Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 3: Đồ đôi



Hôm sau, dù An Di nói không cần, Doãn Tình vẫn lôi cô đi trung tâm mua sắm cho bằng được, tiện thể xách theo con trai bảo bối làm chân xách đồ.

Mắt thẩm mĩ của mẹ Lâm rất tốt, chọn rất nhiều đồ đều phù hợp với cô. Mà An Di dáng người khảnh khảnh nên dễ lên đồ, bị bà ép thử hết bộ này tới bộ khác mà chóng cả mặt. Nhưng không phủ nhận rằng, cô rất vui với sự quan tâm này.

Trong lúc chờ An Di thay đồ, bà tiện mắt nhìn qua Hàn Thương, thằng bé lại cao lên không ít rồi. Bà liền ngắm nhìn một hồi khu đồ nam nhưng không hài lòng bộ nào cả. Vô tình bị thu hút bởi gian đồ đôi, hai mắt bà sáng rực lên

“An An, lại đây nào!”

Lâm Hàn Thương nghe mẹ gọi thì buông điện thoại xuống

“Gì vậy mẹ?”

“Mẹ thấy con cao lên rồi, mấy cái áo ở nhà chắc chỉ còn một hai chiếc mặc vừa. Con thấy cái hoodie này thế nào?”

Con trai thường không quá câu nệ hình thức, mặc vừa, thoải mái là được rồi. Anh tính gật đầu nhưng nhanh chóng phát hiện ra tên của dãy đồ: “Đây là đồ đôi mà?”

“Ừm” – bà thoải mái nói – “Chiếc này cũng rất hợp với An Di. Con coi, hai đứa mặc chung sẽ đẹp lắm! Giống như anh em vậy!”

Anh nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ vừa ra khỏi khu thử đồ liền được mấy nhân viên khen lấy khen để

“Tùy mẹ”

Doãn Tình vui vẻ: “Hahha, vậy là được rồi. Để mẹ chọn thêm mấy mẫu nữa!”

Sau đó, bà tiếp tục kéo hai bạn trẻ đi cửa hàng giày dép rồi cặp sách, phụ kiện linh tinh mà nữ sinh thường thích. Bà gần như trút lên cô toàn bộ tâm tư dành cho đứa con gái trong mơ của mình.

Cuối cùng, ba người ôm theo hơn chục cái túi lớn nhỏ rời khỏi trung tâm mua sắm.

Lúc về đến nhà đã là hơn 5 giờ chiều. Doãn Tình thấy thời gian không còn nhiều, nếu bắt đầu chuẩn bị bữa tối thì phải gần 8 giờ mới được ăn. Thế là bà dứt khoát gọi cho chồng, rồi đặt bàn ở một nhà hàng Trung Hoa gần đây.

“Di Di, An An, lát chúng ta ra ngoài ăn tối nha! Nhớ mặc mới nhé! Để lão Lâm chiêm ngưỡng thành quả cả ngày hôm nay của chúng ta!”

An Di gật đầu. Hàn Thương đứng cạnh, vô thức cười trộm một cái.

Cha Lâm về nhà là lúc 6 rưỡi. Doãn Tình cầm túi xách cho ông rồi giục ông đi tắm.

Lâm Tư Quân cười cười, yêu chiều mà vuốt tay vợ: “Anh biết rồi!”



7 giờ, An Di và Hàn Thương đồng thời bước ra. Cô nhìn anh, anh nhìn cô, ánh mắt hiện ý cười

An Di: “Dì Lâm mua đồ đôi sao?”

Hàn Thương mặt không đỏ, lười biếng nói: “Hửm? Chắc vậy. Anh cũng không ngờ”

Hai người xuống tới nhà, cha mẹ Lâm đã đợi sẵn. Doãn Tình nhìn An Di và con trai mặc cùng chiếc hoodie đen, bên ngực trái có thêu một cái đuôi cáo nhỏ, sau lưng có dòng chữ ‘BE BE YOUR LOVE’ cách điệu vô cùng trẻ trung, năng động thì tâm tình liền như lên mây, trong mắt nổi mắt tia sáng

“Oa, thiệt đẹp nha! Lão Lâm, anh thấy mắt thẩm mĩ của em có tốt không cơ chứ?”

Lâm Tư Quân vui vẻ: “Haha tốt lắm! Chúng ta vậy là có thêm một tiểu công chúa rồi!”

Ở một bên An Di không thấy, Hàn Thương kéo nhẹ khóe môi lên, hài lòng nhìn cô gái đi bên cạnh thấp hơn anh một cái đầu. Hồi nãy anh còn tưởng tiểu cô nương kia sẽ đỏ mặt mà đi thay đồ cơ đấy…

________

Nhà Hàng Trung Hoa…

Doãn Tình đã đặt bàn từ chiều, phục vụ liền dẫn 4 người tới một bàn sát cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm nhìn khu phố nhộn nhịp ánh đèn từ đây.

Bữa tối diễn ra khá hài hòa, ấm cúng. Cha mẹ Lâm rất quan tâm, hỏi han về sở thích, thói quen, hay vấn đề dị ứng thực phẩm của An Di. Cô có thể cảm nhận được họ đang thực sự muốn cùng cô chung sống, thực sự muốn cô hòa nhập vào gia đình họ. Cô rất biết ơn, cũng rất trân trọng.

Đột nhiên, cô nhớ tới Thư Ân, liệu bà ở nơi đó có lạnh không? Cô đang ăn đồ ngon, ở một nơi đẹp đẽ, còn mẹ thì sao?

Cô từng nghe mấy người hàng xóm bàn tán về An Thái Sơn, rằng lão vốn là một kẻ kiêu ngạo nhưng ngu dốt. Lão học không giỏi, làm việc cũng bất cẩn, nhưng gia đình phía sau lại giàu có, cha mẹ và anh trai yêu thương, bảo bọc quá mức. Mà mẹ cô, Thư Ân, là một nữ nhân hiền dịu, chăm chỉ, ngoại hình lại xinh đẹp, liền bị An Thái Sơn nhìn trúng. Mẹ cô từ chối, lão lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu cướp đi sự trong trắng của bà, rồi buộc bà phải kết hôn, buộc bà phải sinh con cho lão.

Nhưng người ngoài thường lắm lời. Một hôm, lão nhậu nhẹt với công ty, có người vì say liền nói lão và Thư Ân là ‘hoa nhài cắm bãi phân trâu’. Sẵn tính gia trưởng, lại kiêu ngạo từ bé, lão thấy bản thân bị sỉ nhục, liền về nhà trút cơn giận lên vợ con. Từ ngày đó, gia đình vốn không hạnh phúc, càng tràn ngập trong những bia rượu, đòn roi và sỉ vả.

Cho đến đêm hôm đó, khi An Di trở về nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải hãi hùng. Không biết Thư Ân lấy đâu ra can đảm, bà cầm con dao gọt hoa quả trong bếp, nhắm thẳng lão mà đâm. Một nhát vào bụng khiến lão gầm lên rồi nhảy bổ về phía bà, mà bà không hề nao núng, liền tặng thêm một nhát vào ngực trái, trực tiếp tiễn lão đến chầu diêm vương. Cô sợ hãi nhìn bàn tay dính máu của bà…

Hàn Thương ngồi đối diện An Di, nhận thấy sắc mặt trầm xuống của cô liền nói

“Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cha mẹ Lâm cũng vội hỏi han. An Di liền điều chỉnh lại cảm xúc, cười nhẹ trấn an họ

“Con không sao, đồ ăn có chút cay, nên bụng hơi khó chịu thôi ạ!”



Doãn Tình lo lắng

“Con không ăn được cay sao? Vậy để dì gọi thêm mấy món khác cho con nha… Phục vụ!”

An Di xua tay: “Không cần phiền phức vậy đâu dì, con ăn mấy món này cũng được”

Cô chỉ vào mấy món ít cay trên bà

“Vậy sao được”

Cuối cùng bà vẫn gọi thêm 2 món nữa, vị chủ yếu thiên về ngọt.

Bữa ăn sắp kết thúc, An Di muốn vào nhà vệ sinh rửa tay. Cô xin phép cha mẹ Lâm rồi hỏi bồi bàn vị trí WC.

Nhà hàng này khá rộng, bài trí cũng xa hoa, nhưng không hiểu sao hành lanh dẫn tới nhà vệ sinh lại khá tối. Cô men theo chỉ dẫn, chẳng mấy chốc đã thấy.

Lúc An Di đang rửa tay, có một cô gái khác cũng vào. Trên thân là một bộ váy đỏ bó sát, dưới chân là giày cao gót mũi nhọn. Gương mặt nhỏ nhắn, có nét trẻ trung nhưng bị lớp make-up đậm che lấp, khiến cô liên tưởng tới một quả táo xanh bị buộc phủ sơn đỏ vậy.

Có vẻ cô gái nhận thấy ánh mắt của cô

“Có gì sao?”

An Di liền nhớ ra mình đang chăm chú nhìn cô ấy, vội vàng thu liễm ánh mắt

“À, không có gì. Xin lỗi”

Lau tay xong, cô đi ra khỏi WC thì đúng lúc bắt gặp Hàn Thương đang đứng nói chuyện với một cậu bạn tóc vàng. Dáng người cao lớn không kém anh, giọng điệu sôi nổi, thân thiết.

Thấy họ đang nói chuyện, cô định đi lướt qua luôn, nhưng ánh mắt của anh bắt được cô trước. Hàn Thương thuận tay kéo mũ áo cô, lười nhác nói: “Đợi anh đi chung”

Cậu bạn kia thuận thế nhìn sang cô, liền phát hiện ra điều thú vị

“Thương ca, đây là bạn gái cậu sao? Không ngờ tảng băng trôi như cậu cũng thích mấy trò áo đôi sến súa này đó”

Hàn Thương: “Cái gì tảng băng?”

An Di: “…” trọng tâm câu nói đâu phải cái này