Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới

Chương 43: Tại Sao Ngươi Lại Biết Y Thuật?



Vẻ vui mừng trên mặt Mộ Trúc trong nháy mắt biến mất, hắn kinh ngạc nhìn Vân Nhược Nguyệt: “Nàng thật sự là vương phi sao?”.

“Nói ít một chút, ngươi mới tỉnh cần phải bảo tồn thực lực để vết thương mau lành lại.” Vân Nhược Nguyệt nói.

"Ngươi không phải nói ngươi là thái y được vương gia an bài đến chữa bệnh cho ta sao? Làm sao lại trở thành vương phi?" Mộ Trúc sắc mặt sa sầm, nhìn như sắp khóc.

Không dễ để hắn tìm thấy một mỹ nhân mà hắn muốn, nhưng hắn ta không ngờ rằng nàng là một nữ nhân đã có gia đình, đã vậy còn là vương phi của hắn.

Nghĩ đến đó làm hắn cảm thấy xấu hổ.

"Là như thế này, khi đó chúng ta không biết vương phi tinh thông y thuật nên không cho nàng vào chữa bệnh, nàng liền từ hậu viện lẻn vào chữa bệnh cho ngươi." Mộ Ly vội vàng giải thích.

"Đa tạ phu nhân, ta không thể báo đáp lòng tốt của người đối với ta, ta thật sự rất xấu hổ." Mộ Trúc chắp tay, đồng thời mang theo đau lòng thanh âm nói.

"Nàng thực sự lấy mũi tên cho ngươi? Làm thế nào nàng ta lấy được nó ra?" Chu Hiên Thần lạnh lùng hỏi.

Mộ Trúc vội vàng đáp: “Vương phi đã tiêm thuốc mê cho thuộc hạ, dùng dao mổ cắt bỏ thịt thối ỏ chân, sau đó tìm đầu mũi tên sắt, dùng nhíp gắp ra ngoài, còn rửa sạch và khâu lại vết thương cho thuộc hạ, bôi thuốc, cuốn gạc, đưa cho thuộc hạ hai viên thuốc."

Nghe vậy, Vương thái y bên cạnh có chút nghi hoặc nói: "Vương phi là nữ nhi, làm sao lại biết luyện dược? Mũi tên có thể bị cưỡng chế đưa ra ngoài, nhưng lão phu sợ Mộ Trúc không chịu được, lại sợ hắn chảy máu đầm đìa, nên không dám động thủ, vương phi thật là dũng cảm, nàng dám mạo hiểm tính mạng của bệnh nhân, may cho nàng ta, Mộ Trúc không chảy máu, nếu không hắn chắc chắn mất máu mà chết."

Hàm ý trong lời nói của Vương thái y là Vân Nhược Nguyệt đã mạo hiểm.

Nàng chỉ là gặp may mới cứu được Mộ Trúc.



Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, hắn tất nhiên không biết, nàng đã dự trữ rất nhiều túi máu các loại máu trong phòng thí nghiệm, nếu trong quá trình phẫu thuật xảy ra vấn đề gì, nàng có thể lấy nó để truyền máu cho Mộ Trúc.

Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật của nàng, chỉ cần không động đến những mạch máu lớn chí mạng kia, Mộ Trúc sẽ không bị xuất huyết quá nhiều.

Vương thái y không biết về điều này.

Mộ Trúc nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Vương thái y: "Dù sao cũng là vương phi cứu ta, ta cảm thấy vương phi y thuật hơn ngươi, còn có dũng khí hơn ngươi."

Hắn còn nhớ rất rõ lúc đó Mộ Ly đã quỳ xuống cầu xin Vương thái y rút mũi tên ra cho mình, nhưng Vương thái y sợ rút mũi tên ra máu chảy đầm đìa, sợ đánh mất danh tiếng nên không đồng ý. Vì vậy, cuối cùng, lão ta chỉ bằng lòng cho hắn châm cứu và kê một vài đơn thuốc, đợi mũi tên dần dần được đẩy ra.

Vương thái y tức giận đến xanh mặt rước những lời nói của Mộ Trúc, tức giận đặt hộp thuốc lên lưng, khum tay với Chu Hiên Thần, “Vương gia, là lão phu bất tài, không cứu được người, lão phu xin thứ lỗi lui về trước.”

Nói xong liền tức dận cùng với nam y tử phía sau đi ra ngoài.

Chu Hiên Thần căn bản không thèm để ý tới ông ta.

Giờ đây, hắn thực sự tin rằng chính Vân Nhược Nguyệt đã cứu Mộ Trúc.

Hắn nhìn về phía Vân Nhược Nguyệt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Ngươi học y thuật ở đâu?

" Khi còn ở nhà, mẹ ta đã thuê một cao thủ y thuật đến dạy ta nên ta có biết một chút." Vân Nhược Nguyệt hồi đáp.

"Ngươi còn hiểu là ngươi chỉ biết một chút thôi sao? Lần này ngươi may mắn, lần sau có thể không may mắn nữa đâu. Ngươi đã cứu Mộ Trúc, ngươi hãy phụ trách trị liệu vết thương cho hắn, sau khi hắn khỏi bệnh, ta sẽ miễn hình phạt khiến Nam phu nhân sợ hãi cho ngươi, nếu hắn không khỏi, ngươi sẽ phải chịu cả hai tội." Chu Hiên Thần phát ra một giọng nói ảm đạm.