[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 60



Hạ Tiểu Húc thật sự đem tài khoản cùng mật khẩu weibo chính của team gửi qua.

Kỳ Túy không còn gì để nói, Hạ Tiểu Húc hoàn toàn buông tha rồi.

Kỳ Túy mở app weibo lên, xóa tài khoản cũ, đăng nhập tài khoản weibo team, sau một giây, đăng nhập thành công.

Kỳ Túy lật xem các bình luận cùng lượt chia sẻ các bài viết của blog, đột nhiên nghĩ tới gì đó, thoát khỏi weibo, tiếp tục liên hệ Hạ Tiểu Húc.

Kỳ Túy: Lại nhờ cậu một chuyện nữa.

Hạ Tiểu Húc: Đừng nói là một, dù là một trăm một ngàn một vạn điều kiện, tôi cũng sẽ như Nhĩ Khang đáp ứng cậu!

Kỳ Túy: Ít xem phim đi, mẹ tôi nói xem mấy thứ đó não dễ bị ngắn.

Hạ Tiểu Húc: …

Hạ Tiểu Húc lau mặt một cái, đánh chữ nhanh chóng: Tôi nói thật, người khác tôi đây không lo lắng, vì tôi biết tôi cũng có tiếng trong giới, nên dù ai nói lời gì cay nghiệt với tôi, hay ông chủ mới đá bay tôi, tôi cũng không quan tâm. Tôi cũng có nhiều chỗ để đi, năm nay mới chỉ hai mươi mấy tuổi, còn trẻ, con đường giao thiệp rộng rãi, lại có kinh nghiệm quản lý nhiều năm như vậy, dù tôi đi chỗ nào làm lại từ đầu cũng không để cho bản thân mình chịu oan ức, thế nhưng…

Hạ Tiểu Húc ngồi trên ghế salon ở phòng nghỉ căn cứ, đỏ cả mắt, đánh chữ: Lão Lại thì sao đây?

Hạ Tiểu Húc: Cậu ấy hơi khó tính, lại không hiểu nịnh bợ ông chủ, nói chuyện cũng quá thẳng, nhỡ may ông chủ mới không thích cậu ấy thì làm sao bây giờ?

Hạ Tiểu Húc: Mười sáu tuổi Lão Lại gia nhập team, đã tính sẽ chết ở HOG, giờ nếu mà ông chủ mới không muốn cậu ấy…

Kỳ Túy cụp mắt, điều Hạ Tiểu Húc lo lắng, anh đều nghĩ tới.

Chuyện Hạ Tiểu Húc không thể chấp nhận, thì chính anh cũng không thể chấp nhận được.

Kỳ Túy do dự, vẫn không tính tiết lộ gì với Hạ Tiểu Húc.

Từ nhỏ Kỳ Túy đã được Kỳ mẹ giáo dục, biết rõ tối kỵ trong kinh doanh: Đề tiền trương dương. [Kiểu như nói trước bước không qua]

Chuyện này Kỳ Túy muốn phải nắm chắc, không cho phép xảy ra một tí sai lầm nào, nên anh không thể mạo hiểm.

Hạ Tiểu Húc: Thật sự, tôi không lo lắng gì về người khác, nhưng mà cậu ấy… Những năm qua cậu ấy quá xui xẻo rồi, tôi rất lo lắng, nếu như…

Kỳ Túy: Tạm dừng được không, tôi có thể nói tiếp yêu cầu vừa nãy được chứ?

Hạ Tiểu Húc bị cắt ngang cảm xúc, giận dữ: “Lão súc sinh! Lúc nào rồi! Cậu không đau lòng sao?!”

Kỳ Túy: …

Kỳ Túy: Tôi còn một tâm nguyện.

Hạ Tiểu Húc cả giận nói: Nói!

Kỳ Túy: Cậu đang ở căn cứ, có thể giúp tôi làm hỏng điều hòa phòng Vu Dương được không?

Hạ Tiểu Húc:?

Kỳ Túy: Nhanh nhé, tầm hai mười phút nữa chúng ta về tới.

Hạ Tiểu Húc: Cậu nổi điên gì vậy? Trời càng ngày càng nóng, điều hòa hỏng rồ thì làm sao cậu ấy ngủ được? Tôi xem như biết rõ, lão súc sinh nhà cậu không chỉ cứng lòng, mà còn ác độc! Cậu…

Kỳ Túy: Nóng ngủ không được, cậu đoán xem em ấy sẽ đến chỗ nào ngủ?

Hạ Tiểu Húc: …

Hạ Tiểu Húc: Cút đi đi đi tôi sẽ không giúp cậu!!!

Kỳ Túy bất đắc dĩ, anh hối hận rồi, nên yêu cầu cái này trước mới phải.

Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương đang ngủ, thở dài.

Sau khi trở lại căn cứ, con ma men Bốc Na Na lôi kéo Hạ Tiểu Húc muốn đấu vũ, Hạ Tiểu Húc phiền lòng muốn chết, mặc kệ hắn, lại sợ mọi người nhìn ra được gì, đành phải cố gắng trấn định, chỉ có lúc đối diện cùng Kỳ Túy thì ánh mắt mới có phần là lạ, may mà mọi người đều uống nhiều rồi nên không nhìn ra được gì.

Ngoại trừ Vu Dương.

Có thể là vì lí do từ nhỏ đến lớn thường phải chịu khổ, nên Vu Dương đặc biệt mẫn cảm với thiên tai nhân họa, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường cho lắm, nghĩ kĩ một hồi, suy đoán có thể hôm nay Hạ Tiểu Húc bàn chuyện tài trợ không có kết quả, mà chuyện này thật ra thì rất bình thường, nếu dựa theo tính cách Hạ Tiểu Húc, nhiều nhất thì chỉ phát tục vài câu, mắng vài câu với người bàn chuyện, chứ không đến nỗi nặng nề tâm sự như vậy.

Vu Dương gọi riêng Hạ Tiểu Húc ra ngoài.

Hạ Tiểu Húc lúng túng đầy mặt: “Tìm tôi có chuyện gì nói à? Đêm hôm khuy khoắt, cô nam quả nam, để Kỳ Túy nhìn thấy thì không tốt đâu…”

“…Anh không làm gì được tôi.” Vu Dương cao hơn Hạ Tiểu Húc một chút, hơi nhìn xuống Hạ Tiểu Húc, “Có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tiểu Húc giả chết cười gượng: “Ha ha ha ha có thể có chuyện gì? Chu câm đột nhiên cầu hôn với tôi sao? Ha ha ha ha ha…”

Vu Dương không quen nói chuyện, không biết nên hỏi thế nào, trầm mặc giây lát, đột nhiên nói: “NCNC giải tán, sau này sẽ không còn team này nữa.”

“Ồ? Phải vậy không.” Trong lòng Hạ Tiểu Húc cứng lên, giả vờ bình tĩnh, “Bình thường, team nhỏ lẻ, không có thành tích gì, vốn là chuyện ngày hôm nay không có ngày mai.”

Vu Dương tiếp tục nói: “Một người trong team đó bị nẫng đi, một bị TGC thu vào đội 2, còn lại… Bọn họ nói là đi làm streamer, hoặc là không biết làm cái gì.”

Vu Dương nói như bâng quơ, lại đâm thẳng vào lòng Hạ Tiểu Húc.

Vu Dương bình tĩnh nhìn Hạ Tiểu Húc, “Hiện tại tôi là đội trưởng đội 1, Hạ quản lý, có việc thì anh nên thương lượng với tôi chứ?”

“Tôi cũng muốn tìm cậu, nhưng tôi thấy cậu… mệt mỏi lắm rồi không phải sao?” Những ngày qua Hạ Tiểu Húc bị áp lực cũng rất lớn, hắn nhịn lắm rồi, giọng nói cũng khàn đi, “Youth, team chúng ta có thể sẽ bị bán đi…”

Lầu ba, Kỳ Túy đá một cước một từng con ma men vào trong ký túc xá của mình, Kỳ Túy đếm đếm đầu người, xuống lầu tìm Hạ Tiểu Húc cùng Vu Dương.

Lúc xuống Kỳ Túy chỉ nhìn thấy Hạ Tiểu Húc.

Sắc mặt Hạ Tiểu Húc tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy, nhìn thấy Kỳ Túy còn thả lỏng hỏi thăm anh.

Kỳ Túy nhíu mày: “Sao hả? Không đi tìm chết?”

Hạ Tiểu Húc đi ngang qua Kỳ Túy, bị Kỳ Túy cản lại: “Vậy chuyện kia, chuyện điều hòa…”

“Cậu có chút lương tâm được không?!” Hạ Tiểu Húc tức giận quay đầu lại, “Youth còn có lương tâm nhiều hơn cậu!”

Kỳ Túy cau mày: “Cậu lại nói linh tinh gì với em ấy? Chê em ấy chưa đủ mệt?”

Hạ Tiểu Húc chột dạ, nói qua loa: “Tự cậu ấy nhìn ra, sao lại trách tôi?”

Kỳ Túy híp mắt nhìn Hạ Tiểu Húc.

“Dù sao cũng… đã nói rồi.” Hạ Tiểu Húc phẫn nộ, “Tích cách cậu ấy thế nào mà cậu không biết à? Tôi giấu được sao? Có điều cũng may, cậu ấy nói có thể giúp tôi giải quyết chuyện này.”

Vừa nãy Vu Dương đã hứa hẹn với Hạ Tiểu Húc.

Vu Dương nói, cậu có thể giảm phí hợp đồng, cũng đồng ý cho ông chủ mới sửa hợp đồng dài hạn, yêu cầu chỉ có một: Cậu chỉ phục vụ team HOG cũ.

Quản lí cũ, huấn luyện viên cũ, đồng đội cũ, thiếu một người sẽ không tính là HOG cũ.

Nhớ lại giọng điệu bình tĩnh mà vừa nãy Vu Dương bảo đảm với mình, còn dáng vẻ bảo mình tạm thời giữ kín không được nhiễu loạn lòng quân, Hạ Tiểu Húc đã hơi thay đổi sắc mặt, thầm chửi một câu, khó trách tại sao Kỳ Túy không thể dứt khoát nhớ mãi không quên với cậu ấy, vì thích cậu ấy rất dễ mà…

Hạ Tiểu Húc nhìn Kỳ Túy, khiêu khích: “Youth còn có biện pháp hơn cậu đó? Cậu ấy nói rồi, mặc kệ ông chủ mới có yêu cầu gì, cậu ấy đều có thể ứng phó được, nói chung sẽ không để cho team bị tan rã!”

Kỳ Túy: “…”

“Ông chủ mới…” Kỳ Túy xoa xoa mi tâm, lập lại, “Yêu cầu gì, em ấy cũng có thể ứng phó được?”

“Đương nhiên.” Có Vu Dương hỗ trợ gánh vác, Hạ Tiểu Húc thoải mái hơn rất nhiều, hắn hừ hừ trở về phòng, “Không có gì mà anh Vu không làm được…”

Kỳ Túy không còn lời nào để nói, cũng lên lầu theo.

Lầu ba, Vu đội trưởng vừa hứa hẹn với Hạ Tiểu Húc có chuyện gì cậu đều gánh vác được, lại ngồi xổm ở cửa phòng Kỳ Túy, chôn đầu trên cánh tay, nhắm mắt chợp mắt.

Kỳ Túy hơi ngồi xổm xuống, nhìn Vu Dương, khẽ huýt sáo một tiếng.

Vu Dương mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.

Kỳ Túy đứng dậy, đẩy cửa phòng ký túc xá của mình ra, “Mệt vậy mà không đi ngủ?”

“Không mệt.” Vu Dương mở mắt nói dối, đỡ tường đứng lên, “Muốn nói với anh một tiếng… Chuyện bán team, đừng lo lắng, em có biện pháp…”

“Xuỵt…”

Kỳ Túy kéo Vu Dương vào phòng.

Kỳ mẹ gia huấn, chưa ký hợp đồng xong, thì không được làm bất kỳ chuyện gì dư thừa.

Kỳ Túy rất tán thành.

Kỳ Túy bảo Vu Dương ngồi xuống, nói ra chuyện anh gom tiền mua lại team.

Con mắt Vu Dương hơi sáng lên.

“Thật, thật sự?” Vu Dương liếm môi một cái, nhỏ giọng, “Mua hết lại toàn bộ club? Cái này có thể mua được thật sao?”

Kỳ Túy không dám nói chắc, mỉm cười: “Tầm 80%, ông chủ club chúng ta cũng không có cừu oán gì với anh, nhiều năm nhu vậy cũng xem như có chút giao tình, bán ai cũng là bán, bán cho anh thì sao? Mà anh cũng không thiếu ông ta tiền? Dù không xem ở mặt mũi của anh, thì cũng phải bán cho ba mẹ anh.”

Vu Dương nhiều lần xác nhận: “Sau khi mua lại, ai trong chúng ta cũng không phải đi, đúng không? Lại huấn luyện viên cũng không phải đi, đúng không?”

“Ai cũng không phải.” Kỳ Túy bật cười, “Anh phát hiện bọn em rất có lòng với cậu ấy…”

Vu Dương tưởng Kỳ Túy lại muốn ăn dấm, vội vàng giải thích: “Không có gì, chỉ là…”

Vu Dương đàng hoàng nói: “Nhìn anh ấy, lại nghĩ đến anh.”

“Trước đây nghe nói Lại huấn luyện viên cũng vì bị thương mà giải nghệ, hơn nữa… Lúc rời khỏi không quá phong quang.” Vu Dương nhìn Kỳ Túy, khẽ nói, “Anh ấy không làm streamer, cũng không mở Taobao, không đi kiếm tiền, còn ở lại chỗ này, cũng không thể…để anh ấy đi chứ?”

Lại Hoa như Kỳ Túy lại không giống Kỳ Túy, hắn trải qua chuyện tương tự Kỳ Túy, nhưng đường hắn đi lại rẽ sang một hướng khác.

Kỳ Túy giơ tay chọt chọt cằm Vu Dương: “Yên tâm? Chồng em có tiền cơ mà.”

Tảng đá lớn trong lòng Vu Dương rơi xuống, “Yên tâm…”

“Vừa nãy anh nghe Hạ Tiểu Húc nói, em đồng ý cùng giao dịch với ông chủ mới?” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, “Em định làm gì?”

Vu Dương: “…”

Vu Dương ngượng ngùng: “Không phải loại kia…”

“Anh thật sự có thể cho Lão Lại và Hạ Tiểu Húc nghỉ luôn.” Kỳ Túy cong môi, “Có tin không?”

Vu Dương không tin lắm nhìn Kỳ Túy.

“Vì bắt nạt em, anh có thể làm ra thật.” Kỳ Túy mỉm cười, “Vu đội trưởng… Vì Lão Lại Hoa đáng thương, lại đây ngồi lên đùi ông chủ mới, quá đáng lắm sao?”

Vu Dương run lên, nghe rõ Kỳ Túy vừa nói cái gì thì lỗ tai lập tức đỏ lên.

“Mới vừa nãy còn thề son thề sắt bảo đảm với Hạ Tiểu Húc cơ mà.” Kỳ Túy cười nhạo, “Sao hả? Chỉ nói cho có? Không hi sinh vì team?”

Vu Dương xin tha nhìn Kỳ Túy.

Kỳ Túy mỉm cười: “Youth… Hiện giờ anh chỉ yêu cầu em mặc quần áo ngồi xuống, chờ đến khi em quay lại cầu anh, có lẽ sẽ không chỉ vậy thôi đâu… Để em cởi quần mặc mỗi áo khoác đồng phục lại ngồi, em thấy được không?”

Mặt Vu Dương đỏ vọt.

Kỳ Túy mỉm cười: “Quá thời hạn sẽ không chờ, tự mình nghĩ rõ đi nhé?”

Vu Dương đấu tranh nhiều lần, nhưng vẫn không làm được, chủ động đến ngồi lên đùi Kỳ Túy gì đó, chuyện này…

Vu Dương lắp bắp: “Đội trưởng, xem vào phần nỗ lực thi đấu hôm nay của em…”

Kỳ Túy phì một tiếng cười to.

“Bỏ đi.” Kỳ Túy cười khẽ, “Có điều, ngày mai anh sẽ phải đi bàn chuyện này với ông chủ, chờ đến lúc giấy trắng mực đen… Tốt nhất em nên nhớ rõ em đã đáp ứng cái gì với Hạ Tiểu Húc.”

Vu Dương đỏ mặt gật đầu.

Kỳ Túy muốn nói mấy lời thỏ thẻ với Vu Dương, nhưng giờ đã hai giờ sáng, giữ cậu lại cũng không biết đến mấy giờ, Vu Dương vì huấn luyện tăng cường mà dậy sớm, Kỳ Túy không đùa cậu nữa, giục cậu đi ngủ.

Vu Dương trở về ký túc xá của mình, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, mơ hồ cảm thấy mình có hơi lập dị.

Cậu lau lau tóc, chần chờ nhìn điện thoại…

Kỳ Túy gánh vác trọng trách vì mọi người, chuẩn bị lâu như vậy, còn tìm nhiều tiền để mua club như vậy, mà chỉ bảo cậu ngồi lên đùi một chút, mà sao…mà sao cậu không ngồi?

Rõ ràng đã không mâu thuẫn như trước, ngồi một chút thì sẽ phát bệnh? Không phải cậu đã đồng ý thoát mẫn đó sao?

Rõ ràng Kỳ Túy đã yêu cầu…

Vu Dương vắt khăn mặt âm ẩm lên giá áo, cầm điện thoại lên.

Vu Dương gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.

Vu Dương: Đã ngủ chưa?

Kỳ Túy không trả lời lại.

Vu Dương sấy tóc xong, lại cầm điện thoại lên, thấy Kỳ Túy còn chưa trả lời, lại gửi thêm một tin: Em đã tắm rửa sạch sẽ.

Vu Dương để điện thoại xuống, mở cửa sổ ra hút một điếu thuốc, kiểm tra lại trận đấu hôm nay ở trong lòng.

Giết thời gian gần nửa giờ, Vu Dương lại nhìn điện thoại, Kỳ Túy vẫn chưa trả lời lại.

Theo Vu Dương cảm thấy thì Kỳ Túy sẽ không ngủ sớm như vậy.

Tắm rửa sấy tóc, cũng khó mà ngủ luôn đúng không?

Tỉnh còn không trả lời… Là có chút không vui?

Vu Dương muốn cho Kỳ Túy hài lòng.

Sau khi cùng luật sư hàn huyên nửa giờ, Kỳ Túy cúp điện thoại.

Kỳ Túy xoa xoa cái cổ đau mỏi, liếc mắt nhìn wechat, thấy có tin nhắn mới từ Vu Dương, lập tức mở ra.

Youth: Đã ngủ chưa?

Youth: Em đã tắm rửa sạch sẽ.

Youth: Anh… Còn thích xem cái này sao?

Tin cuối cùng của Vu Dương còn kèm theo một bức ảnh, Kỳ Túy kéo xuống…

Là một bức ảnh lộ nửa thân trần của Vu Dương.