Baba 17 Tuổi

Chương 81: Tiết nguyên tiêu và này nọ



Bát thập nhất chương: Tiết nguyên tiêu và này nọ

Sau khi comeout, Chu Nguyên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đã nhiều ngày kiên cường gửi tin nhắn cho Tô Mộc Nhiễm, thỉnh thoảng cười cười, thỉnh thoảng thất thần nhìn chằm chằm điện thoại. Chu Tĩnh thấy nàng như vậy thì cười nói nàng có phải đang yêu hay không, Chu An liền xụ mặt nói tỷ tỷ đừng có đoán mò Tiểu Nguyên còn nhỏ. Sau đó hai chị em lại bắt đầu trò đấu võ mồm vô nghĩa... Chu Nguyên nhìn cả nhà vui cười hòa thuận, có đôi khi cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi quá, nói chung, là bị giày vò như vậy...

Đương nhiên trong khoảng thời gian này, giày vò nàng, tuyệt đối không chỉ một người.

Sau kỳ nghỉ đông trôi qua, những người đi làm sẽ đi làm, thứ 7 tuần đầu tiên đó Chu Nguyên tiễn ca ca đến sân bay, ca ca vỗ bờ vai nàng, cũng không nói thêm gì, chỉ mong nàng khỏe.

Đầu năm Dung Thanh từng nói muốn cả nhà ba người cùng leo núi Thái Sơn, cho nên sau khi Chu An đi Chu Nguyên đưa cha mẹ đến Thái Sơn một chuyến. Tốn hết 4 ngày 3 đêm để dạo chơi hết các địa điểm xung quanh một lần, lúc trở về vừa đúng lúc là tiết nguyên tiêu.

Tháng giêng năm 2014, tiết nguyên tiêu, đúng lúc là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Ngày lễ Trung Quốc và Phương Tây hợp thành một, đương nhiên sẽ rất náo nhiệt. Mà hôm đó một mình Chu Nguyên ngồi trên ghế đá công viên, cầm một túi thức ăn cho bồ câu ăn, ban đầu Tô Mộc Nhiễm nói trước lúc nguyên tiêu có thể trở về trường nhưng lại không thể trở về theo kế hoạch.

Vì vậy vốn là ngày hôm nay biết được câu trả lời, Chu Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời buông trái tim treo cao của mình xuống. Trên con đường nhỏ ở công viên lui tới rất nhiều cặp tình nhân tay trong tay, Chu Nguyên mặc áo lông ngồi trên ghế đá, nhìn một tiểu cô nương bán hoa ở ngã đường đột nhiên cảm thấy ngày tốt đẹp như vậy lại ở chỗ này chán muốn chết, đúng là quá mức rảnh rỗi.

Dựa vào vẻ ngoài của mình bán hoa hồng, giả trang thêm một chút tuyệt đối sẽ bán rất chạy a. Vì vậy quyết định vòng qua cửa hàng hoa bên kia ngã đường thương lượng một chút với cô chủ có quen biết, thì chuẩn bị đi làm nhiệm vụ nhân viên bán hoa.

Chí ít, chí ít lúc mình không thể hạnh phúc nhìn người khác hạnh phúc cũng tốt.

Mà Tô Mộc Nhiễm ở phía nam Trung Quốc a, vào một ngày như vậy đang làm gì? Được cữu mẫu quan tâm giới thiệu, và ánh mắt mong đợi của mẹ, đi tham gia cái gọi là hợp mặt phần tử trí thức, vì vậy trong lễ tình nhân có người tình có đường tình duyên ngàn dặm dẫn dắt khiến kế hoạch trở về trường của nàng bị dời lại.

Đầu tiên là Phạm Thành, sau là đi gặp mặt, không thể không nói kỳ nghỉ đông này thật sự mệt mỏi, hơn nữa, nguyên nhân gây mệt mỏi không chỉ có việc này.

Sau 7 giờ, kết thúc buổi tiệc làm quen đó Tô Mộc Nhiễm về nhà quả thật rất uể oải. Mẹ Tô vốn định canh giữ ở phòng khách muốn biết kết quả càng nhanh càng tốt, thấy con gái mệt mỏi như thế lời đến miệng cũng đành nuốt xuống bụng, chỉ bồng Lạc Lạc giục Tô Mộc Nhiễm nhanh đi tắm ăn cơm.

Bất quá sau khi Tô Mộc Nhiễm gật đầu xoay người đi, nhìn bóng lưng con gái những năm gần đây càng thêm gầy gò, liếc mắt nhìn bạn già rồi thấp giọng thở dài một hơi.

8 giờ, Tô Mộc Nhiễm tắm rửa xong ngồi ở phòng khách xem TV cùng cha mẹ, tiếng chuông cửa vang lên, Tô Mộc Nhiễm đi ra mở, nháy mắt sau khi cánh cửa đã mở rộng, bó hoa hồng màu xanh thẫm như biển sâu xuất hiện ở trước mắt, màu xanh sậm như thế, tĩnh lặng như biển sâu, đẹp đến tan nát cõi lòng...

Bó hoa quá nặng, phải dùng cả hai tay để cầm lấy, ký nhận xong Tô Mộc Nhiễm mang bó hoa đặt lên bàn trà phòng khách. Từ bên trong lấy ra một hộp chocolate và một tấm thiệp, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên tấm thiệp kia, nàng ngẩn người.

Tấm thiệp này được quét và in ra, phía trên có ba hàng chữ, là tiếng Anh, chữ viết tay. Hàng chữ đó, Tô Mộc Nhiễm đã từng thấy qua rất nhiều lần trong thư phòng của mình, ưu nhã, xinh đẹp, từng được nàng tán dương 'chữ giống như người' rất nhiều lần.

Nhìn chữ viết ấy, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy người kia ngồi ở bàn học, dùng bút máy nắn nót viết đoạn văn này xuống mặt giấy cứng. Tô Mộc Nhiễm cầm tấm thiệp, ngón trỏ lướt qua từng tấc chữ, ánh mắt phức tạp...

【How many loved your moments of glad grace,

And loved your beauty with love false or true,

But one man loved the pilgrim soul in you】

*Không có bản dịch ưng ý nào, mình xin giữ nguyên, tùy ý google xem.

Đây là một đoạn trong When you are old của William Butler Yeats, Tô Mộc Nhiễm thích thơ ca đương nhiên biết đến. Không hiểu có phải là vì tặng hoa đến nhà hay không, trên tấm thiệp không có ký tên. Mặc dù không ký tên nhưng Tô Mộc Nhiễm cũng biết là ai. Ngoại trừ nàng, sẽ không có ai dùng cách thức thiếu niên khiến tim người khác phải đập loạn như vậy. So với đàn ông trưởng thành thì thủ đoạn càng cao minh hơn, nhưng có hơi ấu trĩ với người cùng tuổi tác. Nhìn tấm thiệp trong tay, Tô Mộc Nhiễm cười cười, đặt tấm thiệp xuống.

Mẹ Tô và Lạc Lạc bên cạnh thấy Tô Mộc Nhiễm đặt bó hoa kia xuống bàn trà, đương nhiên hiếu kỳ là ai tặng, nhất là hai người già Tô gia, muốn biết có phải là người của Phạm gia hôm nay nàng đi gặp hay không, hay là thanh niên tuấn tú nào mà bọn họ không biết. Nhưng Tô Mộc Nhiễm chỉ cười, đưa tấm thiệp cho bọn họ, nói là không ký tên cho nên nàng không biết.

Hai người già nhìn tấm thiệp, chỉ nói một câu chữ rất đẹp, có lẽ người đó cũng không tệ, việc này cứ thế bỏ qua. Tuy nhiên sau khi mẹ Tô đi tìm Tô Mộc Nhiễm nói chuyện riêng một hồi, lòng hiếu kỳ của gia đình mới tạm thời được ngăn chặn.

Cùng Lạc Lạc đem từng cành ra cắm vào bình hoa trong phòng khách, Tô Mộc Nhiễm đếm đếm, bó hoa lớn như vậy, đủ 101 cành. Len lén lấy di động ra tra hoa ngữ, Tô Mộc Nhiễm nhìn Bluelover cắm đầy cả bình hoa, có chút cảm khái lắc đầu.

Không thể không nói, con nít thời nay đúng là phung phí tiền, đột nhiên cảm thấy Chu Nguyên thật sự là phá gia chi tử...

Thời gian đã qua 9 giờ, mới vừa rồi người ở cửa hàng bán hoa gọi điện thoại tới báo là đã tặng rồi, đúng lúc Chu Nguyên vừa tắm xong ghé lên giường nói chuyện phiếm với bạn, suy nghĩ một chút, có lẽ nên nhắn tin.

【Cô thích không? Hoa hồng xanh...】

Hôm nay ở cửa hàng bán hoa, giúp cô chủ làm công giữa trưa một chút, sau đó cô chủ hỏi nàng có người thương chưa, nói cái gì con gái chủ động một chút thì có sao, đâu phải chỉ có con trai mới tặng hoa hồng vân vân, nàng nghĩ tốt xấu gì hôm nay cũng là lễ tình nhân đầu tiên từ khi cả hai quen biết, cũng nên làm chút việc. Sau đó cầm một nhánh hồng cô chủ cho về nhà, đặt lên đầu giường Dung Thanh, rốt cuộc tặng quà lễ tình nhân cho mẹ. Sau đó chạy tới thư phòng, tìm số điện thoại cửa hàng bán hoa giao tặng nội thành ở thành phố N.

Liên hệ chủ cửa hàng, vội vã viết một tấm thiệp quét máy gửi qua, chọn xong số lượng và màu sắc, đưa địa chỉ của Tô Mộc Nhiễm, thanh toán tiền lúc này mới chạy đi ăn cơm.

Lúc trước nàng từng có một đoạn thời gian làm công ở cửa hàng bán hoa, ghi nhớ hoa ngữ của các loại hoa là kỹ năng cần thiết, bởi vậy nàng có thể dùng hoa để biểu đạt tâm ý của mình.

Cũng không phải là lãng mạn gì, càng không phải dùng hoa để tấn công, nàng chỉ muốn nói cho Tô Mộc Nhiễm biết cái nhìn của mình thôi. Đã qua nửa tháng rồi, tuy nói muốn chờ đối phương trở về mới nhận kết quả, nhưng mà trong lòng không lo nghĩ mới là lạ.

Hoa hồng xanh biển, đại diện cho kỳ tích. Đối với nàng mà nói, hy vọng chính là dấu hiệu tốt. Tô Mộc Nhiễm chính là kỳ tích của cuộc đời nàng, ánh mặt trời ấm áp lần đầu xuất hiện, nếu ở bên nhau là chuyện không thể, vậy mượn lời nói này tặng cho cô bó hồng nở rộ, giữa chúng ta không thể cũng sẽ thành có thể...

Tâm ý của em, kỳ vọng của em, cũng sẽ có một ngày được nở rộ.

Chu Nguyên biết mình làm việc này có hơi ngu ngốc, nhưng mà trong lúc không có tín hiệu gì làm một việc hơi ngốc nghếch cũng không tệ, huống chi, tình cảm mà, vốn là làm người ta ngu ngốc...

Lướt weibo nhìn một đống hình các cặp đôi ân ái đoàn viên khoe hoa hồng khoe mỹ thực, Chu Nguyên cười cười tự giễu.

Cửa phòng bị gõ hai cái, chỉ chốc lát thì có người đẩy cửa tiến vào, là cha nàng. Chu Hoàn đứng ở cửa hỏi nàng có muốn đi xem phim chung hay không, cha mẹ Chu gia tuổi đã cao vẫn ân ái như vậy, lễ tình nhân hằng năm đều lãng mạn một phen, bữa cơm dưới ánh nến a xem phim a nghe ca kịch a vân vân.

Chu Nguyên cảm thấy mình không nên quấy rầy cặp vợ chồng già hai người, huống chi ân ân ái ái như thế chọc mù mắt chó nha, cho nên, đối với người tình trường không suông sẻ như nàng không thích hợp tham gia, trái tim sẽ chịu không nổi, nàng từ chối lời mời của cha.

Vì vậy 10 phút sau, cửa phòng khách được đóng lại, toàn bộ căn nhà to lớn vắng vẻ chỉ còn mỗi mình nàng.

Nàng ghé trên giường, trở mặt mình qua một bên, cầm điện thoại lướt lướt, vẫn là không có tin nhắn mới nào. Suy nghĩ một chút, nàng lại gửi, 【Cô cảm thấy món quà này sẽ được đáp lễ không? Vào tháng sau...】

Lại đợi 10 phút, vẫn không có tin nhắn nào. Nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ, mím môi, lại cầm điện thoại bắt đầu lướt QQ.

Vào rất nhiều nhóm, tích tích táp táp rất nhiều tin tức, đơn giản là trêu chọc mấy cẩu độc thân, thỉnh thoảng có người vào hỏi mấy câu, mọi người cùng ồn ào. Cả thế giới trông thật náo nhiệt, có người trải qua tiết nguyên tiêu, có người trải qua lễ tình nhân, thế nhưng Chu Nguyên cảm thấy thật vắng lặng, giống như thế giới là căn nhà rộng rãi như thế này, chỉ còn mỗi mình nàng.

Nàng trở người, nằm ngửa trên giường, thất thần nhìn trần nhà. Lúc này chiếc điện thoại trong tay ong ong vang lên, Chu Nguyên lấy điện thoại ra xem, vừa thấy người gọi đến thì vội vàng cuống quýt quỳ ngồi dậy, cấp tốc mở màn hình tiếp điện thoại.

"Alo, lão sư?" Nàng nén nỗi mừng rỡ, hỏi.

"Ừm, nguyên tiêu vui vẻ." Đối phương nói như thế...

"Cô cũng vậy, nguyên tiêu và lễ tình nhân vui vẻ." Chu Nguyên rất nhanh nói thêm, đầu dây bên kia có hơi yên tĩnh, Chu Nguyên nắm di động có chút thấp thỏm bất an. . ngôn tình hài

"Chu Nguyên..." Trầm mặc một lúc lâu, đối phương nói, chính là gọi tên nàng.

"Vâng?" Giống như dự liệu được việc này, Chu Nguyên cũng nhẹ giọng đáp lại...

"Về, chuyện tối hôm đó, bây giờ cô có thể trả lời em rồi..." Tô Mộc Nhiễm ôm cánh tay, đứng trước cửa sổ, xuyên qua khe rèm dõi mắt nhìn ra ngoài. Lạc Lạc ngủ rồi, trong phòng không mở đèn, tất cả đều là bóng tối, nàng nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa có một ngôi sao sáng, không tính là sáng, nhưng trông có vẻ rất mang đến cảm giác an toàn. Phảng phất như là ánh sáng duy nhất trên thế giới, cho bạn hiểu được bạn không có một mình.

Nhìn ra ngoài cửa, Tô Mộc Nhiễm quay đầu lại, nhìn về phía đường viền đầu chiếc giường nàng lờ mờ thấy được trong căn phòng u ám, hít sâu một hơi trả lời, "Được em yêu mến cô rất vui, nhưng, xin lỗi..."

"Cô không có cách nào chấp nhận..." Trong lúc nàng sắp nói thêm những lời tàn khốc hơn nữa, nãy giờ vẫn yên lặng Chu Nguyên lên tiếng cắt lời nàng, giống như bình thường, Chu Nguyên cười cười, nhẹ giọng đáp lời, "Ừm, em biết rồi, cô không cần nói thêm nữa..."

"Em có thể hiểu được." Tiếp lời, Chu Nguyên an ủi kẻ muốn tàn nhẫn với chính mình nhưng không có cách nào làm chuyện tàn nhẫn với Tô Mộc Nhiễm.

"Bó hoa hôm nay cô có thích không?" Nàng hỏi.

"Ừm, rất đẹp." Nàng đáp.

"Đẹp là tốt rồi, em còn sợ mình chọn sai. Được rồi, lát nữa em phải đi xem phim khuya cùng cha mẹ, em cúp trước, tạm biệt." Nàng ngôn*.

"Ừm, được, tạm biệt." Nàng ngữ*.

*Tự mình nói ra gọi là ngôn, đáp hay thuật lại thì gọi là ngữ.

"Ừm, ngủ sớm một chút, ngủ ngon, à, đúng rồi, vẫn là bạn phải không?" Nàng cười nói, bộ dạng thoải mái.

"Ừm, phải. Nhớ về sớm một chút, ngủ ngon." Nàng chăm chú đáp lời.

"Ngủ ngon." Chu Nguyên hít sâu một hơi, cúp điện thoại...

"Tút..." Âm thanh kết thúc cuộc gọi vang lên bên tai, Tô Mộc Nhiễm buông chiếc điện thoại xuống, hai tay rủ bên người, cơ thể tựa vào bệ cửa sổ, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Có lẽ là, nàng từ chối một người, lần từ chối lưỡng lự nhất, nàng nghĩ...

Chu Nguyên buông điện thoại, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười. Nắm di động cúi đầu bật cười hai tiếng, vậy mà lại không cảm thấy đau lòng lắm. Suy nghĩ một chút, ngồi dậy từ trên giường, lấy quần áo từ trong tủ ra, rất nhanh áo nón chỉnh tề, chạy ra phòng khách mở đèn, lấy chiếc áo khoác bên cạnh cửa, đeo khăn quàng cổ, thay giày, chuẩn bị xong tất cả nàng chậm rãi ra ngoài, đèn cũng không tắt, khóa cánh cửa lại.

Kiên trì chờ thang máy xuống, vào thang máy, đi ra cửa tiểu khu... đứng ngoài đường, bắt một chiếc taxi, đi đến quảng trường sóng người đông đúc, tìm được một bậc thang, ôm đầu gối ngồi xuống...

Trên quảng trường rất náo nhiệt, cách đó không xa còn có pháo hoa. Bùm bùm bùm không ngờ lại cùng một nhịp đập với trái tim. Chu Nguyên ngồi trên bậc thang, hai tay cắm trong túi tiền, chôn gương mặt mình trong chiếc khăn quàng cổ, nhìn hơi thở của mình hóa thành làn khói trắng trước mắt. Phía sau lui tới rất nhiều người, cả trai lẫn gái cả già lẫn trẻ, lúc đi qua người nàng không ít người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng, sau đó rất nhanh cất bước bỏ đi.

Giữa biển người đông đúc, nàng một mình ngồi trên bậc thang ở quảng trường náo nhiệt, lần đầu tiên thấy bản thân giống một kẻ tâm thần...

Nhìn dòng xe trên con đường cách đó không xa, cùng quả bong bóng quảng cáo dưới ánh đèn nhiều màu, đoàn người tới lui, rốt cuộc nàng cũng bắt đầu thấy khổ sở...

Như là rơi xuống một vực sâu giữa biển, xung quanh đều là màu xanh lam, nàng ngồi ở đó, ôm lấy bản thân mình đang lạnh run... lại vẫn, không rơi nước mắt...

===

Không phải mình phá mood các bạn nha, nhưng mà, giống như điện máy xanh ám vào cả truyện rồi các bạn ợ ε≡≡ヘ( 'Д')ノ Đáng sợ quá ε≡≡ヘ( 'Д')ノ

Có liên quan: Tô lão sư từ chối là đúng bài rồi, không cần gấp.

Đoạn mình thấy đau lòng nhất chính là câu "Nguyên tiêu vui vẻ" của Tô lão sư nói khi mới được bắt máy, tránh né câu tình nhân...:(

Còn lại thì bởi vì điện máy xanh ám ảnh... ?