Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 58: Biểu diễn trong cung



- Lão bách tính của chúng ta, ngày hôm nay cao hứng quá, lão bách tính của chúng ta, hát vang ha ha ha…

Triệu Nhan miệng tùy tiện ngâm nga bài hát, tự mình dẫn theo Tiểu Đậu Nha vô cùng vui vẻ đi vào bếp, vừa rồi bọn họ đã quyết định trưa nay ăn sủi cảo chúc mừng, cũng có thể vừa lòng cái tham của Triệu Nhan, ở tiền thế hắn chính là người phương Bắc, ngày lễ ngày tết trong nhà đều thích ăn sủi cảo, cho nên đối với Triệu Nhan mà nói, sủi cảo chẳng những là một món ăn mỹ vị, đồng thời cũng là một bầu không khí vui mừng, thời điểm ăn sủi cảo vui vẻ chuẩn không sai, cái này và địa vị không hề liên quan.

Tuy nhiên bởi vì cái gọi là chuyện đời người tám, chín phần mười không như ý, ngay khi Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha vừa tới phòng bếp, không đợi hắn giải thích phải ăn cái bánh sủi cảo nhân gì, đã thấy Mịch Tuyết thở hổn hển chạy đến nói:

- Quận…Quận vương, ngài nhanh đến tiền viện tiếp chỉ, bệ hạ phái Dĩnh Vương tuyên ngài lập tức tiến cung, dường như có sự tình cấp bách muốn tìm người!

Nghe được Triệu Thự gọi hắn tiến cung, Triệu Nhan cũng sững sờ, mình chỉ là Quận vương thanh nhàn, tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng không đảm đương bất kì chức vụ gì, càng không giống như Triệu Húc được bồi dưỡng thành Hoàng đế tương lai, về cơ bản mà nói, hắn chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi, nhưng có chuyện gì lại khiến Triệu Thư triệu hắn tiến cung, hơn nữa ngay cả Thái tử Triệu Húc cũng phái tới rồi?

Nghĩ không thông được ý đồ Triệu Thự, Triệu Nhan vẫn dựa theo thói quen cũ của mình từ lâu, liền không để tâm đến vấn đề này, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, trong lòng đang do dự là mình có nên nếm qua sủi cảo sau đó mới đi Hoàng cung, nhưng nghĩ lại bây giờ nhân bánh sủi cảo cũng chưa làm, bề mặt cũng chưa có được, cho nên chi bằng trước tiên giải quyết sự tình Triệu Thự bên kia cho xong, sau đó lại an tâm ăn sủi cảo của mình.

Lập tức Triệu Nhan đi theo Mịch Tuyết vào tiền điện, kết quả vừa đúng lúc nhìn thấy Triệu Húc đang đi tới đi lui lo lắng trong điện, bên cạnh Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh đều là đầu óc mờ mịt, vừa rồi các nàng tiễn bước ngự y, vừa đúng lúc gặp Triệu Húc dẫn người vội vã xông tới, không nói lời nào đòi gặp Triệu Nhan, điều này làm cho hai nàng vừa thấy kì quái vừa lo lắng.

- Tam ca nhi, có gì cũng không cần phải nói, phụ thân và vài vị tướng công đều ở trong cung chờ đệ!

Triệu Húc vừa nhìn thấy Triệu Nhan bước vào, lập tức bước nhanh đến phía trước kéo hắn lại, xem ra cái tính nôn nóng này của y không đổi được rồi.

- Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì mà muốn Tam ca nhi tiến cung, hơn nữa huynh còn gấp gáp như vậy?

Thọ Khang Công chúa lúc này rốt cục không kìm nổi ngăn Triệu Húc lại nói, tuy rằng bình thường nàng giống như rất thích ức hiếp Triệu Nhan, nhưng trong mấy đệ đệ, kỳ thật Thọ Khang Công chúa cưng nhất chính là Triệu Nhan, điểm này nàng giống với tỷ tỷ song sinh của mình là Bảo An Công chúa.

- Cái này...

Triệu Húc cũng không dám chọc vị Tam tỷ Thọ Khang Công chúa này, có điều hắn tìm đến Triệu Nhan cũng là vì sự tình cơ mật, không có phụ thân Triệu Thự gật đầu, hắn cũng không dám tiết lộ ra ngoài, vì thế hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Tam tỷ, nói đến chuyện này rất phức tạp, hơn nữa quan hệ trọng đại, nếu người muốn biết, không bằng cùng ta tiến cung, nếu phụ thân đồng ý, đến lúc đó tỷ sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

- Đi thì đi, Dĩnh nhi muội muội, muội không cần sốt ruột, có ta ở đây, Tam ca nhi sẽ không có chuyện gì đâu!

Thọ Khang công chúa trước khi đi vẫn không quên an ủi Tào Dĩnh vài câu, còn Triệu Nhan cười cười với Tào Dĩnh làm cho nàng an tâm, bản thân là một Vương gia thanh nhàn, cho dù trời có sập cũng không sập đến đầu hắn.

Nghe lời Thọ Khang công chúa, lại thêm nụ cười của Triệu Nhan, rốt cục vẻ mặt Tào Dĩnh cũng an tâm một ít, lập tức tự mình đưa ba người tỷ đệ Triệu Nhan ra vương phủ, nhìn bọn họ lên xe ngựa hướng Hoàng thành chạy như bay, cho đến khi xe ngựa vòng qua góc phố nhìn không thấy nữa, Tào Dĩnh lúc này mới trở lại trong phủ.

Xe ngựa Triệu Húc chạy như bay, thoáng chốc xuyên qua đường lớn Tây Giác Lâu đi vào Hoàng thành, theo cổng Tây Hoa tiến vào Hoàng thành, cuối cùng đi tới một quảng trường nhỏ bên cạnh Thùy Củng điện, chỉ thấy chẳng những Triệu Thự ở trong này, ngay cả Hàn Kỳ cùng Tăng Công Lượng và vài vị tướng công Đại Tống cũng đúng lúc ở trong này, chỉ có điều mấy vị tướng công này đứng sau Triệu Thự làm thành một vòng tròn, dường như đang thảo luận sự tình gì.

Mặt khác ngoại trừ Triệu Thự và đám người Hàn Kỳ, đứng ở phía trước nhất còn có một người phụ nhân trung niên mặc cung trang, thoạt nhìn ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, tuy rằng chăm sóc vô cùng tốt, nhưng hai bên mai tóc đã có chút bạc, khóe mắt và trên trán cũng xuất hiện một vài nếp nhăn, mặc dù phụ nhân này tuy rằng tao nhã bất tại, nhưng đứng ở đó có một luồng khí thế bức người, Triệu Nhan nhìn phụ nhân này, trong đầu hiện ra danh xưng một người, đó chính là Tào Thái Hậu.

- Nhi thần tham kiến bệ hạ, thâm kiến Thái hậu nương nương!

Nhìn thấy Triệu Thự và Tào Thái hậu, ba người Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đều tiến lên hành lễ, tuy răng Tào Thái hậu là bề trên Triệu Thự, nhưng thân phận vẫn như cũ không sánh bằng Hoàng đế, cho nên hành lễ phải đặt sau Triệu Thự.

- Khụ khụ, miễn lễ bình thân!

Triệu Thự ho khan vài cái, trong khoảng thời gian này bệnh tình của ông lại tái phát, vốn đã đem triều chính giao cho Tào Thái hậu tạm xử lý, nhưng chuyện hôm nay thực sự quá trọng đại, cho dù ông đang ở trong dưỡng bệnh, nghe thấy chuyện này cũng trên giường tự mình bò dậy mà xem.

Triệu Nhan ngồi thẳng lên, vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hàn Kỳ ở phía sau Triệu Thự và Tào Thái hậu, trong tay cầm một cái gì đó hình dáng như quả dứa, xem thế nào thấy trông giống với thiết kế lựu đạn mình đưa cho Tào Sùng, vừa mới đó hắn còn có chút không dám tin tưởng, dù sao mình mới đưa Tào Sùng hôm qua, theo Triệu Nhan, dù thế nào cũng phải đến mấy ngày mới có thể làm ra, nhưng hiện tại thứ này đang truyền đến truyền đi trong tay đám người Hàn Kỳ, thỉnh thoảng còn có người dùng ngón tay gõ gõ vỏ ngoài kim loại lựu đạn.

- Phụ thân, trong tay Hàn Tướng công bọn họ có phải là lựu đạn?

Triệu Nhan nhỏ giọng hỏi Triệu Thự.

- Đúng vậy, theo người trong Cung nỏ viện nói, lựu đạn này và phương pháp điều chế hỏa dược đều là con cung cấp, cho nên cha con mới vội vã tuyên con tiến cung.

Không đợi Triệu Thự mở miệng, Tào Thái hậu bên cạnh cũng giành lời nói tiếp, vị này là góa phụ của Nhân Tông Hoàng đế hiện tại nắm giữ quyền lực cao nhất Đại Tống, đương nhiên nguyên nhân cũng là sức khỏe Triệu Thự không tốt, tuy nhiên quan trọng nhất lại là vì Triệu Thự không phải con của Nhân Tông Hoàng đế, cho nên Tào Thái hậu giống như đối với Triệu Thự cũng có chút không an tâm, kết quả cũng chính vì như vậy, quan hệ bà và Triệu Thự vẫn không thể nào có sự hòa thuận.

Nghe được trong tay bọn Hàn Kỳ cầm đích thực là lựu đạn, Triệu Nhan cũng âm thầm lau mồ hôi, hiện tại Hàn Kỳ cùng Công Tăng Lượng và vài vị tướng công đều vây lại một chỗ, hơn nữa cách Triệu Thự và Hoàng Thái hậu cũng không xa, nếu chẳng may cái lựu đạn này phát sinh vấn đề nổ tung, tuyệt đối sẽ tận diệt toàn bộ cao tầng Đại Tống, tuy rằng nó không giống như hỏa dược vàng, không ổn định cho lắm, nhưng cũng không thể không loại trừ khả năng này.

Nghiĩ đến đây, Triệu Nhan vội vàng hướng Tào Thái hậu ngỏ lời thỉnh cầu:

- Nương nương, xin Người sai người đem lựu đạn trong tay Hàn tướng công bọn họ ra xa một chút, thứ này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa uy lực cực lớn, sau này tuyệt đối không thể để cho vũ khí hỏa dược này cách ngài và phụ thân quá gần, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn!

Nghe được lời của Triệu Nhan, Tào Thái hậu và Triệu Thự cũng đều hoảng sợ, vội vàng sai người đem lựu đạn trong tay đám người Hàn Kỳ ra xa một chút. Hôm nay Cung nỏ viện tự mình mang theo thợ thủ công Hỏa Dược Tác cầu kiến, dâng lên lựu đạn hàng mẫu mà cũng có uy lực như miêu tả, kết quả khiến cho đám người Hàn Kỳ coi trọng, ngay lập tức báo cho Tào Thái hậu và Triệu Thự biết, kết quả Triệu Thự với việc này vô cùng coi trọng, phái Triệu Húc tìm Triệu Nhan đến, chính là để chứng thật việc Cung nỏ viện bẩm báo là thật hay không.

- Quận vương điện hạ, người Cung nỏ viện nói loại lựu đạn này là do ngài phát minh đấy, phương pháp điều chế cũng là do ngài cung cấp, không biết chuyện này là có thật không?

Hàn Kỳ vừa rồi bị lời nói của Triệu Nhan làm cho hoảng sợ, nhưng y nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu hướng về Triệu Nhan chứng thực tình huống Cung nỏ viện bẩm báo là thật hay không.

- Đúng vậy, đích thật hỏa dược và lựu đạn là từ tay ta mà ra, ngày hôm qua ta thuận đường cùng Quận vương Phi lại mặt, nhìn thấy đường huynh Tào Sùng ở Hỏa Dược Tác, vì thế liền nói chuyện phiếm một chút, và nói cho y phương pháp chế tạo lựu đạn và hỏa dược, để y thử nghiệm uy lực một chút, không nghĩ y đã làm xong nhanh như vậy.

Triệu Nhan vô cùng bình tĩnh hồi đáp, khó trách Triệu Thự vội vã tuyên hắn vào cung, hóa ra là bởi vì chuyện hỏa dược, tuy rằng Đại Tống đã sớm có vũ khí hỏa dược, nhưng vẫn chưa sử dụng đúng phương pháp, phương cách điều phối lại ly kỳ, hiện tại mình cải tiến quả thực có thể thượng xưng là phát minh vượt thời đại.

- Viện sử Cung nỏ viện bẩm báo nói, loại lựu đạn này uy lực kinh người, sau khi châm giống như sét đánh, cách lựu đạn vài chục bước vẫn có thể đả thương người, không biết việc này là có thật hay không?

Lúc này vẻ mặt Tăng Công Lượng lo lắng nói.

Khi Tăng Công Lượng và Đinh Độ thời Nhân Tông cùng nhau biên soạn “Vũ Kinh Tổng Yếu”, chẳng những ghi chép binh pháp, hơn nữa còn có phương pháp chế tạo các loại vũ khí, cho nên trong mấy vị tướng công của Chính sự đường, luận hiểu biết về uy lực vũ khí hỏa dược không ai so hơn được y, nhưng cũng chính vì vậy, y lại càng thêm khó tin được loại lựu đạn này không ngờ có thể đem hỏa dược phát huy uy lực đến mức như thế.

- Tuy rằng ta vẫn chưa nhìn thấy kết quả thực tế hiệu quả đích thực của loại vũ khí này, nhưng trên lý luận mà nói, đích xác có thể đạt tới uy lực như công sở, hơn nữa hiện tại nơi này còn có lựu đạn hàng mẫu, không bằng chúng ta thí nghiệm châm một cái sẽ biết!

Triệu Nhan có chút bất đắc dĩ nói, hắn vốn nghĩ Triệu Thự bọn họ đã biết uy lực của lựu đạn, nhưng theo lời nói trong đám người Hàn Kỳ có thể biết, đối phương căn bản chưa thấy tận mắt uy lực lựu đạn nên mới gọi hắn tới.

- Ha ha, không tệ, Hỏa Dược Tác tổng cộng đã làm ra ba quả lựu đạn, trước hai quả đã bị bọn họ dùng thí nghiệm xong rồi, đây là quả lựu đạn cuối cùng, trẫm chính là muốn Nhan nhi con sau khi đến, mở mang lại một chút kiến thức uy lực loại vũ khí này!

Triệu Thự cười lớn giải thích đơn giản một chút. Tào Sùng tổng cộng chỉ làm ra ba quả lựu đạn hàng mẫu, quả thứ nhất bị Tào Sùng bọn họ thí nghiệm được một chút uy lực, sau đó bọn họ báo cáo cho Viện sử Cung nỏ viện, để thuyết phục vị Viện sử này báo lên, kết quả lại thí nghiệm một quả, cuối cùng khi bọn họ đưa đeến trong tay Hàn Kỳ, cũng chỉ còn lại một quả cuối cùng này.

Triệu Nhan nghe xong mới hiểu rõ được đầu đuôi, lập tức cũng không nói nhảm nữa, bắt tay lôi lấy chỉ huy thị vệ trong cung ra xa một chút, sau đó dặn dò thị vệ châm ngòi như thế nào, khi thị vệ đem kíp nổ lựu đạn ra xa, Triệu Nhan lập tức đến bên cạnh Triệu Thự và Tào Thái hậu nói:

- Phụ thân, nương nương, lựu đạn âm thanh quá lớn, hai người tốt nhất che lỗ tai lại, tránh bị kinh hãi!

Đối với dặn dò của Triệu Nhan, Triệu Thự và Tào Thái hậu liền lập tức nghe theo, kết quả khi bọn họ vừa mới che cái lỗ tai, chợt nghe nơi xa kia lựu đạn phát ra “Ầm” một tiếng vang thật lớn, gạch xanh mặt đất và bùn đất bị uy lực vụ nổ nhấc tung lên trời, rơi xuống xung quanh như là một dòng mưa trút, trong lúc nhất thời làm cho người ta nhìn không được tình hình điểm phát nổ.