Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 213: Mẹ con nói chuyện



Cô đã thành công xua tan đi lo nghĩ cho Thái Vũ Hàng: “Đi đến thành phố A, làm gì cũng phả cẩn thận.”

“Ừm!”

“Mẹ, có phải là mẹ muốn ra ngoài hay không, vì không có cách nào nên mới phải mang bọn con đi cùng!” Chẳng biết lúc nào, Lý Mộ đã xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Lý Mộ thông minh biết người tìm mẹ chính là ông chủ, sao ông chủ lại muốn mang theo bọn họ cùng đi du lịch chứ?

Mẹ vẫn luôn coi bọn họ là bảo bối, một khắc cũng không để rời khỏi người.

Nếu như bọn họ cùng đi theo thì sẽ không gây thêm phiền phức cho mẹ chứ?

“Dĩ nhiên không phải, lần này mẹ đi công tác nên tranh thủ cho các con đi theo thôi!” Lý Tang Du hiểu rõ Lý Mộ đang lo lắng cái gì.

“Con và em cũng có thể ở nhà chờ mẹ, hơn nữa bọn con cũng có thể đi đến nhà chú Thái Vũ Hàng ở!” Lý Mộ vẫn cảm thấy mẹ đi làm mà còn phải “vướng bận” bọn họ nữa thì có vẻ không ổn.

“Đúng rồi, để cho bọn nó ở lại chỗ anh đi.” Thái Vũ Hàng cũng hi vọng bọn trẻ ở lại. Ở cùng bọn trẻ anh ta luôn cảm thấy thoải mái, hơn nữa nếu như bọn trẻ còn ở lại chỗ này thì cho dù Lý Tang Du ở thành phố A có gặp được Lục Huyền Lâm thì cũng sẽ lo lắng cho bọn trẻ mà sớm ngày trở lại.

Đây cũng là một chút ý nghĩ cá nhân của anh ta.

“Lý Mộ, chú Thái Vũ Hàng vì bệnh tình của Tịch Tịch mà đã chậm chuyến lưu diễn cuối cùng rồi. Lần tuần diễn này có thể là lần quan trọng nhất của chú ấy, chúng ta đi để chú an tâm lưu diễn cho xong có được hay không?”

Chuyện Lý Tang Du đã quyết định, làm gì có ai có thể thay đổi được?

Thái Vũ Hàng biết, Lý Mộ càng biết.

Nhưng điều làm cho Lý Mộ không thể hiểu nổi đó là: Mẹ làm sao vậy, chẳng lẽ không biết thành phố A có ba hay sao?

Ba người về lại phòng bệnh.

...

“Mẹ, chúng ta sẽ đi ra ngoài du lịch sao ạ?” Dù sao Lý Tịch cũng còn nhỏ, chỉ biết mình sẽ được đi ra ngoài chơi thôi.

“Đúng thế, nhưng mà điều kiện tiên quyết là bệnh của Tịch Tịch phải chữa khỏi mới được!”

Đối với bệnh tình của Lý Tịch, Lý Tang Du cũng không dám chủ quan, công ty đã cho đầy đủ thời gian như thế, cô cũng không cần phải sốt sắng.

“Mộ Mộ, mẹ sẽ cho con học tạm ở bên kia. Đến lúc đó chỉ có người đàn ông bé nhỏ là con thôi đấy, con nhất định phải giúp mẹ gánh vác nữa nhé!”

Lý Tang Du tiếp tục nhấn mạnh quyết tâm muốn dẫn hai đứa nhỏ đi đến thành phố A.

“Mẹ...”

Nội tâm Lý Mộ càng thêm nghi ngờ, mẹ kiên định đi đến thành phố A như thế thật sự là bởi vì công việc hay sao?

Hay là...

Vì...

Lục Huyền Lâm?

Ba của Tịch Tịch và cậu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Mộ liền rất sốt sắng, lúng túng nhìn qua Thái Vũ Hàng và mẹ.

Nhưng mà...

Mẹ đã quyết định rồi, mình nhất định phải tin tưởng mẹ, đây cũng là tín niệm lớn nhất trong lòng cậu bé.

Nhưng mà về phần người đàn ông kia...

Có lẽ sẽ lại phải gặp mặt!

Không biết lần này gặp mặt sẽ lại xảy ra điều gì nữa đây?

...

Lần này bởi vì thời gian đi ra ngoài hơi lâu nên Lý Tang Du phải về nhà thu thập hành lý cho hai đứa nhỏ. Để tránh Tịch Tịch lại phát bệnh, cô cũng mang theo rất nhiều tư liệu và dược phẩm.

Cũng may Lý Mộ hiểu chuyện, hiện tại cũng không cần lo lắng quá nhiều đến cậu bé. Thân là một “người đàn ông bé nhỏ”, cậu bé rất biết cách làm sao để chăm sóc tốt em gái khi không có mẹ.

Đây cũng là niềm vui mừng và tự hào nhất của Lý Tang Du.

Một tuần lễ sau đó, bệnh tình của Lý Tịch cũng đã dịu lại. Bác sĩ cũng đồng ý cho bọn họ xuất viện, nhưng vẫn luôn dặn dò bọn họ phải chú ý nhiều hơn.

Lý Tang Du gọi điện thoại cho Vương Chung Lâm nói rằng mình có thể khởi hành rồi.

Vương Chung Lâm không nói hai lời, lập tức đặt xong vé máy bay cho ba mẹ con.

Tốc độ làm việc của công ty Thịnh Vũ đúng là luôn nhanh nhất.

Nhưng mà, một đêm trước khi lên đường, Lý Tang Du lại mất ngủ...

Cô không biết vì sao lại mất ngủ, chỉ là loại dự cảm kia càng ngày càng mãnh liệt, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Chẳng lẽ là bởi vì Lục Huyền Lâm hay sao?

Nhìn thấy bọn trẻ ngủ say bên cạnh, cô lại nhiều lần nói với mình là không nên suy nghĩ nhiều. Bọn họ đã ly hôn, lần trước cô cũng đã nói cho anh biết là cô rất hạnh phúc, lại nói cho anh rằng cô vẫn luôn ở cùng Thái Vũ Hàng, Lục Huyền Lâm hẳn là đã từ bỏ rồi.

Một đêm không ngủ, mê man đến ngày hôm sau.

Qua chỗ kiểm tra an ninh...

Từ lúc đăng ký đến lúc máy bay cất cánh, Lý Tịch vẫn luôn cười khanh khách không ngừng.

Bé vẫn luôn muốn đi đến thành phố A chơi, nhưng mà mẹ không cho phép, lần này đột nhiên mang bé ra ngoài chơi, lại còn tới thành phố A bé mong muốn nên bé đương nhiên rất là hưng phấn rồi.

Lý Tang Du không ngờ Lý Tịch lại thích thành phố A như thế.

Thật sự là bởi vì quan hệ máu mủ hay sao?

Chắc chắn là lần trước đi đến thành phố A tảo mộ không mang theo cô bé nên cô bé mới thích cái chỗ kia như thế.

Cả đường đi Lý Tịch cứ líu ríu líu lo khiến cho Lý Tang Du một đêm chưa ngủ lên tinh thần hơn rất nhiều. Nhưng còn Lý Mộ thì vẫn luôn tẩm ngẩm tầm ngầm ngồi ở một chỗ.

Y hệt ông cụ non, ngồi suy tư trong lòng.

Lý Tịch nằng nặc muốn nghe nhạc, Lý Tang Du liền đưa tai nghe điện thoại di động của mình cho Lý Tịch.

“Mộ Mộ!”

“Dạ? Làm sao vậy mẹ? Mẹ khát nước à? Để con giúp mẹ gọi chị gái phục vụ...” Lý Mộ cứ như mới từ trong mộng bừng tỉnh vậy.

“Không cần, mẹ chỉ muốn hỏi con mấy câu thôi.”

Nhìn thấy rõ hết mọi chuyện, Lý Tang Du đương nhiên biết Lý Mộ đang lo lắng cái gì.

Lần trước ở nghĩa trang đụng phải Lục Huyền Lâm, sau này lại ở thành phố C đụng phải anh ta, đây rốt cuộc là cái duyên phận gì vậy?

Nếu như nói lần này đi đến thành phố A nhất định sẽ không đụng phải anh ta, Lý Tang Du cũng không dám chắc chắn.

“Mẹ nói đi ạ!” Lý Mộ căng thẳng nuốt khan một cái.

Lý Tang Du nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu Lý Mộ: “Con đang suy nghĩ cái gì đấy?”

“Con có suy nghĩ gì đâu! Con chỉ buồn ngủ nên mới ngẩn người thôi!” Cho dù có suy nghĩ thì Lý Mộ cũng không thể nói.

Nói ra lại làm mẹ tức giận thì phải làm sao?

Đôi mắt to tròn của cậu bé vẫn luôn né tránh, khiến Lý Tang Du thật sự vừa giận lại vừa muốn cười.

Lý Mộ đúng là lớn rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Sao cô lại không biết Lý Mộ đang suy nghĩ gì chứ, dù sao cậu bé cũng đã biết người đàn ông kia là ba của mình rồi.

“Mộ Mộ đừng căng thẳng, mẹ sẽ không tức giận đâu. Mẹ chỉ hỏi con, nếu như đụng phải người đó thì con sẽ làm như thế nào?”

Nghe được câu hỏi này, Lý Mộ thoáng giật mình, sau đó liền ngẩng đầu nhìn vào mắt mẹ, đột nhiên cười: “Vậy nếu như mẹ gặp được, mẹ sẽ làm thế nào?”

Đúng là quỷ con ranh ma, còn biết ném ngược vấn đề trở về, xem ra quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.

“Mẹ… có lẽ mẹ sẽ nói “Xin chào, đã lâu không gặp!”

Đây cũng là lời mà người yêu sau khi chia tay gặp mặt lại sẽ nói.

Lý Tang Du nói mà chẳng có chút tự tin nào.

Tuy trên đoạn đường này, nội tâm của cô cũng không dao động quá lớn, trên mặt còn rất là lạnh nhạt. Nhưng mà lần này cô thực sự không thể bình tĩnh được như lần trước về thành phố A tảo mộ.

Lúc ấy, cô vẫn cảm thấy sẽ không đụng phải Lục Huyền Lâm, bởi vì ở trong lòng tất cả mọi người, cô đã là một người chết.

Không ngờ ở nghĩa trang, cô vẫn đụng phải Lục Huyền Lâm, đến mức Lục Huyền Lâm còn tìm được nhà của cô, còn biết cô còn sống. Cho nên lần này đến thành phố A cô cũng không biết nên nói làm sao.

Không đúng, lần này là vì công việc.

Đừng nghĩ mấy thứ vô dụng này nữa, chỉ là đi bồi dưỡng mấy tháng thôi mà.