Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 169: Ký ức đau thương



Bùi Lâm muốn tạo cho cô bé một môi trường sống hạnh phúc, cho dù bà có phải một thân một mình chịu đựng nỗi đau này đi nữa.

“Mẹ đau tim sao? Sao tim mẹ lại đau? Mẹ đợi nhé. Con đi tìm bác sĩ lấy thuốc cho mẹ. Uống thuốc xong rồi bệnh gì cũng sẽ khỏi.”

“Căn bệnh này không có thuốc chữa. Mẹ nghỉ ngơi là được, sau này sẽ không sao đâu. Khi nào lớn lên con sẽ hiểu...”

Tang Du chớp mắt, mấy lời mà Bùi Lâm nói, cô bé không hiểu câu nào cả.

Kết quả là khi mẹ đưa chiếc khăn ra, Tang Du liền lau nước mắt đi rồi nói tiếp, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, một thời gian nữa con sẽ thi lên cấp. Sẽ có ngày con vượt qua mẹ và được biểu diễn trên sân khấu!”

“Mẹ sẽ đợi...”

“Đúng rồi, tháng sau trường tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ. Con sẽ biểu diễn trên sân khấu đấy. Mẹ nhất định phải đến xem nhé.” Tang Du đắc ý, trên mặt nở một nụ cười trẻ thơ.

“Được, mẹ sẽ đi...”

Mỗi lần hứa như vậy, Bùi Lâm lại cảm thấy trái tim vốn đã tàn tạ của mình lại có thêm vài vết sẹo. Liệu bà có thể thực sự tận mắt chứng kiến con gái biểu diễn trên sân khấu không...

Chớp mắt đã đến ngày hội diễn.

Tang Du đứng trong hậu trường liên tục nhìn xuống khán giả dưới sân khấu.

Các tiết mục lần lượt trôi qua, sắp đến lượt cô bé phải biểu diễn rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Bùi Lâm đâu.

Bà nội bước đến nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, an ủi: “Tang Du, có thể là mẹ cháu vẫn đang đi trên đường. Cháu cứ yên tâm lên biểu diễn cho tốt rồi quay clip cho mẹ xem, chắc chắn mẹ cháu sẽ rất vui.”

Tang Du gật đầu, trong lòng có hơi lo lắng.

Sân khấu cô bé sắp lên diễn hơi tối, cô không nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt bà nội.

“Tiếp theo chúng tôi xin mời bạn Lý Tang Du từ lớp số ba trình diễn tiết mục của mình...”

Sau lời giới thiệu chuyển tiết mục của người dẫn chương trình, Tang Du thong thả bước lên sân khấu.

Đối diện với ánh mắt của hàng trăm người ở dưới khán đài, Tang Du ít nhiều cũng thấy hơi căng thẳng, bởi vì Bùi Lâm không có ở đây nên trong lòng cô bé dường như bị thiếu đi một thứ gì đó.

Tang Du không biết rằng khi mình bước lên sân khấu thì cũng là lúc Bùi Lâm được đẩy vào phòng mổ.

Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, tuy tâm hồn cô bé lơ đãng không ở chỗ này nhưng rất may là không có gì trục trặc.

Sau khi cô bé đàn xong, một tràng pháo tay vang lên như sấm dưới sân khấu, Tang Du cúi đầu chào, định rời khỏi sân khấu nhưng lại bị một giọng nói chói tai từ ghế khán giả làm cho sửng sốt.

“Lý Tang Du, cậu vẫn còn có tâm trạng đàn được à? Mẹ cậu sắp chết rồi đấy!”

Một người tuổi tác không chênh lệch với cô bé lắm đứng ở chỗ ngồi hét lên, không biết là hả hê vì người khác gặp chuyện hay là một lời nhắc nhở tử tế.

“Lục Huyền Lâm! Ngồi xuống! Nếu không em sẽ bị chép phạt một trăm bài khóa đấy!” Giáo viên bộ môn khiển trách.

Bỗng chốc, mọi ánh mắt của mọi người đều quay qua nhìn, lãnh đạo trường học ở một bên cũng cúi đầu nói nhỏ.

“Xình!”

Hai bàn tay của Tang Du đập mạnh xuống phím đàn dương cầm.

Cô bước khỏi sân khấu, không để ý đến ánh mắt của người khác mà đi thẳng tới chỗ Lục Huyền Lâm, ngẩng đầu trừng mắt: “Nếu cậu mà còn dám nói nhảm nữa là tôi sẽ gọi ba tôi đến đánh cậu đấy.”

“Tôi nói nhảm chỗ nào, mẹ tôi nói với tôi đấy, mẹ tôi nhìn thấy ở bệnh viện.”

“Cậu… Lục Huyền Lâm, cậu là đồ lừa đảo!” Tang Du hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đẩy Lục Huyền Lâm trước mặt ra rồi lao khỏi cửa.

...

Giấy chứng nhận giải thưởng trên tay rơi xuống đất, ánh mắt Tang Du chợt trở nên ngây dại, những người xung quanh chỉ biết nghẹn ngào khóc than.

Chiếc giường bệnh màu trắng được từ từ đẩy ra, phía trên phủ một lớp vải trắng, người ở bên dưới đó không ai khác mà chính là Bùi Lâm.

Lý Thụy Tường siết chặt tay đấm mạnh vào vách tường, không nhận ra sự tồn tại của Tang Du.

“Tang Du… Mau lại đây.” Bà nội đi đến phía sau kéo cô bé vào lòng, giữ chặt đầu cô, không cho cô bé nhìn nữa.

Tang Du như hiểu ra điều gì đó, nước mắt lập tức rơi xuống, nắm chặt bàn tay nhăn nheo của bà nội, giọng nức nở: “Bà ơi, không phải thật đúng không? Không phải thật đúng không bà? Người đó không phải mẹ cháu!”

“Tang Du...” Bà nội hai mắt đục ngầu, tay sờ đầu cô bé, miệng không ngừng thở dài.

“Bà nội, chúng ta đi thôi, những người này đều là giả, là lừa đảo!” Tang Du vùng vẫy.

Bà nội không nhúc nhích, vài giọt lệ hoen vàng rơi trên mặt bà: “Tang Du… Mẹ cháu… đi rồi.”

“...”

“Không, không phải... Đi thôi bà ơi, cháu không muốn ở đây!”

Dù cô bé có giãy dụa như thế nào thì bà nội cũng không hề nhúc nhích, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, Tang Du nhất định phải chấp nhận sự thật này, nếu không sau này cô bé sẽ chỉ mù quáng sống trong sự giả dối của chính mình!

Nhiều người xung quanh nghe thấy tiếng kêu khóc ầm ỹ của cô bé thì đều đến an ủi.

“Tang Du, đừng quá đau buồn, cháu còn có ba và bà nội mà, họ đều là người yêu thương cháu...”

“Tất cả mọi người đều nói dối, mẹ cũng nói dối! Hu hu... Mẹ đã hứa sẽ đến xem buổi biểu diễn của con mà. Mẹ là đồ xấu xa, mẹ nói dối con...”

“Ba, ba mau nói cho con biết chuyện này không phải thật đi...”

“Tang Du, mẹ con... đã thật sự đi rồi.”

“Hu hu... mẹ... đừng bỏ con!”

...

“Cô sao vậy? Mau dậy đi!”

Một người đàn ông đang ngồi trước giường Lý Tang Du, không ngừng lay người cô, đó chính là Lục Huyền Lâm.

Vừa bước vào cửa anh đã nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến âm thanh lạ, vội vàng chạy vào thì thấy Lý Tang Du rõ ràng đã ngủ say mà gối lại ướt đẫm nước mắt.

Biểu cảm trên mặt cô vặn vẹo, lông mày nhíu chặt, miệng mơ hồ kêu ú ớ, Lục Huyền Lâm không nghe rõ.

Cuối cùng cô còn giơ tay ra vung loạn xạ, lần này đã làm cho anh hết hồn, vội vàng đánh thức Lý Tang Du dậy.

Đôi mắt cô hơi đau xót, nước mắt lã chã rơi làm cho tầm mắt mờ đi, phải một lúc sau mới có thể nhìn rõ người trước mặt là Lục Huyền Lâm.

“Sao anh biết nhà tôi?” Lý Tang Du hơi ngạc nhiên, như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng cô, nói chuyện rất khó khăn.

Lục Huyền Lâm đã kéo rèm cửa ra, ánh nắng chan hòa tươi đẹp tràn vào phòng.

Trời sáng rồi sao? Cô liếc nhìn điện thoại, lúc này đã là buổi chiều.

“Ba vợ nói với tôi là không gọi điện được thoại cho cô nên tôi đã hỏi ông ấy địa chỉ và chìa khóa của cô để đến xem có chuyện gì xảy ra không.”

Như không thể chịu được ánh mắt dò hỏi của Lý Tang Du, anh liền lấy máy gọi điện cho ba Lý.

“Vâng, Lý Tang Du, cô ấy ngủ say nên chắc là không nghe thấy tiếng điện thoại reo.”

Lý Tang Du thu lại ánh mắt, thất thần nằm trên giường.

“Lại gặp ác mộng à? Cô vẫn còn mơ thấy mẹ cô sao?” Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, đây không phải là lần đầu tiên Lý Tang Du gặp ác mộng về mẹ mình, chuyện này đã từng xảy ra một lần trước khi họ ly hôn.

Vẻ mặt đau buồn khi đó của Lý Tang Du vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức anh.

“Đúng vậy, không may là chuyện tôi nói trong mơ lại bị ai đó nghe thấy.”

Phản ứng khi nằm mơ của cô đã kích thích Lục Huyền Lâm, khiến anh chậm rãi nhớ lại một số chuyện từ rất lâu trước đây. Vậy là anh không đấu võ mồm với cô mà lại thất thần ngây người tại chỗ.

Đầu óc Lý Tang Du lại quay về khung cảnh trong mơ, không khí u buồn, bà nội tâm tình nặng trĩu.

Cô lập tức tỉnh lại, có một số chuyện tốt nhất nên chôn chặt ở đáy lòng...

Mỗi lần nhớ tới chuyện này đều khiến lòng cô khó chịu vô cùng, như bị kim châm, cảm giác như nghẹt thở.