Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1828-2: Cha vợ trả thù con rể (2)



Trước cửa phòng.

- Sao còn chưa tới chứ?

Vương Trọng Lăng ỷ vào mình béo mập, dẫn đám con trai con gái đứng trước cửa, đó là uy phong lẫm liệt, đúng lúc có một khí thế trấn ải vạn người không qua được.

Vương phu nhân thật ra cũng không cảm thấy có cái gì đó không kiên nhẫn, còn khuyên nhủ: - Hai người bọn họ nửa năm không gặp nhau, chắc chắn là có rất nhiều điều phải nói, ông kiên nhẫn chút đi.

- Đến rồi, đến rồi.

Vương Đại Lang bỗng nhiên chỉ về phía trước hô lên.

Vương Trọng Lăng nheo mắt nhìn theo, thấy Lý Kỳ nắm tay Tam Nương đi về bên này, thầm thấy vui trong lòng, tiểu tử này thật đúng là không uổng công ta khổ tâm một phen.

Mẹ kiếp! Trận chiến lớn như vậy à!

Lý Kỳ thấy trước cửa nhiều người đứng như vậy, không khỏi chột dạ.

Hắn chột dạ, Vương Dao càng không cần phải nói nữa, liền thu tay về.

Lần này Lý Kỳ thật ra cũng không miễn cưỡng, cười khan hai tiếng, bỗng nhiên buông tay phải ra, hô lớn: - Vương thúc thúc, lâu ngày không gặp, nhớ tiểu tế chứ.

Tiếng gọi này quả thực là long trời lở đất rồi!

Các ca ca muội muội đó của Vương Dao nghe thấy thế mà ngây người ra.

Vương thúc thúc thật ra cũng là nể mặt, ngoắc tay cười ha hả nói: - Hiền tế, đã lâu không gặp rồi.

Lý Kỳ liền bước nhanh về phía trước, ôm trầm lấy Vương thúc thúc, ngoài miệng lại thấp giọng nói: - Vương thúc thúc, người đã mập lên không ít đâu!

Vương thúc thúc hạ giọng nói: - Ngươi nằm mơ đi, ngươi có muốn cưới con gái ta không?

Lý Kỳ liền nói: - Đương nhiên là muốn rồi.

Vương thúc thúc nói: - Được rồi, cuối cùng thì ngươi cũng thực hiện được rồi.

- Đây không phải là kỳ vọng của Vương thúc thúc sao?

- Khụ khụ, từ nay về sau phải đối xử tốt với con gái ta, Tam Nương là đứa con gái mà ta yêu quý nhất đấy.

- Nhất định, nhất định, chuyện này người yên tâm đi.

- Được rồi, mau buông ra đi.

Người bên cạnh đều ngây người ra nhìn, mồ hôi đầm đìa.

Nhưng Vương thúc thúc và Lý Kỳ lại không hề để ý gì. Vương thúc thúc vẫn cười ha hả nói: - Ta nói này hiền tế, sao ngươi còn gọi ta là Vương thúc thúc?

Lý Kỳ nói: - Nhưng tiểu tế thấy gọi Vương thúc thúc thân thiết hơn, gọi đã quen rồi nhất thời không thể sửa được.

- Tùy ngươi vậy.

Vương Trọng Lăng lại nói: - Nghe nói gần đây hiền tế đã lập công lớn trở về, thật đúng là đáng mừng.

- Đâu có, đâu có, chuyện nhỏ thôi. Ta chính là ra ngoài du ngoạn. Lý Kỳ có qua có lại mới toại lòng nhau nói: - Nhưng ta thật ra là nghe nói Vương thúc thúc gần đây được nhiều người ủng hộ trong Mặc học, được mặc sinh thiên hạ kính trọng, càng đáng chúc mừng.

- Đâu có, đâu có, chính là tuổi tác lớn mà thôi, hư danh, hư danh thôi, không đáng nhắc tới. Đi đi, chúng ta vào rồi nói.

- Vương thúc thúc mời.

Hai người cha vợ con rể thổi phồng lẫn nhau, khiến cho phu nhân của họ trừng mắt lên lườm từng trận, chỉ lắc đầu.

Vào trong nhà, mọi người cùng ngồi xuống.

Vương Trọng Lăng vui vẻ, cười ha hả nói: - Cuối cùng là người một nhà rồi, nào, nhà chúng ta cạn một ly.

Uống cạn ly này.

Vương Trọng Lăng lại nói: - Hiền tế, về hôn sự của ngươi và Tam Nương, ta cũng đã nói với mẹ vợ ngươi rồi, chỉ cần hai người các ngươi không có ý kiến gì, chúng ta cũng không sao cả.

Lý Kỳ liền chắp tay nói: - Đa tạ Vương thúc thúc thông cảm. Nhưng Vương thúc thúc yên tâm, sính lễ này chắc chắn không thể thiếu được.

Vương thúc thúc trừng mắt nhìn thằng nhãi này, nói: - Ai nói với ngươi chuyện này, ngươi cho rằng chút sính lễ này của ngươi có thể đổi được con gái ta sao? Tự phạt 3 chén.

- Hả?

Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, nói: - Vương thúc thúc, ta là trà.

- Cũng được, vậy thì 6 chén đi!

Ngươi đây là thành tâm chơi ta à! Lý Kỳ buồn bực nhìn Vương thúc thúc.

Vương Dao cau mày nói: - Cha, chuyện này

- Con bớt nói đi, nghe là được rồi. Vẻ mặt Vương Trọng Lăng nghiêm lai, khí thế đó là thẳng thắn, lại quay sang nói với Lý Kỳ: - Ở đây là Vương gia ta, ngươi phải theo quy tắc của Vương gia ta, liệu có phải là vì con gái ta, ngay cả 6 chén này cũng không muốn uống?

Lý Kỳ xem như đã hiểu, lão ta đây chứng tỏ chính là đang trả thù, liền nghiến răng lại cười nói: - Vương thúc thúc đừng khách khí, không phải là 6 chén trà sao.

Vương Trọng Lăng nói: - Được, nếu hiền tế là người sảng khoái, người đâu, châm trà.

Duang!

Gì chứ? Lý Kỳ nhìn "chén trà" trước mặt, buồn bực nói: - Vương thúc thúc, nhà các người đều là dùng bát uống trà sao?

Vương thúc thúc nói: - Hôm nay ngươi mới biết à, xem ra từ nay về sau ngươi phải tới nhiều mới đúng. Trong lòng lại cười như nở hoa, Lý Kỳ ngươi cũng có ngày hôm nay à, bình thường thì ngươi chế nhạo ta, hôm nay lão phu phải trả lại khẩu khí này.

Tên vương béo ngươi, xem như ngươi lợi hại, món nợ này ông mày sẽ ghi nhớ. Lý Kỳ gật đầu nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi.

Vương Dao thấy Lý Kỳ bị chỉnh, đang muốn mở lời nói, lại bị Vương Trọng Lăng dùng ánh mắt ngăn lại.

Duy có hy vọng Vương phu nhân làm chủ cho Lý Kỳ, lại cũng là cười mà không nói gì. Bà cũng muốn xem xem con gái mình rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng trong lòng Lý Kỳ?

Người con rể này tới nhà chính là bị lão cha vợ chỉnh. Lý Kỳ sớm đã thấy nhưng không thể trách được, nhớ lần đầu khi hắn tới gặp người lớn trong nhà của nhà cha vợ ở kiếp sau, cảnh tượng đó hắn đến giờ cũng không muốn nhớ lại, quả thực chính là ác mộng. Xét một cách tương đối, sáu bát trà này rõ ràng là quá đơn giản.

Nhưng uống thật, cũng không phải đơn giản như vậy.

Sáu bát trà vào bụng, bụng Lý Kỳ cũng không chống nổi, thầm nhủ, xem ra tối này phải qua đêm ở nhà xí rồi.

- Được! Vương Trọng Lăng lại nói với con cái mình: - Các ngươi còn không mau mời rượu Lý Kỳ đi.

Mẹ kiếp! Ngươi là cố ý muốn chơi chết ta đây. Lý Kỳ liền giơ tay lên nói: - Chờ chút, tiểu tế có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với hai người.

Vương phu nhân nói: - Chuyện gì?

Lý Kỳ nói: - Chuyện là thế này, sắp tới tết rồi, trước đây cửa ải cuối năm tiểu tế đều rất bận rộn. Năm nay xét một cách tương đối mà nói thì cũng nhẹ nhàng hơn chút, cho nên ta muốn mời hai vị và các vị huynh trưởng muội muội tới nhà ta ăn tết.

- Chuyện này.

Vương phu nhân có chút kinh ngạc, theo lý mà nói cũng là ngươi tới nhà ta ăn tết, sao lại ngược lại chứ, không khỏi liếc nhìn Vương Trọng Lăng.

Lý Kỳ lại nói:

- Ồ, ta còn mời cả nhà cha vợ tới nhà mình cùng ăn tết. Mọi người cùng nhau vui vẻ, hơn nữa gần đây ta cũng đã nghiên cứu ra một món ngon mới, đúng lúc tết chúng ta có thể cùng thưởng thức.

Nói xong, hắn liền nháy mắt với Vương Trọng Lăng, con ngươi bất giác nghiêng về phía Vương Dao.

Vương Trọng Lăng không có phản ứng kịp, nhưng Vương phu nhân lại phản ứng kịp liền nói: - Như vậy cũng tốt, rất tốt, lão thân cũng muốn náo nhiệt chút. Nói xong liền đá chân Vương Trọng Lăng.

Vương thúc thúc nhất thời đã kịp phản ứng lại, nói: - Đúng đúng đúng, phu nhân nói đúng, vậy thì làm thế đi.

Vương Dao ngượng ngùng lườm Lý Kỳ một cái, nàng sao lại không hiểu Lý Kỳ đây là muốn vì nàng. Cả nhà nàng tới phủ Lý Kỳ ăn tết, quan hệ này vừa nhìn là hiểu ngày, hơn nữa cũng không thể để nàng cảm thấy lúng túng, chỉ sợ tới khi đó nàng vào cửa nhà Lý Kỳ rồi đừng nghĩ sẽ ra ngoài được nữa.