Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 33



Trình Hiểu Cát vừa ăn vừa tự hỏi, nhìn dáng vẻ vô sỉ này của Lục Nhất Phương, khẳng định cho rằng  cô đồng ý với lời tỏ tình của anh, nhưng cô chỉ cho phép anh yêu cô thôi mà, cũng chính là cho phép anh được theo đuổi, hiển nhiên Lục Nhất Phương không hiểu quan hệ rõ hai người. Cô nghĩ nghĩ, việc này phải nói rõ với anh.

Hai người ăn xong cơm sáng, Trình Hiểu Cát gọi điện thoại cho ba cô, ba cô đã về nhà. Bảo bọn họ đi chơi đến giữa trưa rồi mua đồ ăn, mang theo về nhà.

Về đến nhà, Trình Phó Vũ tỏ vẻ ngại ngùng, “Tiểu Cát, Nhất Phương, tối hôm qua thật là ngại quá, cũng tại Tiểu Cát không cùng chú nói rõ ràng, chú thật sự cho rằng hai đứa không về nhà.”

Trình Hiểu Cát ở một bên trợn trắng mắt, “Ba, con gái của ba, cả đêm không về nhà, ba cũng không lo lắng?”

Trình Phó Vũ: “Ba lo lắng Nhất Phương, cũng không lo lắng cho con đâu, từ nhỏ đến lớn, con chịu thiệt thòi bao giờ chưa?”

Trình Hiểu Cát nghẹn lời, bị ba của mình mỉa mai, thương tích chồng chất mà.

Lục Nhất Phương: “Chú, không có việc gì, là tại con với Tiểu Cát không có nói rõ ràng.”

“A, thật là hiểu chuyện.” Trình Phó Vũ vui mừng nhìn anh, càng nhìn càng vừa lòng, lại nói với Trình Hiểu Cát: “Nếu con có một nửa hiểu chuyện như người ta, ba cũng không phải  nhọc lòng!”

Trình Hiểu Cát dùng khuỷu tay chọc Lục Nhất Phương một chút, là anh lấy lòng khoe mẽ! Lục Nhất Phương nhe răng ra một chút, lại treo lên nụ cười tươi, chiều chuộng nhìn cô.

Trình Phó Vũ thấy hai người như vậy, cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy có chút áy náy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hai người ở Trình gia ăn cơm trưa, tính buổi chiều về thành phố C. Trình Phó Vũ đưa bọn họ đến ga tàu cao tốc, một mình lái xe về nhà. Cả ngày nay, ông rất muốn cùng Lục Nhất Phương trò chuyện riêng với nhau, nhưng Trình Hiểu Cát giống như cái kẹo mạch nha, quẳng cũng quẳng không ra, đành phải từ bỏ.

Thành phố Z đến thành phố C, lái xe hơn một giờ, ngồi cao tốc lại chỉ cần hơn hai mươi phút đã đến, cảm giác ghế ngồi còn chưa nóng, đã đến đích rồi.

Trình Hiểu Cát đi dọc theo đường muốn nói lại thôi, ở nhà có Trình Phó Vũ, không có cách nào nói chuyện, cuối cùng trên tàu cao tốc cũng không phải chỗ nói chuyện, xuống tàu cao tốc, cô cũng bắt được cơ hội.

Trình Hiểu Cát: “Lục Nhất Phương, chúng ta đến kia ngồi đi.”

Đó là một nhà tiệm cà phê, phong cách trang trí tươi mát tự nhiên,  người trong tiệm không nhiều lắm, còn thiết kế ghế dài ngồi rất tốt, Lục Nhất Phương gật đầu đáp ứng. Hai người đều chọn một ly cà phê kiểu Mỹ.

Trình Hiểu Cát do dự một chút, lấy hết can đảm nói: “Lục Nhất Phương, chúng ta hiện tại tính là quan hệ gì?”

Lục Nhất Phương suy nghĩ một chút, “Là anh đang theo đuổi em?”

Trình Hiểu Cát không nghĩ tới tư tưởng anh giác ngộ cao như vậy, nhất thời không biết nói cái gì, Lục Nhất Phương lại nghiêm túc nói: “Anh yêu thầm em, đây là chuyện thật.”

Trình Hiểu Cát đột nhiên được tỏ tình lại bị gián đoạn, cũng may lúc này, nhân viên đưa cà phê đến.

“Cảm ơn.” Trình Hiểu Cát tiếp nhận cà phê, thuận thế uống một ngụm, lập tức phun ra, vươn đầu lưỡi ra, hô, “Nóng quá! Nóng quá!”

Lục Nhất Phương vội lấy một ly nước lọc, đưa cho cô, “Vươn lưỡi ra anh xem có bị bỏng không?”

Tuy rằng xấu hổ, nhưng cô vẫn đem đầu lưỡi duỗi ra, thấy không có bị bỏng, Lục Nhất Phương mới nhẹ nhàng thở ra, “Uống chậm một chút, em phải cẩn thận chứ.”

Trình Hiểu Cát ngoan ngoãn gật gật đầu, hoàn toàn đã quên chuyện lúc trước muốn nói, cuối cùng ấp úng nửa ngày, nói ra một câu, “Lục Nhất Phương, anh không thích em, nhất định phải nói thẳng cho em biết.”

Lục Nhất Phương dừng lại một chút, trịnh trọng nói: “Anh không dám đảm bảo cả đời anh thích em, nhưng giữa chúng ta anh luôn thật lòng.”

Lục Nhất Phương nói làm Trình Hiểu Cát lo lắng, trong bụng vui vẻ, cô cười nói: “Vậy được, em cho phép anh theo đuổi em!”

Nhìn bộ dáng ngốc hề hề của cô, Lục Nhất Phương cũng nở nụ cười theo cô, “Cảm ơn cô Trình cho phép.”

“Ha ha ha, không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn!” Trình Hiểu Cát vui vẻ cười ha ha, nâng má tự hỏi, “Em lớn như vậy, còn chưa có ai chính thức theo đuổi, anh nói xem, nam sinh theo đuổi nữ sinh như thế nào?”

Hỏi xong lời này, Trình Hiểu Cát cũng ghét bỏ bản thân, sao lại có thể không tự tin như vậy, cô chính là người gặp người thích đó sao? Lại giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em còn có rất nhiều người theo đuổi này, chẳng qua em cũng không thích bọn họ mà thôi, còn có, em cũng không phải muốn anh làm cái gì đâu.”

Lục Nhất Phương nhìn thấy cô lúng túng, ảo não, nhịn không được vươn tay ra, xoa xoa tóc mái trên trán cô,  cười tươi như nắng ấm mùa đông, nói: “Đừng căng thẳng, anh thích dáng vẻ em nói chuyện thẳng thắn.”

Trình Hiểu Cát xấu hổ cười cười, “Được, được.”

Thân phận nhân vật thay đổi mà quá nhanh, Trình Hiểu Cát còn chưa kịp thích ứng. Nhưng cô cảm thấy giờ này khắc này không thể rụt rè, muốn kiên cường một chút, ngồi thẳng, giọng nói rõ ràng, “Em đây cứ thích việc nói thẳng.”

Lục Nhất Phương vẫn giữ nụ cười như cũ, Trình Hiểu Cát: “Em cảm thấy, chúng ta phải hẹn hò trước, đúng không?”

Lục Nhất Phương gật gật đầu, “Đúng vậy, vậy em có muốn đi đâu không?”

Trình Hiểu Cát nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không có, trước nay em không nghĩ tới, em với ai sẽ hẹn hò, vấn đề này thật đúng chưa nghĩ tới nên khó ghê.”

“Anh nghĩ lại đã.” Lục Nhất Phương dùng ngón cái cọ xát ly cà phê, “Vào cuối tuần sau, thần tượng của em có buổi biểu diễn lưu động, nếu không mang em đi xem thần tượng?”

Hai mắt Trình Hiểu Cát kích động  tỏa ánh sáng, “Thật vậy sao? Vì vé vào cửa quá khó kiếm! Vừa bán đã bị mua hết, em canh rất lâu cũng không mua được,mua lại cũng không được cơ, quá khó khăn!”

“Vậy chúng ta đi xem buổi biểu diễn.” Lục Nhất Phương cho Trình Hiểu Cát một ánh mắt yên tâm  “Em không cần lo lắng mua không được vé, anh có cách.”

Trình Hiểu Cát thấy anh nói khẳng định như vậy, vô cùng vui vẻ, “Thật vậy sao? Thật sự là anh mua được vé?”

Lục Nhất Phương lại lần nữa gật đầu khẳng định, Trình Hiểu Cát kích động giữ chặt tay anh, gào lên, “Cuối cùng em có thể nhìn thấy thần tượng! A a a! Em thích anh ấy  nhiều năm như vậy, cũng có thể đến gần anh ấy rồi.”

*****