ha ha ngây ngô, sau đó là cười như điên, tựa như từng phút từng giây ở bên anh đều là hạnh phúc, một loại hạnh phúc không cần nghĩ ngợi.

Cô mau chóng bị trừng phạt, nhưng cô chẳng quan tâm, bởi vì cô phát hiện, ngay cả khi anh trợn mắt hung hăng nhìn cô, trong ánh mắt vẫn chuyên chú như vậy.

Thế nên, đó không phải là trừng phạt, đó chỉ là vì…anh yêu cô.