Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 159: Tự đấu tranh với chính mình



Hà Thất Thất thường ngày vẫn luôn mỉa mai châm chọc cô nhưng đêm nay lại ngoan ngoãn ngồi im không nói một lời.

Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn không đổi ý: “Nếu như bà Lục đã nói như vậy thì cứ giữ thế mà xưng hô đi, qua mấy ngày nữa tôi và Lục Huyền Lâm sẽ đường ai nấy đi rồi, không là gì của nhau nữa.”

Quả là gừng càng già càng cay, mẹ Lục ra vẻ tự nhiên vờ như không nghe thấy gì, lấy ra một chiếc hộp ngọc: “Mặt dây chuyền bằng ngọc này là bảo vật gia truyền đã qua nhiều đời của nhà họ Lục, bây giờ mẹ đưa nó cho con.”

Bao nhiêu năm như vậy không lấy ra, bây giờ sắp sửa ly hôn rồi lại lôi ra lấy lòng?

Muộn quá rồi!

“Không được đâu bà Lục, ít lâu nữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Mặt dây chuyền này cứ để cho Lý Uyển Khanh đi.”

“Tang Du à, con đừng nghĩ như vậy, thân phận con dâu trưởng nhà họ Lục này chỉ của một mình con thôi, không ai có thể thay đổi được điều này đâu.” Mẹ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cho dù Lục Huyền Lâm có thích Lý Uyển Khanh đi chăng nữa, mẹ cũng không đồng ý cho nó bước vào nhà họ Lục. Hừ, ngay cả sinh con cũng không nổi thì cưới về làm cái gì? Con yên tâm, cả nhà nhất định sẽ đứng về phía con.”

Lý Tang Du không ngờ mẹ Lục còn biết được cả chuyện này, có thể thấy được bà ta quan tâm Lý Uyển Khanh đến nhường nào. Nếu không phải ông để lại di sản cho cô thì mẹ Lục có lấy vật này ra không?

Ha ha, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Điều này càng làm quyết tâm ly hôn của Lý Tang Du thêm kiên định, gia đình như thế này không đáng để cô phải lưu luyến.

Sống ở nhà họ Lục là một sự giày vò đối với cô, ly hôn ngay lúc này đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô rồi.

Mẹ Lục vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Lý Tang Du không muốn nói thêm điều gì nữa, qua loa lấy lệ vài câu rồi khăng khăng đòi về.

Ông Lục chỉ đành phải bảo Lục Huyền Lâm đưa cô về.



“Vừa rồi trong toilet mẹ đã nói gì với cô vậy?” Lục Huyền Lâm lái xe, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Suốt cả buổi tối anh gần như không nói gì, nhưng ánh mắt trước sau vẫn luôn dõi theo Lý Tang Du.

“Không phải anh đã biết rồi sao? Cầm một cái mặt dây chuyền nằng nặc đòi tặng cho tôi.”

Lục Huyền Lâm quay sang nhìn cô.

“Nhìn tôi làm gì?” Lý Tang Du xòe ra hai bàn tay trống rỗng: “Đừng có lo, tôi không lấy gì hết. Tôi nào có dám lấy đồ gì của nhà họ Lục các anh. Đồ vật kia để lại cho Lý Uyển Khanh là vừa hay.”

Lục Huyền Lâm cau mày, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu. Bây giờ anh lại muốn cô nhận lấy nó, nhưng không thể nói nên lời.

Lúc này, điện thoại của Lý Tang Du reo lên, nhìn tên người gọi, là số lạ: “A lô, Lý Tang Du nghe.”

“Tôi đây.”

Lý Tang Du sửng sốt, giọng nói này rất quen thuộc: “Lâm Hân?”

“Ừ!”

Lý Tang Du rất ngạc nhiên, sao Lâm Hân lại chủ động gọi điện cho cô.

“Có chuyện gì hả?” Lý Tang Du lo lắng, Lâm Hân gọi cho cô, không chừng là người tên Triệu Thùy Dung kia lại đến gây sự.

Lâm Hân? Em gái của Lâm Bách Thần? Đôi mắt Lục Huyền Lâm nghi hoặc, cô ta tìm Lý Tang Du làm gì?

Anh còn nhớ Lâm Bách Thần vừa mới chết vài năm trước, nhà họ Lâm đã tha thứ cho cô rồi sao? Không phải chứ…

“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm chị ở nhà họ Lục có ổn không thôi.” Lâm Hân ở đầu dây kia nói.

Nghe vậy, Lý Tang Du nhẹ nhõm trong lòng: “Đừng lo lắng cho chị, ít lâu nữa thôi chị sẽ được giải thoát rồi.”

Lục Huyền Lâm liếc xéo Lý Tang Du một cái. Sảng khoái như vậy ư? Giống như anh vẫn luôn ngược đãi cô vậy.

“Vậy thì tốt rồi. Đây là số của tôi, không có việc gì đâu, tôi cúp máy trước đây.” Lâm Hân nói xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Lý Tang Du thẫn thờ nhìn dãy số trên điện thoại.

Cho cô cả số điện thoại… Nghĩa là cô ấy không còn hận cô nữa có phải không?

Vậy thì sau này có thể gặp Lâm Hân bất cứ lúc nào rồi.

“Là Lâm Hân, em gái của người yêu cũ sao?”

“Vâng thưa cậu Lục.” Tâm tình Lý Tang Du lúc này rất tốt, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Quan hệ của cô và nhà họ Lâm cứng ngắc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội chuyển biến rồi.

“Lý Tang Du, tôi không ngờ cô còn có khả năng thu phục lòng người nữa đấy.” Lục Huyền Lâm kinh ngạc: “Ngay cả người nhà họ Lâm từng coi cô như kẻ thù mà cũng bị cô thu phục.” Nói xong còn không quên giơ ngón tay cái về phía cô.

“Tất nhiên rồi!” Lý Tang Du nói mà không biết ngượng: “Nếu không sao ông cụ lại yêu thương tôi đến vậy!”

Lục Huyền Lâm không nói nên lời.

Nghiêm túc mà nói thì tính cách như Lý Tang Du rất hấp dẫn người khác, càng tìm hiểu sẽ càng bị cô thu hút lún sâu vào. Lục Huyền Lâm hiện giờ là như vậy đấy. Theo từng bước từng bước chân tướng được vạch trần, không chỉ ấn tượng của anh đối với cô thay đổi mà thậm chí, anh còn bị cô hấp dẫn trong vô thức.

Đây cũng chính là lý do vì sao khi Lý Uyển Khanh hỏi anh có thích Lý Tang Du không, anh lại im lặng không phủ nhận.



Sau bữa tiệc tối hôm đó, Lục Huyền Lâm đi công tác ở nước ngoài, đây là cơ hội hiếm có đối với tập đoàn Lục Thị, nếu thắng được thương vụ lớn này thì sẽ coi như hoàn thành nhiệm vụ phát triển của công ty năm nay.

Nếu là thương vụ lớn thì sẽ không thiếu các thế lực hùng mạnh cạnh tranh, có thể nói Lục Huyền Lâm dốc toàn tâm toàn lực, cống hiến hết mình cho vụ làm ăn lần này, sau khi đi công tác là giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn biến mất không chút tăm hơi.

Trong lúc Lý Tang Du nói chuyện điện thoại với Tiền An Na thì đã biết được Lục Huyền Lâm rất tâm huyết với hợp đồng này, mặc dù gần như không có phần trăm cơ hội nào nhưng chưa đến phút cuối cùng Lục Huyền Lâm sẽ không dừng tay.

Đây là một mặt khác trong tính cách của Lục Huyền Lâm, tuy có một mặt ấu trĩ táo bạo nhưng trong công việc, anh có một bộ óc nhạy bén và sắc sảo.

Sau khi biết được tình hình, Lý Tang Du không tiếp tục thúc giục chuyện ly hôn nữa, dù sao cũng không phải anh cố ý kéo dài thời gian.

Mấu chốt là bây giờ cô có thể đợi, nhưng đứa bé trong bụng cô lại không đợi được.

Rốt cuộc có nên giữ lại đứa bé này hay không? Cô đã suy nghĩ về điều này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không thể giấu được nữa.

Lý Tang Du không muốn tái giá. Trải qua cuộc hôn nhân này, cô đã không còn ôm hy vọng gì về hôn nhân nữa. Nếu đứa trẻ này được sinh ra lại không có ba sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với tương lai của nó.

Đương nhiên cô cũng không muốn bỏ, dù thế nào thì đây cũng là một sinh linh, nếu như chỉ vì mình mà một đứa trẻ vô tội không được chào đời, Lý Tang Du sẽ ân hận cả đời.

Nhưng nếu sinh đứa bé ra thì cô có thể cho nó được một tương lai tốt đẹp không?

Đầu óc cô bây giờ là một mớ hỗn độn, ngày nào cô cũng đấu tranh với chính bản thân mình. Nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

Vài ngày sau, Lục Huyền Lâm gửi tin nhắn đến, nhắn rằng chờ anh trở về sẽ lập tức đi đến ủy ban.

Ly hôn đã không còn là mối bận tâm của cô nữa.



Hôm nay, Lý Tang Du vô thức đi đến bệnh viện.

Nhìn tòa nhà lớn bên ngoài bệnh viện, bước chân cô dừng lại.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Hôm nay cô phải đưa ra một quyết định, là đúng hay sai cô không biết.

Cuối cùng, Lý Tang Du cắn răng, cất bước tiến vào bệnh viện.

Điều kiện của bệnh viện thành phố tất nhiên tốt hơn rất nhiều, nhưng Lục Dương lại làm việc ở đó nên cô tuyệt đối không thể đến, chỉ đành phải chọn một bệnh viện mà trước giờ cô chưa từng đến.