Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

Chương 6



“Tôi thua, anh có gì thì hỏi đi, đừngtrợn trừng mắt nhìn tôi như thế.” Long Nghiên Nghiên nhìn người đàn ôngsau khi đưa cô về nhà, liền chiếm lấy ghế sô pha chẳng chịu đi, cứ nhìnchằm chằm cô, như là có chuyện muốn hỏi cô vậy.

“Em có anh trai, vì sao cho đến giờ chưa từng nói cho anh biết?”

“Anh cũng không hỏi nhà tôi có những aimà……” Lườm gương mặt quái dị của anh, Long Nghiên Nghiên bừng tỉnh,“Không phải anh tưởng tôi mồ côi chứ?”

“Em chỉ nói em cô đơn một mình, anh đương nhiên sẽ cho là như thế!” Giọng anh ảo não.

Nếu sớm biết người đó là anh trai cô, anh sẽ không ra tay dạy bảo, làm như thế, lần đầu tiên gặp anh vợ tươnglai, biểu hiện của mình chắc chắn sẽ để lại ảnh hưởng xấu.

“Tôi không chỉ có anh trai, còn có cha nữa.”

“Cha!” Giống như nghe được một danh từkhó hiểu, trong nháy mắt anh ngây dại ra. Lệnh Quá Dương, mày thật đángđánh, chẳng những bỏ quên anh vợ, đến bố vợ tương lai cũng không chú ý,làm thế nào mà mày làm bạn trai người ta được chứ?

Trên mặt xuất hiện một chút đau đớn, Lệnh Quá Dương mím môi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhìn người con gái kia cưới, yêu cầu giải thích. “Nói rõ đi, nhà em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao quan hệ giữa em và anh trai lại tệ như thế?”

“Cũng không có gì, là bọn họ ghét tôi mà thôi.” Không chơi nữa, cô rút tay về.

“Ghét em?” Lệnh Quá Dương nghĩ sâu xa nhìn chăm chú dáng vẻ quen thuộc của cô.

“Bởi vì mẹ tôi.”

Đầu anh bắt đầu hoạt động, “Em vì…… mẹ sinh em khó mà qua đời, cho nên bọn họ ghét em.”

“Thân thể mẹ tôi bị nhiễm hàn khí, khôngdễ mang thai, sinh cũng rất nguy hiểm, khi sinh anh tôi, mẹ khó sinh,sau đó cha tôi tính chuẩn bị thực hiện phẫu thuật, ai ngờ còn chưa kịplàm, không cẩn thận lại mang thai tôi, cha kiên quyết muốn phá bỏ, nhưng mẹ không chịu, chẳng qua lúc này ông trời lại không giúp nữa, tình hình của mẹ nguy cấp, bác sĩ nói hai người chỉ có thể cứu một người, chachọn mẹ, nhưng mẹ lại chọn tôi.”

Cô đứng lên không hề báo trước, kéo LệnhQuá Dương vào phòng ngủ, đặt khung ảnh ở đầu giường vào tay anh. “Dángvẻ của tôi rất giống mẹ đúng không? Nhất là mái tóc ngắn.”

Càng lớn, cô phát hiện mình ngày càng giống mẹ, cô để tóc dài, chính vì không muốn nhìn thấy ánh mắt oán hận của hai người kia.

Anh dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của cô, nhìn cô nằm trên giường ôm con thỏ bông trước ngực.

“Cha và anh rất hận tôi, vì tôi, nên mẹmới chết, họ tuy lạnh lùng với tôi, nhưng vẫn cho tôi ăn uống, dạy dỗ,cho tiền tiêu vặt. Vì hi vọng nhận được tình yêu thương của họ, vì thếtôi học cái xấu, đánh nhau với người ta, lang thang bên ngoài không vềnhà, ầm ĩ náo loạn ở bên ngoài, kết quả là tôi đã lầm, chẳng những không đạt được kết quả tôi muốn, ngược lại còn khiến họ càng giận tôi, càngghét tôi.”

Từ bỏ ý định muốn lấy lòng bố vợ và anhvợ tương lai, hai tay Lệnh Quá Dương nắm chặt, toàn thân tràn đầy xúcđộng muốn tung quyền, đối tượng để làm bao cát, chính là anh trai và cha trong lời từ miệng cô.

“Nhiều lần thất bại làm tôi không ôm hivọng nữa, cũng quyết định sống một mình, anh biết không? Từ sau khi tôitốt nghiệp tiểu học, tôi đã không dùng phí sinh hoạt bọn họ gửi nữa, tôi tự làm công, vừa đi học, anh xem, không cần dựa vào họ, tôi vẫn rấtkhá, tôi có thể mở tiệm hoa cùng Bình Bình! Tiền gửi tiết kiệm đến giờ,cũng đã được tám số rồi.” Hắc hắc, Thật ra cô có thể coi như là một tiểu phú bà (người con gái giàu có) đấy!

Lệnh Quá Dương vuốt khuôn mặt kiêu ngạocủa cô, thấy dưới ánh mắt quật cường của cô là thương tâm và cô đơn,thật muốn cho cô biết, cô không cô đơn, không phải người thừa, cô cóanh, anh cũng cần cô.

“Này! Tôi cảnh cáo anh, anh đã nói chụpảnh quảng cáo của tôi thật đẹp rồi nhé, không được phép nuốt lời đâu,tôi muốn để họ nhìn tôi với con mắt khác xưa, có lẽ tôi vẫn còn nuôi hivọng muốn làm họ chú ý đến tôi!” Cô dừng lại, dấu phiền muộn xuống đáylòng. “Được rồi, đã báo cáo xong.”

Thật lâu sau, Lệnh Quá Dương mới nói một tiếng. “Không còn nữa?” Không nói chuyện kẻ bạc tình kia à?

“Không! Nếu không anh còn muốn nghe gì nữa?”

Anh xoay người thở dài một hơi, giải quyết chuyện người nhà của cô trước đã, về phần kẻ phụ tình, tính sau đi.

Lệnh Quá Dương lộ ra vẻ quyết tâm của một tráng sĩ anh dũng, rồi nằm xuống bên cạnh cô.

“Anh làm gì?” Khiến người ta không khỏi tò mò hỏi.

“Đến đây đi! Anh chuẩn bị rồi.”

Long Nghiên Nghiên không hiểu hỏi. “Chuẩn bị cái gì?”

“Anh biết trong lòng em nhất định rất uất ức, rất khó chịu, để anh dùng thân thể an ủi em, em muốn làm gì anhcũng được, hoặc là…”

Anh nhìn cô nháy mắt mấy cái: “Em ngại chủ động, thì để anh…”

Long Nghiên Nghiên nghẹn họng nhìn đếntrố mắt, trên đời này sao lại có người không biết xẩu hổ là gì như thếchứ, một đạp đá văng thân thể nam tính bên cạnh ra.

Xoa xoa ngực, Lệnh Quá Dương tủi thân méo miệng, duỗi người với tay tìm kiếm cô. “Anh thật sự muốn an ủi em mà,đến đây đi! Bảo bối, giường này thật thoái mái…”

“Xuống địa ngục đi!” Muốn an ủi cũng không phải là cách này.

Thấy anh như muốn lao đầu về phía trước,Long Nghiên Nghiên ôm thỏ con nhảy ra, chơi trò anh đuổi em chạy với anh trong phòng, nhưng đa số đều là Lệnh Quá Dương bị ăn đấm và đá của cô.

Biết anh khổ tâm vì muốn chọc cười cô, người đàn ông này xông vào thế giới của cô, khiến cô không thể không động tâm.

Hai người chơi đến thở hồng hộc, một người cười lớn thành tiếng, một người thì vẻ mặt lại thống khổ.

“Không có lương tâm! Anh cống hiến thânthể để an ủi em, em có cảm tạ anh cũng không đủ, còn quyền đấm cước đáđánh anh thương nặng!” Cô bé này xuống tay không lưu tình, trên ngườianh tám phần đều bị thương.

“Hừ hừ! Lần trước anh xuống tay, cũng không nhẹ đâu nhé!”

“Đó là vì thể hiện tình yêu sâu đậm của anh, sao có thể trách được.”

Chỉ là nói đùa, nhưng cô lại rung động, nhìn tấm lưng mạnh mẽ của anh, lòng cô mềm ra, cô đến giúp anh xoa lưng.

“Nghiên Nghiên, em thích thỏ con à?” Thấy cô như ôm bảo bối vào lòng, Lệnh Quá Dương hỏi.

“Mẹ đã mua cho tôi, nói là muốn cho đứa con gái chưa gặp mặt một món quà.”

Phụ nữ hai mươi tám tuổi, ngủ còn muốn ôm một con thỏ rách nát, là rất buồn cười, nhưng, đây là vật duy nhất cóthể chứng minh cô là một đứa bé được người ta hi vọng sinh ra.

Cô hít hít mũi, bàn tay nhỏ bé di chuyểntrên lưng anh vòng ra trước, ôm chặt anh từ phía sau: “Có lẽ, tôi còncần an ủi nữa, cho tôi mượn lưng ôm một chút.”

“Nhầm hướng rồi.” Lệnh Quá Dương kéo côra trước mặt, mở rộng hai cánh tay đón nhận cô và con rối nhỏ kia, ôm cô chặt trong ngực.

Miễn là cô cười vui, khổ sở thương tâm gì ném lại cho anh là được rồi, hãy chia sẻ với anh.

“Tôi nói câu này, anh không được cười tôi nhé!” Tiếng nói mang theo giọng mũi làm người ta thương cảm

“Anh hứa không cười em.”

Khuôn mặt trong lòng anh càng đỏ hơn, “Có anh thật tốt.”

Miệng hứa không cười, khóe miệng Lệnh Quá Dương lại nhếch thật cao, anh thích cô nói như vậy, lại bị bốn chữ này làm đau lòng vô cũng, thiếu tí nữa rơi ra một giọt nước mắt đàn ông.

“Có anh đương nhiên tốt rồi, nói cho embiết, anh, bạn trai sau này của em, người đàn ông của em, cũng chính làkẻ hèn mọn này, sẽ khiến em vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.” Anh chỉ muốn ômcô, hôn cô, làm cô không khóc, không nói ra những lời làm anh đau lòngnữa.

“Đến đây đi! Để người đàn ông của em yêu thương em, cho em biết có anh thật tốt.” Đôi mắt đen nhìn phòng ngủ, cười ái muội.

“Anh an phận đi có được không?” Cô nở nụ cười.

Một quyền đấm vào bụng anh, nhưng lực cũng rất nhẹ.

“Đừng như vậy, em thử sẽ biết……”

Không khí vui vẻ bỗng bị một tiếng ùng ục cắt ngang, biểu tình Lệnh Quá Dương bỗng trở nên quái dị.

“Làm sao vậy?” Thấy mặt anh bỗng trắng bệch, Long Nghiên Nghiên lo lắng đứng lên, cô xuống tay rất nhẹ mà!

Lại một tiếng ùng ục nữa, lúc này ngay cả Long Nghiên Nghiên cũng nghe thấy rõ.

Cô kinh ngạc ngó nơi phát ra tiếng – nhìn bụng Lệnh Quá Dương, không phải là……

Anh mắng vài tiếng, “Đúng, như em nghĩ đấy……”

Cái rượu quỷ kia bắt đầu lên men.

Long Nghiên Nghiên cười đến ngã xuống ghế sô pha, cái mông của anh như bị lửa đốt vọt vào toilet, lòng lại ấm vô cùng.

Nhìn người này cậy mạnh uống bừa, vẫn chạy đi lục ngăn kéo, tìm thuốc dạ dày cho anh!

)(++)

Đến trước cánh cổng to lớn, đầu tiên làLệnh Quá Dương nhìn bốn chữ, tập đoàn Long Đằng, lại đánh giá phong cách tòa nhà này, anh thấy được cha vợ tương lai của anh cũng có chút tàinăng trên thương trường.

Nhưng, cũng chỉ là một người cha thất bại, anh cười lạnh.

Ánh mắt miễn cưỡng chuyển đến trên người một cô gái trực ban: “Xin chào, tôi muốn gặp chủ tịch của quý công ty.”

“Xin hỏi, tiên sinh có hẹn trước không?” Cô gái trực ban bị ánh mắt mê người của Lệnh Quá Dương nhìn, trong lòng bối rối.

“Không.” Anh lạnh lùng trả lời.

“Thật xin lỗi, không hẹn trước……” Tuy là soái ca, nhưng không thể đặc xá được.

“Tiểu thư, xin cô thông báo trước mộttiếng, nói tôi muốn nói chuyện về lệnh ái với Long chủ tịch.” Anh đánhcuộc, đánh cuộc người đàn ông kia có phải thật sự không cần con gái mình không.

Dưới ánh mắt cầu xin của Lệnh Quá Dương,cô gái trực ban bấm điện thoại, nói ngắn gọn, sau năm phút, máy bàn vang lên, cô gái mang vẻ mặt kinh ngạc nghe xong chỉ thị.

“Thế nào?” Lệnh Quá Dương đã có đáp án trong lòng.

“Chủ tịch mời anh đi lên.”

Thang máy lên tầng đặc biệt, Lệnh Quá Dương đi theo thư ký, đi đến trước văn phòng chủ tịch.

“Chủ tịch, tổng giám đốc, Lệnh tiên sinh đến.” Thư ký gõ cửa, ra dấu tay ý nói Lệnh Quá Dương đi vào.

Trước bàn làm việc là một người đàn ôngtrung niên đầu bạc thưa tóc, hai mắt sắc bén nhìn thẳng Lệnh Quá Dương,bên cạnh người đàn ông trung niên là một gã tương đối trẻ tuổi đangđứng, người này Lệnh Quá Dương đã gặp qua đêm đó.

“Cha, người lêu lổng với Long Nghiên Nghiên ở khách sạn chính là tên đàn ông này.”

Long đại ca với Lệnh Quá Dương tràn ngập đối địch và tức giận.

Thú vị nhỉ, Lệnh Quá Dương sờ sờ cằm,đánh giá qua lại một già một trẻ này, xem bộ dáng mím môi tức giận củahọ, có lẽ bọn họ không ghét Nghiên Nghiên như ở mặt ngoài.

“Lệnh tiên sinh, nghe nói anh và Nghiên Nghiên đang qua lại à?” Long chủ tịch bình tĩnh nói.

“Vâng.”

“Anh nói đi! Muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời con gái của ta?”

“Tiền ư? Long chủ tịch, người xem tôi là gì?” Lệnh Quá Dương không vui hỏi.

“Anh bắt cóc Nghiên Nghiên, mục đích để nó rời Long gia, không phải là vì tiền sao?”

Sắc mặt Lệnh Quá Dương tối sầm, anh lạnhlùng nói: “Các người cuối cùng có thật lòng quan tâm đến Nghiên Nghiênkhông? Một người là cha cô ấy, một người là anh trai cô ấy, lại khôngbiết vì cô ấy không chịu nổi các người coi thường, mới đi khỏi cái nhàđó.” Anh vốn muốn nói chuyện thật tốt, kết quả vẫn là tức giận.

Hai người bị mắng lúc này mới bừng tỉnh khi biết nguyên nhân.

“Tôi nghĩ các người ngay cả việc cô ấychuyển nhà lúc nào cũng không rõ?” Lệnh Quá Dương tiếp tục châm chọckhiêu khích, “Ông còn dám nói Nghiên Nghiên là con gái ông? Nếu cácngười là người nhà của cô ấy, sao việc cô ấy không động đến tiền sinhhoạt các người đưa cho cô ấy cũng không biết?”

“Không động đến?” Long chủ tịch giật mình nhìn con trai.

“Các người đi điều tra sẽ biết chuyện tôi nói là thật hay giả, từ khi Nghiên Nghiên tốt nghiệp tiểu học đã bắtđầu đi làm, hoàn toàn dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền trang trảicuộc sống.”

Lời của Lệnh Quá Dương khiến hai ngườiđàn ông xanh mặt, không thể ngờ mười mấy năm qua Long Nghiên Nghiên đãsống vất vả đến thế.

“Hàng tháng đến đúng hạn tôi lại sai thưký gửi tiền qua, đáng chết, còn chưa điều tra xem tiền đã được lĩnhchưa.” Long đại ca mắng mình quá sơ ý.

“Vợ ông mới mất đi tính mạng mới sinh raNghiên Nghiên, ông đã từng chăm sóc, quan tâm đến Nghiên Nghiên chưa?Nghiên Nghiên tự trách mình bao nhiêu, vẫn nghĩ mình là người thừa,không nên sống trên thế giới này, đây đều là do các người tạo nên! Cô ấy là con gái ông, nhưng ông có làm tròn trách nhiệm của một người chakhông?”

Giọng nói của Lệnh Quá Dương chuyển sang lạnh, mặt nhìn thẳng Long chủ tịch.

“Im miệng, ai cho phép anh nói chuyện với cha tôi như thế?” Long đại ca tuy có xấu hổ, nhưng cũng không vì thế mà lúng túng, đây là cá tính xấu của anh, thế cho nên anh đối với em gáicủa mình mới không hòa nhã.

“Dựa vào việc tôi yêu Nghiên Nghiên,tương lai tôi sẽ làm chồng cô ấy, ông nói xem tôi có đủ tư cách để thaycô ấy đòi lại lẽ phải hay không?” Khí thế của Lệnh Quá Dương lạnh thấuxương, hai người đàn ông Long gia khuất phục trước đáy mắt đầy ngạo khívà tự tin của anh. “Tôi muốn một đáp án, nếu các người còn muốn NghiênNghiên là người thân, tôi sẽ rất vui vì có hai trưởng bối, nếu không,vậy thì Nghiên Nghiên từ nay về sau để tôi chăm sóc, không có quan hệ gì với các người nữa.”

Thật lâu sau, Long chủ tịch mới từ từ lên tiếng, “Cậu có thật lòng với Nghiên Nghiên không?”

Vợ ông đã đi được hai mươi tám năm, lúcấy tuy rằng ông cũng hiểu chuyện vợ mình hi sinh là vì đứa con của họ,nhưng ông phải thừa nhận bản thân đã hận sự tồn tại của con gái mình, có điều, thời gian trôi qua đã làm cho nỗi hận này phai nhạt dần, khi ôngtỉnh ngộ nhận ra sai lầm, muốn lấy lại tình cảm cha con, lại phát hiệnđứa con này bướng bỉnh không nghe lời, khiến ông càng thêm đau lòng vàbuồn bực.

Ông dùng cách sửa chữa tệ nhất, để congái có ba bữa cơm no, cũng cho vô số tiền, coi như bù lại trách nhiệmchưa tròn của ông, lại sợ bị phát hiện là mình quan tâm, sẽ không biếtphải đối mặt với Nghiên Nghiên như thế nào, sợ nhìn thấy oán hận trongmắt con.

“Tôi có thể trả lời ông, đầu tiên khithấy Nghiên Nghiên, tôi đã quyết định đời này chỉ muốn mình cô ấy.” Lệnh Quá Dương kiên nghị trả lời.

Ấn tượng khinh thị đầu tiên về Lệnh QuáDương đã đổi khác, Long chủ tịch gật gật đầu, trên gương mặt già nua lànụ cười khổ, “Ta biết mình không xứng làm cha, cũng không dám nghĩNghiên Nghiên còn có thể nhận ta……”

“Tôi muốn cho các người xem thứ này.” Lệnh Quá Dương cười cười thần bí, đặt một túi giấy lên bàn như đặt một bật quý.

“Đây là…… ảnh của Nghiên Nghiên!” Vẻ mặtLong đại ca kinh ngạc, người đàn ông này đúng là nhà chụp ảnh chuyênnghiệp, lại có thể giữ lại được nụ cười xinh đẹp này của cô.

Nhìn con gái với gương mặt tràn ngập tựtin trên bức ảnh, hốc mắt Long chủ tịch đỏ dần, “Con gái của ta thậtđẹp.”

“Mục đích Nghiên Nghiên làm người mẫu, là hi vọng các người có thể chú ý đến cô ấy, tuy cô ấy từng đau lòng vì sự hờ hững của hai người, nhưng Nghiên Nghiên vẫn mong trong mắt hai người còn có người thân là cô ấy.”

Hốc mắt của hai người đàn ông đều ướt, khiến Lệnh Quá Dương rất hài lòng.

“Bức ảnh này cho ta được không?” Long chủ tịch cầm bức ảnh trân trọng.

“Đương nhiên có thể, vốn mang đến là để tặng cho hai người.”

“Nghiên Nghiên có hạnh phúc không?” Longđại ca đặt câu hỏi, vì liên tục tìm cô mấy ngày, khó khăn vất vả tìm nơi nơi nên cơn giận mới tức đến thế, thật ra, anh hi vọng em gái có thể về nhà với mình. “Cô tôi ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể không hạnh phúcchứ.” Lệnh Quá Dương tự mãn đáp.

“Tôi không nói là sẽ để con và em của chúng tôi giao cho cậu!” Đàn ông Long gia liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ bừng lên.

Lệnh Quá Dương nín cười, thầm thở dài.“Tôi chụp ảnh Nghiên Nghiên đẹp lắm, không muốn công khai ra ngoài đâu.” Nghĩ đến dáng người uyển chuyển của cô sẽ bị người đàn ông khác thưởngthức, anh chỉ muốn móc con mắt đối phương ra, “Nhưng tôi đã đồng ý vớiNghiên Nghiên, sẽ để vẻ đẹp của cô ấy cho mọi người nhìn, các người thửnói xem, tôi nên làm thế nào bây giờ?!”

Con mắt đảo một vòng, mặt Lệnh Quá Dươngmang theo nịnh nọt nói: “Nếu không thì thế này, mời ba và anh trai ramặt can thiệp, nói là hai người muốn mua những bức ảnh này, tôi khôngthể ngăn cản được quyền thế và sức ép của hai người.”

Hai cha con nhìn nhau, không qua sự chophép của họ, người đàn ông này đã tự tiện xuống tay với con gái/em gáihọ, ai thèm cứu anh chứ?

“Làm ơn đi! Cha à, anh trai! Xin hai người đấy!” Anh nói thật dễ nghe.

uộc sống lại trở về bình thường, LongNghiên Nghiên trở lại làm việc ở tiệm hoa Tinh Linh, tan làm Lệnh QuáDương sẽ đến đón cô về nhà, nhưng trừ hôm nay.

Lệnh Quá Dương phải tăng ca, xử lý công việc làm ảnh bước cuối cùng, vì sáng mai Nghiêm Cát Tường sẽ đến đòi nợ.

Đúng chín giờ tiệm hoa đóng cửa, ngoài cửa lại xuất hiện bóng người ngoài ý muốn.

“Vũ Tiệp, em đến tìm chị à?”

“Đã lâu không cùng về nhà với chị NghiênNghiên, hi vọng tối nay chị có thể đồng ý.” Thật ra thì có người nào đóđã gọi điện đến, muốn cô phải hộ tống người phụ nữ của anh về nhà antoàn.

“Em chờ chị một lát, chị làm xong là có thể đi rồi.”

Động tác kéo cửa cuốn thành thạo, Long Nghiên Nghiên khóa lại, đi bộ với Nhâm Vũ Tiệp về nhà.

Quán ăn đêm gần nhà trọ, khi Long NghiênNghiên trong quá trình chụp ảnh, không biết đã bị nhân vật có máu mặtnào tố cáo, từng gian một đã bị đóng cửa, trả lại cho các hộ gia đìnhxung quanh không khí yên tĩnh, cũng làm giảm bớt cơ hội “bị thương” củaLong Nghiên Nghiên. Vừa đến nhà, một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước cửanhà trọ khiến Long Nghiên Nghiên chú ý.

Khi các cô đến gần, cửa xe hơi mở ra, bốn tên đàn ông xếp thành một hàng, chặn trước mặt các cô.

Việc này rất quen, nhưng khác với các vệ sĩ áo đen lần trước, lúc này lại thay bằng những gã lỗ mãng lếch thếch hung tợn.

“Xin lỗi, các anh cản đường chúng tôiđấy.” Không hổ là cô giáo piano, Nhâm Vũ Tiệp dùng tiếng nói thanh nhãxin người ta nhường đường.

Chỉ tiếc, đối phương là tên lưu manh không hiểu mà cũng không phân biệt phải trái.

“Các cô ai là Long Nghiên Nghiên?” Gã đàn ông nhìn người này, lại nhìn người kia, theo báo cáo lúc này LongNghiên Nghiên sẽ về nhà, nhưng lại xuất hiện một lúc đến hai người phụnữ?

Không biết là không hiểu ác ý trong mắtđối phương, hay là quá ngốc, Nhâm Vũ Tiệp từ từ hỏi: “Các anh là ai? Vìsao muốn tìm Long Nghiên Nghiên? Tôi chưa từng gặp các anh đâu!”

“Nhiều lời, tôi không có thời gian mà lãng phí với cô ở đây, trong các cô ai là Long Nghiên Nghiên?”

“Tóc ngắn, đại ca, em nghe nói là tóc ngắn!” Một người nhanh miệng nói.

“Còn chưa ra tay à! Bắt đứa tóc ngắn lên xe.”

Nhâm Vũ Tiệp tỉnh ngộ “A” một tiếng, cuối cùng mới biết là có gì đó không đúng, vội vàng bảo vệ phía trước LongNghiên Nghiên. “Chúng bây đừng hòng bắt chị Nghiên Nghiên!”

Cô như gấu koala ôm chặt lấy Long Nghiên Nghiên, không để lũ đàn ông đô con này mang cô đi.

“Vũ Tiệp, em mau bỏ chị ra!” Long Nghiên Nghiên căn bản không có cách tự cứu mình.

“Không được, không được, em sẽ không để họ bắt chị Nghiên Nghiên đi.”

“Vũ Tiệp!” Long Nghiên Nghiên khóc không ra nước mắt, tiếp tục như thế thì mới bị bắt đi đấy!

Thời gian cấp bách, đám đàn ông kia quyết định gom luôn cả người phụ nữ kéo không ra kia lên xe.

Một màn này, vừa đúng lúc bị hai người ngồi trên xe, cha và con gái đang tìm địa chỉ, nhìn thấy.

“Cha, đó là cô giáo dạy piano! Cô ấy lênxe đi rồi kìa!” Giọng nói ngây thơ, không nhận ra là cô giáo của nó đang bị người ta lôi đi.

Cô bé ngó món quà nhỏ trên tay, miệng lẩm bẩm nói: “Cha à, cô giáo không thấy đâu nữa, giờ món quà trong tay củacon này tặng cô ấy thế nào đây?”

Người đàn ông híp mắt lại, nhìn chiếc xeđen đang đi đến, chân nhấn ga đuổi theo, bấm máy phát tin trong xe, anhmuốn con gái lấy sổ liên lạc trong túi ra, tìm số điện thoại liên lạccủa lớp học.

(*___*)

“Hô ~~ cuối cùng cũng làm xong!”

Lệnh Quá Dương ngó từng kiệt tác ưng ývừa rửa xong, không thể không phục mình, có thể nghĩ ra cách hoàn mỹ như thế, cái này với Nghiên Nghiên và Cát Tường còn có mình, có thể báo cáo kết quả rồi.

Từ phòng tối thong thả đi ra, Lệnh Quá Dương bị vài người đứng bất động trong phòng làm việc dọa đến sợ.

“Sao thế, tan làm rồi, sao mọi người không về nhà, ở đây làm gì?”

Tiểu Hoàng chỉ vào một thân thể nhỏ mạp trên ghế, nhịn cười hỏi: “Ông chủ, xin hỏi anh quen ‘nó’ không?”

Bọn họ sớm muốn tan làm, ai ngờ lại nhìnthấy một con bồ câu thú vị đứng ở lan can ngoài cửa sổ, giống như nó đãđợi đây từ chiều, không nhịn nổi tò mò, bọn họ mở cửa sổ ra, để bồ câubay vào.

Sau khi lượn vài vòng, anh chàng bồ câuđứng trên ghế tựa nghỉ ngơi, ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng thoải mái, trênchân nó có buộc tờ giấy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, bọn họ lấy tờ giấy kiaxuống, mở ra.

Trang giấy nho nhỏ viết “Thư gửi Quá nhi”, còn mặt kia bọn họ không hiểu nội dung.

Lệnh Quá Dương thẹn thùng nắm tờ giấykia, đây là do bề trên nhà anh thích dùng bồ câu đưa tin, rõ ràng cóviệc thì dùng điện thoại là được rồi, đừng lãng phí thời gian làm bồ câu đưa thư chứ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyếtđịnh chọn phòng làm việc ở tòa nhà cũ này, trên tầng cao nhất của tòanhà có nhà cho chim, chim bồ câu đưa tin có thể nghỉ ở đó.

“Ông chủ, người nhà anh sao không chọnnuôi cú mèo đi, học Harry Potter đưa tin, ít nhất giấy viết thư cũng nên lớn hơn chứ, chữ như con kiến ý.” Có người giễu cợt.

“Đùa đủ chưa? Đủ rồi về nhà đi.” Lệnh Quá Dương yêu cầu rồi lấy lại bức thư.

Ông chủ đuổi người, ai không chịu đi chứ!

Lệnh Quá Dương nhìn những chữ trên tờgiấy, miệng lẩm nhẩm: “Làm gì chứ, không phải mới kết thúc sao, lại bắtđầu rồi, mình và Nghiên Nghiên mới bắt đầu cuộc sống hạnh phúc được vàingày, lại phải trở về hơn một tuần…”

Anh để ý người chỉnh đèn Sử An còn đứng trước mặt mình, do dự như muốn nói chuyện gì đó với anh.

“Có việc à?”

“Ông chủ!” Anh hổ thẹn cúi đầu, “Tôi xin lỗi anh, người lúc trước trộm ảnh là tôi.”

Một lát sau, giọng nói bình tĩnh của Lệnh Quá Dương từ từ rơi xuống đỉnh đầu Sử An. “Vì sao lại làm thế?”

“Tháng trước, tôi đánh bạc, thua sạchtiền tiết kiệm, còn bị người ta lập bẫy mượn ngân hàng mấy trăm bạn, sao đó, Khương Tâm Dĩnh đến tìm tôi, nói chỉ cần tôi lấy được những bức ảnh đó, cô ấy sẽ giúp tôi trả hết nợ ở ngân hàng tư nhân.”

“Cho nên cậu đồng ý, cũng không nghĩ đến giao tình nhiều năm của chúng ta.”

Người Sử An khẽ run, hổ thẹn đến muốnkhóc, ông chủ dù trẻ tuổi, nhưng đối xử với anh rất tốt. “Xin lỗi, ôngchủ, tôi…… Còn có vợ, con nhỏ, Khương Tâm Dĩnh ra giá rất hấp dẫn, chonên tôi……”

“Sử An.” Lệnh Quá Dương giữ vai anh, nhìn anh mỉm cười, “Thật ra, cho dù cậu không nhận và xin lỗi tôi, tôi cũngsẽ không trách cậu đâu.” Chuyện cũng đã xong rồi mà.

Sử An cảm động, rơi lệ, râu xồm run run, “Xin lỗi, ông chủ, lần sau tôi sẽ bỏ cờ bạc.”

“Mau về đi, người nhà cậu còn đang chờđấy!” Nhắc đến người nhà, anh đã nghĩ đến Nghiên Nghiên, lòng ngứa ngáyliền hành động, phải thường xuyên đến nhà cô, xem cô có lén lút mangsinh vật không phải giống cái về nhà hay không.

Vừa chuẩn bị hộ tống con chim bồ câu lặnlội đường xa lên mái nhà nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại bỗng vanglên trong phòng làm việc.

Mày rậm khẽ nhíu, đã mười giờ rồi, người nào còn gọi đến vào giờ này?

Lệnh Quá Dương nhấc điện thoại, sắc mặttối sầm, đáng chết, Khương Tâm Dĩnh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, không nên làm chuyện đoạn tuyệt như thế chứ?

Dám bắt cóc Nghiên Nghiên bắt anh giaophim ra, còn muốn anh lấy Khương Tâm Dĩnh làm nữ chính chụp lại lần nữa, cô ta nghĩ mình có thể uy hiếp được anh sao?

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh mở máy, là một giọng nam xa lạ mà nhã nhặn.

“Xin hỏi, anh là người thân của Nhâm Vũ Tiệp à……”

(**__**)

Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, hai người phụ nữ bị trói tay chân ở một góc.

Dường như không phải là con tin, hai người này chỉ nhàn nhã nói chuyện phiếm về việc nhà.

“Không thể nào? Em là em họ…… anh Dương?”

“Em chuyển đến đây làm quen với chịNghiên Nghiên, cũng là yêu cầu của anh họ, khi đó em đang tìm nhà trọ,anh họ em muốn chị và em ở cùng một nơi, để khi anh ấy không có ở đó, em có thể bảo vệ chị.”

Long Nghiên Nghiên thật muốn mở cái đầuLệnh Quá Dương ra, nhìn xem bên trong nhét cái gì, một người yếu ớt nhưthế, ngay cả con gián cũng sợ lại sai đi bảo vệ, chăm sóc cô?

Có lầm hay không!

Nhâm Vũ Tiệp thầm cười, đương nhiên hiểusuy nghĩ của cô, “Chị Nghiên Nghiên ở một mình ở nơi hỗn loạn như thế,khi đó chị lại chưa quen thân với anh ấy, cho dù anh ấy muốn chăm sócchị cũng không tiện, chỉ có nhờ em, không nói đến quan hệ của bọn em,chính là vì không muốn chị cảnh giác.”

Long Nghiên Nghiên bĩu môi, “Người này được lắm, chị còn lớn hơn anh ta, chẳng lẽ không biết tự chăm sóc mình sao?”

“Anh họ rất quan tâm đến chị mà! Hắc hắc, lại nói cho chị Nghiên Nghiên chuyện này, chuyện có liên quan đến chịnhưng anh họ không cho phép nói với chị.” Nhâm Vũ Tiệp nói về nguyên dongười nào đó bị chảy máu cam.

Long Nghiên Nghiên ngạc nhiên, về sau lại không dám tin, rồi cười ha ha, trong gian phòng toàn là tiếng nói tiếng cười của phụ nữ, hai con tin không hề có dáng vẻ của con tin, cười đùaầm ĩ.

Vài tên đàn ông canh gác bên ngoài tự nhiên bất mãn, cửa bị đá văng, mấy gã bước đến chỗ các cô.

“Bọn mày ầm ĩ muốn chết, im lặng cho tao!”

Long Nghiên Nghiên nhìn ra ngoài cửa, bên ngời có rất nhiều gã trông coi, hiển nhiên là đã có chuẩn bị.

“Ông anh này, xin hỏi anh vì sao lại muốn bắt chúng tôi?” Hỏi không quên lễ nghĩa, dù đối tượng là cướp, Nhâm VũTiệp vẫn rất khách khí.

“Không phải bắt mày, là bắt nó!” Ánh mắt dâm đãng của tên đàn ông di động trên người Nhâm Vũ Tiệp.

Đứa con gái đeo kính này, đôi chân dài dưới làn váy như ẩn như hiện, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.

“Các anh muốn bắt tôi làm gì?” Long Nghiên Nghiên nghĩ cách trốn thoát trong lòng.

“Tao chẳng rõ nữa, đại ca có lời, muốn chúng tao nghe dặn dò của Khương tiểu thư, cô ấy muốn tao bắt bọn mày thì bắt thôi!”

“Quả nhiên lại là cô ta!” Long NghiênNghiên lẩm bẩm nói, nhớ đến chỗ dựa xã hội đen sau lưng cô ta. “Khươngtiểu thư có nói muốn chúng tôi ở đây bao lâu không?”

“Đến khi cần thả bọn mày, tự nhiên sẽ cóthông báo, tao khuyên chúng mày đừng có đùa, ngoan ngoãn nghe lời, phốihợp với tao thì tốt hơn.” Dục vọng tràn ngập ánh mắt tên đàn ông, đầutiên nhìn về Long Nghiên Nghiên xinh đẹp diễm lệ, lại nhìn về đường cong trên người Nhâm Vũ Tiệp.

Long Nghiên Nghiên ghét nhất là cái ánh mắt suồng sã này, giống như cô và Vũ Tiệp không mặc quần áo vậy.

Nụ cười dâm loạn xuất hiện trên mặt gã đàn ông, gã đến gần Nhâm Vũ Tiệp, một tay không khách khí sờ lên ngực cô.

“Buông ra, anh…… anh muốn làm gì?” Giọng nói của Nhâm Vũ Tiệp khủng hoảng cực độ, kích thích khát vọng chinh phục của đàn ông.

“Có sẵn hai người phụ nữ ở đây, không cho anh chạm vào vài cái thì thật tiếc lắm! Dù sao An đại ca cũng không nói không cho phép anh chạm vào các em.”

Long Nghiên Nghiên giận dữ nói, “Khôngđược chạm vào Vũ Tiệp, mày dám động vào cô ấy, tao sẽ không bỏ qua chomày!”

“Yên tâm đi, sau khi anh ăn cô ấy xong,tiếp theo sẽ đến lượt em.” Bỗng có một cánh tay kéo Long Nghiên Nghiênlại, không để cho cô nói tiếp,

“Chết tiệt, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra!” Long Nghiên Nghiên rống to.

“Đừng lo cho em, chị Nghiên Nghiên!” MắtNhâm Vũ Tiệp lóe sáng qua lớp kính, cô lộ ra nụ cười giả tạo đầy ẩn ý,“Em nói rồi, em đến bảo vệ chị.”

Ngay trong nháy mắt, Nhâm Vũ Tiệp cởi dây thừng, vung nắm đấm 80% công lực ra, tiện thể đá một cước vào bộ vịquan trọng của đàn ông, cho đối phương khóc ròng. Ném lưỡi dao giấutrong tay xuống, Nhâm Vũ Tiệp đứng lên, gót giầy không lưu tình chút nào vào tay tên đàn ông, trên đau mà dưới càng đau, gã nhe răng trợn mắt,phát ra tiếng kêu thảm thiết khó nghe.

“Bình thường mẹ em dặn em, chưa đến lúccần thiết không được ra tay, tránh làm cho người ta đứt tay đứt chân.”Một tên cầm dao đánh đến, Nhâm Vũ Tiệp chỉ giơ chân đá vài cái, “rắcrắc” một tiếng, chỉ thấy gã kia ôm tay ngồi bệt xuống.

Long Nghiên Nghiên nhìn đến há hốc mồm, Vũ Tiệp cô…… Thật đúng là thâm tàng bất lộ!

“Một khi đã chọc đến tôi, tôi tuyệt đốikhông hạ thủ lưu tình, còn không mau buông chị Nghiên Nghiên ra!” Cô hét một tiếng, người đàn ông giữ lấy Long Nghiên Nghiên nhẹ buông tay ra;Nhâm Vũ Tiệp vén váy dài đôi chân xinh đẹp đá lên, người kia căn bảnkhông kịp phản ứng, đã bị đá văng ra ngoài.

Nếu hai tay Long Nghiên Nghiên không bị trói, nhất định sẽ nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi a!

“Rất độc, Vũ Tiệp, chiêu đá này của em thật đẹp, dạy chị được không? Nhận chị làm đệ tử đi!”

“Em á, quên đi, chị tìm anh họ học còn nhanh hơn.” Nhâm Vũ Tiệp cởi trói cho Long Nghiên Nghiên.

“Tìm anh ta học?” Chưa kịp hiểu gì, mấy tên đàn ông kia lại bò lên.

Long Nghiên Nghiên giải quyết một tên, hai tên…… Bùm, bùm, bùm, bùm!

Nhâm Vũ Tiệp ra tay gọn gàng, tiếng khócthét nổi lên bốn phía, nháy mắt một cái, mấy gã đều ngã xuống đất, đauđến không dậy nổi.

“Mẹ em là quán quân Karate ở Nhật Bản,thân là con gái của bà, tất nhiên không thể thua kém!” Nhâm Vũ Tiệp cúingười, moi được tên đầy đủ của An đại ca từ những tên bại trận kia.

Theo đạo lý mà nói, nghe thấy tiếng ồntrong phòng như vậy, người bên ngoài thể nào cũng vọt vào xem xét, nhưng lại im ắng, chẳng có chút động tĩnh gì cả?

À mà có, có một tiếng kỳ quái, gần như tiếng rên rỉ.

Tiếng này Nhâm Vũ Tiệp đã nghe quen, cô nở nụ cười, Long Nghiên Nghiên hoài nghi.

“Đi thôi! Chị Nghiên Nghiên, chúng ta antoàn rồi, anh họ em ở bên ngoài đấy.” Nhâm Vũ Tiệp dừng lại, như cầu xin nói, “Chị Nghiên Nghiên, đồng ý với em, dù thế nào, cũng xin hãy ômchặt anh họ em, đừng để anh ấy đến gần em nhé.”