Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 67: Nguyện chết dưới hoa mẫu đơn



Khách sạn cao cấp Thành Minh.

Buổi liên hoan này hầu hết mọi người trong đoàn đều đến đông đủ, Ninh Tuyết và những người không có cảnh ngày hôm nay cũng đến đúng giờ.

Mọi người sôi nổi tỏ ra hoan nghênh Jason, bầu không khí trong phòng bao trở nên náo nhiệt.

Qua ba tuần rượu, chuyên viên trang điểm đột nhiên bưng ly rượu đứng bật dậy: "An Thư, ly rượu này chị muốn kính em, coi như xin lỗi những chuyện trước kia và cũng là để cảm ơn em!"

"Chị khách khí quá rồi!" Cô cạn sạch rượu trong ly

Mọi người cũng nhao nhao reo hò theo, sau đó không ít người cũng đến mời rượu An Thư, cô không từ chối một ai, coi như lấy rượu giải quyết mọi khúc mắc.

Thấy An Thư hòa nhập được với người trong đoàn, Ninh Tuyết nở nụ cười vui vẻ: "Tôi đã bảo Tiểu sư muội không thể nào là loại người đó rồi mà!"

Vào lúc buổi liên hoan chuẩn bị đi vào hồi kết, bỗng có một bóng người cao gầy gõ cửa đi vào.

"Ồ, Hoàng thiếu!"

"Hoàng thiếu đến rồi!"

"Huy, sao anh lại tới đây?" Ninh Tuyết vui vẻ chạy ra đón.

........

Trong góc phòng, Jason đang say khướt bỗng tỉnh táo lại, đôi mắt sáng như đuốc nhìn trừng trừng về phía người đàn ông khí chất nho nhã mặc vest trắng kia.

Gã chính là Hoàng Thái Huy?

Là người đàn ông duy nhất mà An Thư sắp gả cho hắn trong truyền thuyết?

Hoàng Thái Huy - Người bạn trai hoàn mỹ lúc nào cũng xuất hiện vào lúc Ninh Tuyết cần có chống lưng - lúc này đang được Ninh Tuyết khoác tay, vẻ mặt ôn hòa chào hỏi mọi người: "Tôi có hẹn gặp bạn ăn cơm ở đây thì thấy Ninh Tuyết bảo mọi người cũng tới nên qua xem, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, bữa cơm này tôi mời!"

Tất cả đồng loạt reo hò:

"Oa! Hoàng Thiếu giàu quá rồi đấy!"

"Sao lần nào cũng có cảm giác chúng ta được hưởng phúc từ Ninh lão sư thế nhỉ!"

"Vậy chúng tôi không khách khí đâu nhé!"

...........

Lúc này, trong góc truyền ra một tiếng "hừ" lạnh: "Tiệc tẩy trần của tôi, dựa vào cái gì để anh trả tiền? Bữa này tôi trả!"

Chắc gặp lại “chồng hụt” nên đỏ mắt, Thái Huy vừa xuất hiện, Jason đã không hề che giấu địch ý của mình.

Thái Huy tuy cảm thấy Jason có thái độ không tốt với mình, nhưng vẫn cười ôn hòa, không nhanh không chậm nói: "Nếu là tiệc tẩy trần của anh Jason đây, về tình về lý thì cũng không nên là anh Jason tự mình trả mới đúng chứ."

"Phải đấy, bữa này để chúng tôi mời đi! Xem như chúng tôi là địa chủ khoản đãi." Ninh Tuyết phụ họa.

Địa chủ khoản đãi cái shit, ông mày sinh ra và lớn lên ở thành phố này nhé? Cần cô phải tỏ ra địa với chả chủ chắc!

Jason mượn hơi rượu phát tác, An Thư ở bên âm thầm ấn vai anh ta xuống từ phía sau, nói thầm vào tai anh ta: "Mày não tàn hả, có người muốn tiêu tiền như rác còn muốn tranh! Cứ để anh ta trả!"

Jason nghe vậy sắc mặt càng kém: "Hừ, mày chắc chắn đây không phải là nói giúp cho hắn đấy chứ? Đây là người tình cũ của mày đấy!"

An Thư cau mày: "Mày chẳng phải cũng là người tình cũ của tao sao?"



“An Thư Thư! Mày đừng có đánh trống lảng với tao!" Jason nghe vậy trong lòng càng chua xót, thầm nghĩ, ông đây sao có thể được xem là tình nhân cũ của bà chứ, liệu có thể bì được với thanh mai trúc mã mà ngay đến trong mơ bà cũng gọi tên không?

An Thư bất lực: "Được được được, tao không đánh trống lảng nữa, vậy mày muốn làm loạn lên để tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa tao với mày và cả hắn nữa hả?"

Tên này tới khi nào mới có thể chững chạc hơn được đây!

Jason rốt cuộc không nói nữa.

"Anh thích trả thì đi mà trả!" Jason đáp lại với Thái Huy.

Thái Huy thấy An Thư vừa rồi không ngừng thì thầm vào tai Jason, lông mày không thể không cau lại, là ảo giác sao? Gã luôn có một cảm giác giữa An Thư và Jason không chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp....

Thấy Thái Huy thất thần nhìn về phía An Thư, Ninh Tuyết lắc lắc tay kéo sự chú ý của gã về, dịu dàng nói: "Huy, đồ em nhờ anh mang đến đã mang chưa?"

Thái Huy định thần lại: "Mang tới rồi đây."

Nói rồi, gã đưa cho cô ta một tệp thiệp mời, sau đó nói với mọi người: "Ngày mai là sinh nhật Ninh Tuyết, hi vọng tối mai mọi người có thể đến dự buổi tiệc sinh nhật của cô ấy!"

"Ah! Mai là sinh nhật Ninh lão sư à!"

"Vậy nhất định là phải đến rồi!"

"Tiệc sinh nhật của Ninh lão sư chắc chắn là rất sang trọng, chúng tôi phải đến để mở rộng tầm mắt chứ!"

..........

Ninh Tuyết mỉm cười ngọt ngào, đưa thiệp mời cho từng người, lúc phát cho An Thư, còn không quên dặn thêm một câu: "Tiểu sư muội nhất định phải đến đấy nhé!"

An Thue lắc lắc ly rượu, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm tấm thiệt đỏ kia.

Lúc đưa tới chỗ Jason, anh chẳng thèm nhúc nhích: "Không cần đưa tôi, tôi không đi."

Ninh Tuyết nghe thấy vậy mặt liền cứng đờ lại, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng quan tâm hỏi: “Jason mai có việc gì à? Có thể tạm thời đổi ngày khác được không? Tôi rất mong cậu có thể tới dự! Có mấy bạn tôi rất hâm mộ anh! Xin cậu đấy!”

Cô ta đã đồng ý với mấy cô bạn thân hâm mộ Jason là nhất định sẽ mời được cậu ta đến.

Được đại mỹ nữ dùng ngữ khí này để cầu xin, sợ là bất kể là người đàn ông nào cũng sẽ không thể kháng cự được.

Có điều, Jason không nằm trong danh sách này, thậm chí trong mắt còn mang chút khinh thường, bực bội nói: "Không đổi được, mai cũng là sinh nhật của bạn tôi!"

Nói rồi đưa mắt nhìn về phía An Thư.

An Thư nhấp rượu, không nói gì.

"Ưm... Trùng hợp vậy sao? Không ngờ bạn cậu là trùng ngày sinh nhật với tôi! Chắc là một người bạn rất quan trọng với cậu nhỉ? Vậy thật là tiếc quá! Nếu bên bạn cậu kết thúc, cậu có thể chạy tới chỗ tôi thì tốt quá, party của chúng tôi thâu đêm luôn mà!" Ninh Tuyết tỏ ra hiểu chuyện nói.

Hừ, không mời được Jason, chẳng phải sẽ khiến cô ta mất mặt trước hội chị em sao?

Người bạn kia của Jason rốt cuộc là ai, không những trùng ngày sinh với cô ta, còn quan trọng đến mức có thể khiến Jason từ chối lời mời của cô ta trước mặt bao người như vậy!

Đợi đã, ngày mai cũng là sinh nhật của......

Ninh Tuyết kinh ngạc, không ngừng nghi ngờ nhìn về phía An Thư

Cô ta bỗng nhớ ra, sinh nhật của An Thư cũng trùng ngày với cô ta!



Người bạn mà Jason nhắc tới chắc không phải là An Thư chứ?

Nếu như cô ta đoán không lầm, mối quan hệ giữa An Thư và Jason không hề đơn giản, vậy chắc chắn là Jason đã nói giúp An Thư

Như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể thông được rồi.......

Chẳng lẽ An Thư lại cám dỗ được Jason?

Sau khi Thái Huy đi rồi, Jason mắt mũi trợn ngược, liếc An Thư "hừ" lạnh: "Tên đó thật sự là người sắp cưới mày năm đó đấy hả? Mắt mày quả nhiên là có vấn đề rồi!"

"Tao thấy mắt mày mới có vấn đề ấy, người đàn ông như anh ta, nếu tính thang điểm mười, ít nhất cũng có thể được đến 8 điểm nhé?"

Jason nghe thấy vậy liền nổi đùng đùng lên: "Đệch mọe nó, sao lại được tận 8 điểm, cao thế, hắn có chỗ nào đáng được nhiều điểm vậy chứ!"

An Thư dùng giọng điệu đương nhiên: "Chỉ dựa vào việc anh ta là người mà bà tao từng nhắm đến nhiêu đó thôi cũng đủ rồi nhé, nói anh ta kém, chẳng khác nào đang tự vả vào mặt tao? Hơn nữa, bỏ qua những yếu tố chủ quan, từ góc độ khách quan mà nói, thì cũng được 7 8 điểm, nhưng bây giờ âm rồi”

"Thái Huy không phải kiểu chớp mắt thôi cũng lóa mắt người khác như mày, nhưng lại thắng ở khí chất, nho nhã, nếu đặt trong thế giới cổ tích thì anh ấy chính là hoàng tử, còn nếu vào thời cổ đại thì sẽ là một công tử văn nhã, ờ, kiểu như Ngọc công tử độc nhất vô nhị ấy... Nói chung thì chính là kiểu mà thời còn là thiếu nữ tôi thích nhất, nhìn một cái đã muốn chết chìm trong đó luôn rồi. Nhưng rất tiếp anh ta từ đó đến giờ chưa bao giờ nằm trong tim tao”

Với lại, người mà cô hình dung chỉ là thiếu niên sống trong hồi ức của cô thôi, chứ không phải là Thái Huy của hiện tại.

Có đôi khi vì hồi ức quá đẹp đẽ mới càng khiến hiện thực trở nên tàn khốc.

Jason hồi lâu sau mới nguôi giận, giọng ồm ồm hỏi: "Thế mày cho tao mấy điểm?"

An Thư sờ cằm, thấy Jason bắt đầu sốt ruột mới đáp: "9.9 điểm đi! Chỉ dựa vào mặt của ông thôi cũng đủ bấy nhiêu điểm rồi!"

Jason nghe vậy lập tức vui vẻ, tỏ vẻ đắc ý sờ sờ lên mặt mình: "Chuyện đó là tất nhiên! Anh đây dù sao cũng dùng mặt để kiếm cơm mà? Có điều, còn 0.1 điểm trừ vào đâu vậy?

An Thư nhìn anh chàng như nhìn một thằng ngốc: "Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là trừ vào IQ rồi!"

Jason: "........"

Được rồi, thôi bỏ đi, nể tình được chấm 9.9 điểm, không thèm so đo với con nhỏ chết tiệt này nữa.

Mắt Jason sáng lên, không nhịn được hỏi: "Vậy... Anh Tuấn Kiệt thì sao? Mày chấm cho anh ta bao nhiêu điểm? Trong lòng mày, anh ta thuộc mẫu người thế nào?"

"Nguyễn Tuấn Kiệt ấy à..."

Câu hỏi này, An Thư quả thật có chút khó trả lời, cô nghĩ một lúc lâu mới đáp: "Tôi không dám chấm điểm cho tên Đại ma vương đó đâu, nếu nói thuộc kiểu người nào, nếu chỉ dùng một câu để hình dung thì đó chính là kiểu người chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dây vào."

"Nhìn thì có vẻ yên lặng như mặt biển, nhưng mày sẽ không bao giờ biết được những cơn sóng ngầm ở biển sâu nó đáng sợ thế nào đâu, lỡ như tới quá gần, nói không chừng sẽ bị dìm xuống tận đáy biển mất!"

Jason nghe vậy sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: "Hừ, coi như mày vẫn còn thông minh!”

"Thế nhưng..." An Thư lại trầm ngâm.

"Nhưng gì?" Jason sốt sắng.

An Thư chống cằm, khóe miệng nhếch lên: "Nhưng, được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà!"

"Đệch! An Thư Thư!"

"Ha ha ha đùa thôi, đùa thôi, ông không cần kích động vậy đâu!"

Jason suýt nữa bị tức chết: "Tao thấy có mà mày đang mượn rượu nói thật thì có! Ngay từ đầu tao đã nghi mày có ý đồ gì với cậu tao rồi!”

Jason đâu biết rằng cô đã chạm phải cơn sóng thần của Nguyễn Tuấn Kiệt. Cô đã từng ở tận đáy biển của anh, mới có An Thư ngày hôm nay. Nhưng giờ đây cô mới biết đó chưa phải là tận cùng đấy biển trong anh. Nó còn xa thăm thẳm chẳng bao giờ với tới, nhưng có lẽ cũng chẳng ai làm được, cũng chẳng dại mà làm.