Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 80: Một đời yêu phi



Giang Hùng vô cùng kích động, tí nữa thì bật khóc, ôm chặt lấy phó đạo diễn thành một cục.

Quá cảm động!

Không ngờ sẽ thuận lợi như vậy! Phản ứng của các phóng viên cũng cực tốt!

Khởi đầu vô cùng thuận lợi!

Trong khu nghỉ ngơi của diễn viên.

Jason đắc ý hừ hừ: "Thế nào? Tôi đã bảo là không có vấn đề gì! Mấy người cứ thích lo hão!"

An Thư khinh thường quát "Ngưng" một tiếng: "Đó là bởi vì hôm nay em zai được diễn với chị đây, nếu là người khác, lấy cái trạng thái như phân chó trát tường này của em ít nhất cũng phải quay 20 lần, tin không?"

"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi! Nếu là người khác... nhiều lắm tôi cũng chỉ quay 19 lần thôi!" Jason một nhăn nhở đáp trả.

Đương nhiên là Jason biết, anh có thể diễn được như thế tất cả là do An Thư!

Bản lĩnh của An Thư không chỉ có mình áp diễn mà còn có thể khiến đối phương nhập vai trong nháy mắt, chỉ quay đúng một lần là qua.

"Chẹp, An Thư Thư, kỹ năng này của mày đúng là biến thái thật..."

"Mày mới biến thái!"

...

Hai người đang cãi nhau hăng say thì Kiên Minh với Lâm Đình tiến vào.

Kiên Minh vô cùng kích động, vui vẻ đưa đồ ăn thức uống cho Jason: "Không tệ không tệ, hôm nay Jason biểu hiện quá tốt! Hoàn toàn vượt qua dự đoán của anh! Nhất định phải giữ vững phong độ đấy!"

Thấy Jason được khen ngợi, An Thư mất hứng, dùng vẻ mặt như bé con đòi kẹo nhìn Lâm Đình: "Chị Lâm, em thì sao?"

Mặc dù Lâm Đình không kích động như Kiên Minh, nhưng vẻ mặt cũng rất hài lòng: "Không tồi, nhưng đừng có vội thỏa mãn, lát nữa mới là cảnh bước ngoặc. Mà em cứ gọi chị là chị Đình được rồi”

"Dạ\~! Chị Đình Đình” --- Hai chữ "không tệ" đã đủ để An Thư thỏa mãn.

Jason liếc Lâm Đình một cái, sau đó quay đầu đi nhỏ giọng lầm bầm: "Không ngờ mấy năm không gặp, cọp cái lại học được cách nói năng dịu dàng! Trước kia chưa từng thấy cô dịu dàng với tôi như thế lần nào!"

Lúc này, Lâm Đình mới thèm nhìn anh ta lấy một cái, mặt không đổi sắc nói: "Đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như cậu là tôi lúc đó, vậy cậu có thể dịu dàng nổi không?"

"..." Jason nghẹn họng.

Đậu mé! Lúc đó anh thật sự oái ăm như thế sao?

Hình như... hình như đúng là như vậy... bây giờ cũng không khá khẩm hơn được là bao...

Nếu như anh là Lâm Đình thì anh chắc cũng sẽ tự tế mình lên mất...

Lúc này phía bên ngoài, tất cả các phóng viên đều nhao nhao lên muốn được phỏng vấn An Thư với Jason. Đạo diễn không còn cách nào khách đành tỏ ý sau khi quay xong sẽ sắp xếp cho bọn họ phỏng vấn, như vậy mới dẹp yên được đám người...

Nghỉ ngơi một lát, cảnh quay thứ hai bắt đầu.

Tại sao lại nói chọn cảnh quay này làm bước ngoặc của bộ phim?



Bởi vì nó là cảnh ngược nhất của bộ phim, là cao trào của toàn bộ nội dung, là bước ngoặc trọng yếu nhất của việc Thanh Vân trở thành yêu phi. Không chỉ có thế, nó còn ảnh hưởng trực tiếp tới việc nhìn nhận hình tượng nhân vật Thanh Vân sau này sẽ như nào trong mắt khán giả.

Bởi vì thực lực hai bên chênh nhau quá xa, nên trận chiến này, Thanh Vân thua.

Nàng trơ mắt nhìn đồng đội cùng vào sinh ra tử bị quân địch dẫm nát dưới vó ngựa, trơ mắt nhìn đệ đệ bảo bối bị kẻ thù chém bay đầu...

Thanh Vân cùng Quốc Khanh bị lạc nhau trong lúc chiến đấu, chờ lúc nàng tìm được người thì cũng đúng lúc thấy được cảnh tượng Quốc Khanh bị quân địch vạn tiễn xuyên tâm...

Thậm chí không kịp nói một lời từ biệt...

“Quốc Khanhhhhhhhh..."

Sợi dây chống đỡ cuối cùng trong lòng Thanh Vân đã đứt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng, nàng phóng như bay tới đó.

...

Thanh Vân thẫn thờ ngồi nhìn thi thể cắm đầy mũi tên, gào lên một tiếng tuyệt vọng: "AAAAAAA..."

Hai dòng lệ nóng lăn xuống gò má dính đầy máu...

Cảnh này An Thư diễn nhập tâm đến nỗi khiến tất cả phải nín thở theo dõi, bọn họ dường như đã bị cô lôi vào dòng cảm xúc của Thanh Vân.

Cảnh tiếp theo, Thanh Vân nâng kiếm lên, điên cuồng giết những tên địch còn lại.

Bởi vì khí thế của Thanh Vân quá mức khủng bố, chấn nhiếp toàn bộ kẻ địch, gần một trăm tên địch còn sót lại nhanh chóng bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của nàng...

Đoạn này An Thư không sử dụng diễn viên đóng thế, mà tự mình diễn, tâm trạng hỗn loạn tuyệt vọng kết hợp với những động tác võ thuật đẹp mắt tạo nên một khung cảnh bi tráng vô cùng.

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, trên chiến trường mờ sương, chỉ còn lại một người sống sót cuối cùng - Thanh Vân.

Máu tươi rải khắp nơi, xác chết chồng tầng tầng lớp lớp, quân kì rách nát bay phấp phới trong gió...

Thanh Vân lảo đảo che ngực, kiệt sức quỳ xuống đất thở hổn hà hổn hển.

Nàng cố gắng bò tới bên cạnh người kia, đem đầu gã lên trên đùi mình, thay gã lau đi những vết bẩn trên mặt. Vẻ mặt hoàn toàn chết lặng.

Khoảng lặng này là lúc lên phim sẽ được biên tập dàn dựng đan xen những cảnh quay về kỉ niệm trước kia của hai người, nhưng mà nhờ khả năng diễn xuất của An Thư, tất cả mọi người dù không nhìn thấy những cảnh kí ức đan xen đó cũng không cảm thấy khoảng lặng này có gì không ổn. Không những thế mà còn dựa vào biểu cảm của cô mà cùng cô nhớ lại những kỉ niệm với Quốc Khanh kể từ khi hai người họ gặp nhau...

Một lát sau, cảnh hồi tưởng ngừng lại.

Ánh mắt trống rỗng của Thanh Vân bỗng nhiên chuyển động, nhìn về phía xa xăm. Cái nhìn kia, tựa như nhìn xuyên qua chiến trường, xuyên qua thảo nguyên ngàn dạm, nhìn qua sa mạc mịt mù, hướng thẳng tới kinh thành phồn hoa, lại xuyên qua cửa cung cấm tiến vào bên trong hoàng cung sơn son thiếp vàng rồi dừng lại trên người hôn quân cùng gian phi...

Phảng phất như có một trận gió xem lẫn máu tanh thổi mạnh tới, Thanh Vân nâng cằm lên, nhắm hai mắt lại.

Qua một lúc lâu, đôi mắt đỏ ngầu như máu của nàng chậm rãi mở ra, như cánh hoa đào nở rộ trong mùa đông giá lạnh.

Quỷ dị nhưng lại đẹp đến nao lòng.

Cái khoảnh khắc đó, vị tướng quân hết lòng vì quốc gia đã tan biến thay vào đó là một thế hệ yêu phi hại nước hại dân được sinh ra.

Cha của nàng, tam vị huynh trưởng của nàng, đệ đệ bé bỏng của nàng, đồng đội của nàng, người nàng yêu... tất cả đều chết trên chiến trường... nhưng vị Thánh thượng mà nàng, mà Thanh gia nguyện trung thành lại từng bước một đẩy người thân và nàng vào chỗ chết...

Cái thiên hạ này, quốc gia này còn có cái gì đáng giá để nàng bảo vệ?

Nếu đã như vậy... vậy thì... phá hủy đi!



Sự đau buồn cùng hận thù tột cùng của Thanh Vân, An Thư chỉ dùng một nụ cười hắc hóa đã có thể diễn tả toàn bộ.

Toàn trường lặng ngắt như tờ. Cho đến khi cảnh quay kết thúc, mọi người vẫn không phát ra chút thanh âm nào, thậm chí không dám thở mạnh, rất sợ sẽ quấy rầy đến linh hồn tuyệt đẹp đang đau buồn kia.

Có người còn đỏ hốc mắt, nước mắt chảy ra mà cũng không biết.

Cho đến khi đạo diễn Giang Hùng ra hiệu cảnh quay kết thúc, mọi người mới giật mình tỉnh lại từ cảm giác đau buồn.

"Ôi trời, không ngờ tôi chỉ đứng xem ở hậu trường thôi mà cũng khóc!"

"Ô ô ô, tôi cũng khóc tôi cũng khóc! Trái tim nhỏ bé của tôi, thật đau lòng quá! Tôn đại phu! Tôn đại phu của tôi chết rồi!"

"Kĩ năng diễn xuất của An Thư quá trâu. Đệch! Bây giờ tôi mới biết hóa ra mấy tin đồn trước kia chỉ là nhảm nhí! Cũng hiểu rõ tại sao Giang Hùng lại bất chấp ý kiến dư luận mà chọn cô ấy!"

"Tại sao An Thư không phải nữ chính? So với Thượng Ánh Dung miệng đầy nhân nghĩa nhưng bánh bèo kia thì nhân vật Thanh Vân này có chiều sâu hơn nhiều!"

...

Phòng hóa trang sau hậu trường.

Sau khi tẩy trang xong, cảm giác bi thống, tiêu điều của An Thư vẫn chưa tan hết, đến nỗi Kelly đến đưa cơm cũng không dám tới gần cô.

Lúc này, đột nhiên Jason đẩy cửa đi vào thấy thế đành bảo: "Để cơm đó đi, đừng để ý cô ấy, một lát là tốt thôi."

"Vâng." Kelly lúc này mới bỏ hộp cơm xuống co giò chạy. Bộ dạng này của An Thư thật đáng sợ, cứ như bị ai nhập vào.

Chừng năm phút sau, An Thư giải trừ trạng thái nhập hồn, tỉnh táo lại.

Duỗi người, vặn cổ một cái, ai oán nói: "Mẹ kiếp! Lần này nhập vai sâu quá, suýt chút nữa không ra được!"

Jason trầm mặt: "Thôi đi mày? Người khác diễn đến trình độ này có khi vài tháng còn chưa ra được! Ai đen thì ám cả đời mà phát điên! Mày chỉ dùng có tiếng đã bò ra được, thế là giỏi lắm rồi!"

Cảnh quay kia, Jason vẫn đang trong trạng thái "chết" nên không được tận mắt nhìn thấy, mới lúc nãy còn cố ý đi xem cảnh quay lại, mẹ nó, quá rung động!

Cái cảnh Thanh Vân lau mặt cho Quốc Khanh cũng suýt chút nữa khiến anh nghĩ rằng An Thư yêu anh đến sông cạn đá mòn!

"Xì, chị Đình Đình của tôi đâu? Tôi còn chưa hỏi đánh giá của chị ấy đây!" An Thư nóng ruột hỏi.

Vừa dứt lời thì Lâm Đình đẩy cửa đi vào, nhìn đồng hồ một cái, vẻ mặt vội vã nói: "An Thư, buổi chiều chị phải về công ty, một mình em không có vấn đề gì chứ?"

"Ah? Chị phải đi rồi!" An Thư có chút mất mát.

"Bởi vì ở đây đã không cần chị nữa rồi." Hiếm khi Lâm Đình lộ ra một nụ cười.

An Thư nghe vậy thì chấn động, không thể nghi ngờ, đây chính là sự tín nhiệm cùng công nhận lớn nhất đối với cô!

Lâm Đình đã rất thích cô bé này rồi.

"Vậy chị cứ bận chuyện của chị đi! Em sẽ tự lo thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời!"

"Ừ, có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi."

"Dạ, để em tiễn chị!"