Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 265: Đón con



Thời điểm nhà trẻ tan học là lúc con đường này đông người qua lại nhất, ai cũng không để ý người có sức ảnh hưởng nhất trong giới kinh doanh thành phố A đang ngồi trong chiếc xe ở ngã rẽ.

"Nếu tôi có thể đi đón hai đứa bé với cô thì tốt biết mấy."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du không tiện lên tiếng.

Cô cảm thấy Lục Huyền Lâm đã thay đổi trên một số phương diện nào đó, nhưng thực chất bên trong anh vẫn là tổng giám đốc của Lục thị dám nói dám làm.

Nhìn Lý Tang Du bất đắc dĩ rời đi, Lục Huyền Lâm rất hối hận.

Anh chỉ muốn nhìn con một chút, chứ không hề muốn uy hiếp Lý Tang Du!

"A Minh, tôi nói vậy liệu Tang Du có tức giận không?"

"Không đâu Tổng giám đốc, trên mặt cô Lý không có vẻ tức giận."

Nhìn dáng vẻ dè dặt của Tổng giám đốc nhà mình, trong lòng A Minh cũng bất đắc dĩ thở dài.

Cô Lý ơi, tổng giám đốc đã thay đổi rồi, cô có thấy không?

"Mẹ."

Tịch vừa ra khỏi nhà trẻ thì nhìn thấy Lý Tang Du, sau đó cô bé vội nhào tới.

Mộ sợ cô bé bị ngã nên theo sát phía sau, làm rất tốt vai trò anh trai.

"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ăn thức ăn ngoài hả?" Nhìn hai con, Lý Tang Du cảm thấy rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy câu nói của Tịch thì niềm vui chợt biến mất.

Nhìn hai đứa mà lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc nhưng ngay lúc Tịch nói câu đó thì niềm hạnh phúc đó biến mất sạch.

Cô tự mình nấu một bàn tiệc lớn để bồi thường cho hai cục cưng, sao chưa kịp nói ra đã bị Tịch chê rồi? Cô nấu cơm thực sự khó ăn như vậy sao?

Nếu hai bảo bối có thể nghe được màn độc thoại trong lòng Lý Tang Du thì dù có yêu mẹ cỡ nào cũng sẽ trả lời bằng giọng chắc nịch.

“Đương nhiên là mẹ làm.”

“Cái này...” Tịch không vui, chu môi: “Không thể thương lượng sao?”

Hả? Mới năm tuổi đã biết nói chuyện thế à? Lý Tang Du hơi bất ngờ, cô nhìn sang Mộ im lặng từ nãy đến giờ.

“Mộ, con dạy Tịch nói mấy cái này à?”

“Mẹ ơi, nếu như mẹ hiểu Tịch, con nào có thể từ chối.” Mộ là một người anh rất thương em gái.

“Vậy được rồi, con trả lời thay con bé đi!” Lý Tang Du nói xong thì một tay nắm một đứa, từ từ đi đến ngã rẽ.

Mộ đành phải lắc đầu với Tịch, đây là trừng phạt đối với Tịch đang tràn đầy mong đợi.

“Mẹ muốn bán Tịch sao?”

Lúc nhìn thấy Lý Tang Du dẫn bọn chúng đi đến một chiếc xe hơi màu đen thì Tịch bỗng nói một câu mất não.

Lý Tang Du nhìn Tịch với vẻ không thể tin nổi, rồi cô lại nhìn sang Mộ.

Mộ lắc đầu, tỏ vẻ không phải bé dạy.

“Tịch, làm sao mẹ có thể bán con được chứ?”

Lối suy nghĩ của con gái cô thật kì lạ.

“Ơ, nhưng bạn nhỏ trong tivi đều sẽ bị đưa đến nơi như thế này rồi bán mất á!” Nói là vậy nhưng trên mặt Tịch không hề sợ sệt, nhưng mặt mày Lý Tang Du lại hơi khó coi.

Từ lúc nào mà hai bảo bối của cô xem mấy cái này chứ?

Nhưng sao Mộ lại dám nói rằng là thầy Thiên nói với chúng chứ?

Ngay cả bé cũng biết nếu kể chuyện thầy giáo nói quá cho Lý Tang Du nghe, chắc chắn một người luôn quan tâm cách giáo dục sẽ cảm thấy nhà trẻ này không tốt, mẹ quá mệt nên bé không muốn mẹ phải lo lắng những chuyện này.

Nghe cuộc trò chuyện bên ngoài xe, Lục Huyền Lâm và A Minh chợt bật cười.

Đứa bé này thật đáng yêu.

Thế nhưng Tịch có lý do để cho rằng là thế, bởi cửa kính xe Lục Huyền Lâm là dùng loại kính đặc biệt, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy màu đen, bên trong nhìn ra ngoài lại thấy rất rõ.

Trông thấy gương mặt ưu sầu hiện giờ của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm không đành lòng để cô khó xử, thế là anh mở cửa xe ra.

Đến lúc đó lại đổi với A Minh.

“Ồ, chú kì quái!”

Tịch nhìn thấy Lục Huyền Lâm ngồi trong xe bèn lập tức bò vào trong, ngồi lên đùi anh nhanh như chớp.

Mà hành động đó đã khiến Lục Huyền Lâm ngạc nhiên, anh không ngờ Tịch lại nhiệt tình đến vậy.

Nơi nào đó trong lòng lập tức mềm nhũn.

Lý Tang Du nhíu chặt mày, giọng cũng trở nên nghiêm túc: “Mau xuống đây, không phải có chỗ ngồi hay sao?”

“Hu hu, mẹ dữ quá.” Nghe thấy Lý Tang Du nói bằng giọng điệu này, Tịch vội vùi đầu vào trong ngực Lục Huyền Lâm, uất ức lên tiếng.

“Đợi hai người đi lên là sẽ không còn chỗ nữa, không sao mà.”

Làm sao mà Lục Huyền Lâm lại bỏ mặc Tịch chứ, cô bé đáng yêu đến vậy mà.

“Con bé rất nặng...”

“Không hề, không sao cả.”

“...”

Đã như vậy thì cô cũng không lằng nhằng thêm.

“Mộ lên xe trước đi.”

So với Tịch, Mộ bình tĩnh hơn nhiều, bé ngoan ngoãn ngồi ở giữa.

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, thật ra bên trong đã căng thẳng tột độ.

Tịch không biết nhưng bé biết người trước mặt bọn họ chính là ba ruột.

Thế nên hai tay bé siết chặt lại, ba của chúng đến đón chúng.

Lý Tang Du nhìn thấy Mộ căng thẳng bèn khẽ vuốt lưng bé, Mộ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Người chẳng biết gì là khỏe nhất.

Lý Tang Du nhìn Tịch vô tư, nhích tới nhích lui trên người Lục Huyền Lâm.

Người lo lắng lại là Lục Huyền Lâm, bởi anh lo Tịch sẽ bị đụng đầu.

Anh đang nghĩ có nên thay trần xe, nâng lên cao hay không.

“Chú kì quái ơi, mẹ nói với con là quà là do chú tặng!”

Bấy giờ, Tịch chợt nghĩ đến điều gì đó, còn chưa đợi Lục Huyền Lâm phản ứng thì bé đã hôn một cái lên mặt anh.

Điều này đến quá bất ngờ, não Lục Huyền Lâm đình chỉ hoạt động, anh không ngờ tiếp theo vẫn còn cơn oanh tạc nữa.

“Đây là quà con tặng chú, chú yêu...”

Tình yêu thương này quá bất chợt, lại còn rất nồng nàn.

Rõ ràng chỉ là câu yêu của đứa nhóc năm tuổi nhưng không hiểu sao mặt Lục Huyền Lâm lại đỏ lên, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa, không biết nói gì.

“Chú ơi, sao chú không nói chuyện?”

“Cái này...”

“Chú không thích Tịch à?”

Tịch không thấy Lục Huyền Lâm kích động hay thẹn thùng, thấy anh im lặng thì mắt bé hồng hồng.

“Không, không phải, chú rất thích Tịch!” Lục Huyền Lâm luống cuống tay chân với bé.

Dù nghe vậy nhưng Tịch cũng không lấy làm vui vẻ, bé bất lực nhìn sang Lý Tang Du.

Lý Tang Du lại ngó lơ ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ kia, cô khoan thai nhìn ngắm cảnh bên ngoài.

A Minh nhìn dáng vẻ túng quẫn của tổng giám đốc nhà mình thì cười xấu xa.

Xin lỗi tổng giám đốc, tôi cũng chẳng biết dỗ trẻ con.

Mộ không nhịn được mà kéo tay áo Lý Tang Du: “Mẹ ơi, lát nữa chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn ạ?”

“Mua nguyên liệu nấu ăn?” Tịch lập tức nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, bé nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ mong đợi: “Chú ơi, chú làm cơm cho chúng con à?”

Hả? Đối với sự chuyển biến mau lẹ của bé, Lục Huyền Lâm có chút đuổi không kịp...

“Tịch, chú còn có việc.”

Cò cần phải chê tài nấu nướng của cô không hả? Rõ ràng hồi sáng lúc ăn mỳ Ý vui vẻ lắm mà!

Mặc dù mọi thứ đều được Thái Vũ Hàng chuẩn bị, cô chỉ cần nấu lên là xong nhưng rõ ràng cô cũng làm mà!

“A Minh, hai người đưa chúng tôi đến siêu thị là được rồi.” Nói xong bèn đưa địa chỉ cho A Minh xem.

Tịch không hài lòng với câu trả lời này, nhưng bé vẫn là đứa nhóc hiểu chuyện nên không nói gì thêm.

“Vậy được rồi.”

Mộ hơi thất vọng, mặc dù bé chỉ muốn giúp Lục Huyền Lâm nhưng trong lòng vẫn có chút mong mỏi.

“Nếu mọi người không ngại thì tôi sẽ đến!”