Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 240: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (5)



Đổng Nghi Tuyền cúp máy, bà quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trong phòng họp. Hôm nay Thẩm Duệ tới đây là vì vấn đề formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn, nhưng anh ta lại mang theo một người phụ nữ không phải trợ lý. Trực giác mách bảo, người này có tình cảm không hề bình thường với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ mang theo một người phụ nữ có mưu tính với mình ở bên, Hân Nghiên có biết không?

Đổng Nghi Tuyền đi vào phòng, tiếp tục cuộc họp. Đồng hồ chỉ 11 giờ 50 phút hội nghị mới kết thúc. Đổng Nghi Tuyền đứng dậy đi tới cạnh Thẩm Duệ, bà nói: “Thẩm Duệ, tới giờ cơm trưa rồi, nếu cậu không bận thì chúng ta cùng ăn đi.”

Thẩm Duệ gấp tài liệu lại nói: “Nếu dì Tuyền đã có lời mời, tôi đây từ chối thì lại bất kính rồi. Vậy đi, dì với Hân Nghiên vừa mới cởi bỏ được hiềm khích lúc trước, dì gọi điện cho cô ấy tới, cứ coi như là đứa con rể tương lai này chúng mừng cho hai người, dì thấy thế nào?”

Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, bà luôn thấy lời này của Thẩm Duệ có chút gì đó kỳ quái, cậu ta và Hân Nghiên là quan hệ người yêu bà muốn chia rẽ thế nào cũng không được. Bây giờ ăn cơm trưa lại muốn bà gọi điện cho cô? Lại thêm người phụ nữ đứng cạnh đang nhìn bà đẩy cảnh giác, Thẩm Duệ đang chơi trò gì vậy? Ăn trong bát nhìn trong nồi sao?

“Cũng được, nếu đã ăn cơm gia đình, người không phận sự có thể tránh đi chỗ khác không?” Đổng Nghi Tuyền liếc xéo Lâm Thanh Vũ, bà không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.

Lâm Thanh Vũ cảm nhận được thái độ của Đổng Nghi Tuyền đối với mình, chẳng trách từ khi cô và Thẩm Duệ bước vào phòng họp, ánh mắt không mấy thiện cảm của bà cứ nhìn cô chằm chằm, hóa ra là mẹ của Tống Hân Nghiên, cô ra vẻ hiền lành nói: “Thẩm Duệ, vậy em với thư ký Nghiêm về công ty trước, không làm phiền anh với Tổng giám đốc Đổng dùng bữa nữa.”

Thẩm Duệ gật đầu, anh nói: “Buổi chiều anh không về công ty, nếu em cảm thấy chán thì bảo lái xe đưa về nhà.”

Lâm Thanh Vũ giật mình, bàn tay đang buông thõng siết chặt quai túi xách, cô bình tĩnh nhìn anh một cái, cố gắng duy trì bộ dạng dịu dàng đoan trang, cô nói: “Được, vậy em ở nhà đợi anh.”

Dứt lời, cô gật đầu với Đổng Nghi Tuyền, ánh mặt xẹt qua một tia đắc ý và khiêu khích, sau đó đi cùng thư ký Nghiêm ra khỏi phòng họp.



Lời này của Lâm Thanh Vũ đối với Đổng Nghi Tuyền mà nói thì cực kỳ chói tai, nhất là ánh mắt đắc ý của cô, khiến bà cảm thấy chướng mắt. Bà nhíu chặt mày, nhà? Cô ta và Thẩm Duệ sống cùng nhau, vậy Hân Nghiên là gì?

Lâm Thanh Vũ vừa ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền đã không nhịn được làm khó Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, cậu và cái cô Liên kia là chuyện gì vậy? Hai người ở cùng nhà, là sống chung sao? Vậy Hân Nghiên là gì của cậu?

“Hân Nghiên biết chuyện này, cô ấy cũng không nói gì cả.” Thẩm Duệ thản nhiên đáp, mặc dù Đổng Nghi Tuyền là mẹ ruột của Tống Hân Nghiên nhưng hành động can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bà khiến anh không vui.

Đổng Nghi Tuyền cau mày, đầu óc của Tống Hân Nghiên đang nghĩ cái gì vậy? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cho dù là không làm gì thì cũng sẽ xảy ra chút gì đó, sao cô lại ngây thơ như vậy được, còn đồng ý cho Thẩm Duệ sống chung với một người phụ nữ khác?



Tống Hân Nghiên đến Nghiệp Chi Phong lúc 11 giờ 50 phút, lễ tân rất ấn tượng với cô, nghe nói Tổng giám đốc Đổng mời cô tới, cô vội vàng để Tống Hân Nghiên qua, tới thẳng phòng của Tổng giám đốc mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Thư ký nói Tổng giám đốc Đổng đang họp, bảo cô đến văn phòng đợi.

Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị tới phòng làm việc, phía sau đã vang lên tiếng giày cao gót, thư ký lại nói: “Hình như cuộc họp đã kết thúc rồi.”

Cô vừa xoay người đã nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đi giày cao gót từ cuối hành lang tới chỗ cô, nhớ lại cảnh tượng buổi sáng ở Như Uyển, cô không khỏi nhíu mày, một chút thiện cảm với cô ta cũng không có.

“Cô Tống, đã lâu không gặp!” Lâm Thanh Vũ thoải mái đón nhận ánh mắt xoi mói của cô, trên khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười vừa phải.

Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh, rõ ràng sáng nay hai người vừa mới gặp nhau, lúc này lại giả bộ như người xa lạ, loại phụ nữ tâm cơ trong truyền thuyết chắc là giống cô ta rồi, cô châm chọc nói: “Cô Liên đúng là dễ quên, cũng đâu có lâu lắm, sáng nay chúng ta mới vừa gặp nhau mà?”



Nghiêm Thành đứng cạnh Lâm Thanh Vũ, anh thấy tình hình này có vẻ như không hợp lý lắm, trong ấn tượng của anh, tính tình của cô Tống vẫn luôn rất tốt, hiếm khi giương cung bạt kiếm với một ai đó, sao lúc này lại đối đầu với cô Liên rồi?

Lâm Thanh Vũ tỏ vẻ vô tội: “Có sao? Có lẽ là do tôi ngủ tới hồ đồ rồi. À đúng, Thẩm Duệ cũng đang ở đây, cô tới tìm anh ấy sao?’

Tống Hân Nghiên nhìn Nghiêm Thành, cô biết chắc Thẩm Duệ cũng đang ở đây, chỉ là cô không ngờ hiện tại Thẩm Duệ đã công khai mang theo cô ta bên người, bước tiếp theo, có phải anh định chia tay với cô không?

Vừa nghĩ tới hai từ chia tay, trái tim cô lại trở nên đau đớn.

Nghiêm Thành nhìn bộ dáng lảo đảo sắp ngã của cô, ánh mắt anh chần chừ, anh không hiểu nổi thế giới của phụ nữ, nghe tới nghe lui cũng không hiểu nội dung câu chuyện, anh chỉ thấy gương mặt trái nhợt của Tống Hân Nghiên làm người khác hoảng sợ.

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền cũng bước ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Hân Nghiên, bà bước nhanh tới cạnh cô, vẻ mặt lo lắng nói: “Hân Nghiên, con ốm sao? Mặt trông khó coi thế này?”

Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ, trái tim cô tràn ngập đau đớn, cô vô thức đứng thẳng tắp, sốc lại tinh thần nói: “Không sao, có lẽ là tối qua uống chút rượu nên vẫn còn hơi choáng váng.”

“Không sao thật chứ?” Đổng Nghi Tuyền không yên tâm.

“Không sao, con ổn.” Tống Hân Nghiên không nhìn Thẩm Duệ nhưng cô cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang rơi trên người cô, ánh mắt kia khiến trái tim cô càng đau lớn hơn.

Thẩm Duệ nhíu chặt mày, anh bước tới cạnh cô, áp tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường, cô không bị sốt. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được kháng cự từ cô thì cau mày càng chặt hơn, sau đó anh nghe được cô quát lên: “Đừng chạm vào tôi!”