Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 48



Vân Cẩm Thời thật sự không lên Weibo xem bình luận, thỉnh thoảng cần đăng một ít bài tuyên truyền thì sau khi chia sẻ xong cũng lập tức tắt đi, tuy rằng cô rất tin tưởng tâm tính của bản thân, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ chịu kích thích, dù sao cũng không cần thiết.

Cô cứ thế quay phim, nghỉ ngơi, lúc nhàn rỗi tụ họp với mọi người, đa phần thời gian dùng để suy nghĩ kỹ thuật diễn xuất của bản thân, cuộc sống trôi qua không quá giống một minh tinh.

Mấy ngày này Đường Đường cũng rất bận rộn, sau khi cô ấy lộ ra một chút thiên phú ở mảng âm nhạc đã bị Du Lê tóm đi học, dù sao Vân Cẩm Thời cũng không thiếu một trợ lý cho lắm, chỉ cần không ra ngoại cảnh, một mình cũng không có vấn đề gì.

Xem như học trò mà dạy được mười ngày nửa tháng, Du Lê thật sự có chút bất ngờ, cô cảm thấy Đường Đường không quá ngốc, có thể cô ấy chỉ hơi chậm chạp hơn người bình thường một chút, lại còn bị người ta giày vò mà trưởng thành, bởi vậy phản ứng và khả năng suy nghĩ cũng kém hơn một chút so với người bình thường.

Sau khi ở cùng Vân Cẩm Thời một khoảng thời gian, những thứ cô ấy tiếp xúc ngày càng nhiều, việc cần động não cũng ngày càng nhiều, rõ ràng đã thông minh hơn trước không ít.

Cô ấy không tính là một đứa ngốc, cùng lắm chỉ xem như một đứa bé không lanh lợi mà thôi.

Sau khi Du Lê viết xong một ca khúc mới, bèn mang Đường Đường đến phòng thu, cô hát, Đường Đường nghe, chính là bài tập, nghe xong phải nói ra có vấn đề ở đâu, thật ra Đường Đường càng muốn đi theo Vân Cẩm Thời hơn, dù cho chỉ đưa khăn mặt, nước khoáng cho chị, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.

Nhưng Du Lê rất nghiêm túc nói chuyện với cô ấy: "Em thích A Thời đúng không? Giống như đàn ông thích phụ nữ vậy."

Đường Đường đỏ mặt, thậm chí còn có vẻ khá lúng túng.

"Có một số đàn ông có lẽ thích dạng phụ nữ như chú chim nhỏ nép vào người, toàn tâm toàn ý ỷ lại bản thân, thậm chí giống như dây tơ hồng, chỉ có thể dựa vào đàn ông để sinh trưởng, nhưng A Thời sẽ không thích, nếu em vẫn giống như hiện giờ, thì vĩnh viễn sẽ chỉ là đứa bé trong lòng cậu ấy, chứ không phải một đối tượng ngang hàng, lại càng không phải một đối tượng để yêu đương." Lời nói của Du Lê nghiêm túc mà chân thành: "Em vẫn muốn cứ như vậy mãi sao?"

Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, cô ấy không muốn như vậy! Cô ấy muốn A Thời có thể nhìn thấy cô ấy, có thể... có thể thích cô ấy...

"Chị và A Thời quen biết đã nhiều năm, thật ra chị vẫn luôn mong bên cạnh cậu ta có thể xuất hiện một người đàn ông, hoặc phụ nữ, tốt nhất là dạng người yêu cậu ta thật sâu sắc, sẽ không bị khó khăn gì ngăn cản, bị từ chối cũng tuyệt đối không từ bỏ, bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể khiến cậu ta rung động, cậu ta thật sự tâm vững như đá, là bạn bè chị thật sự không hy vọng cậu ta cô độc cả đời, cho nên bây giờ chị mới có thể nói với em những lời này, em có hiểu không?" Du Lê không cười ha ha như lúc bình thường, thậm chí khiến người ta cảm giác có chút không hài hòa.

Trên gương mặt cô đều là bi thương, bởi vì chỉ có người từng nếm trải mùi vị của cô độc mới biết được cô độc vĩnh hằng thống khổ thế nào.

Cô đơn vẫn có thể giải trừ, mà cô độc rất khó.

"Cảm ơn..." Đường Đường mím môi, thấp giọng cảm ơn, cô ấy biết sở dĩ Du Lê nói những điều này với cô ấy, suy cho cùng đều là vì muốn tốt cho Vân Cẩm Thời, Du Lê hy vọng bạn mình không giống như cô, tựa như cô hồn tồn tại trên thế giới này, nhưng loại hy vọng này cũng không phải muốn đi sắp xếp cuộc sống cho Vân Cẩm Thời.

Cô chỉ tận sức trợ giúp Đường Đường, nếu hai người họ không hợp, vậy lại tính tiếp.

Chỉ vậy thôi.

Đường Đường cũng rất quý trọng sự trợ giúp này: "Em sẽ cố gắng..."

Cố gắng để bản thân trở thành một người hữu dụng, cố gắng để bản thân trở thành một người tỏa sáng, chứ không phải chỉ có thể bám vào người khác để sinh trưởng, hấp thu chất dinh dưỡng trên người người khác, vĩnh viễn tồn tại dưới vây cánh của người khác.

Người như vậy sẽ không có được sự tôn trọng.

"Nếu em có thể hiểu được thì quá tốt." Du Lê thở dài một hơi, sau đó nói: "Chị biết em cảm thấy tự ti, nhưng không sao cả, thượng đế mở một cánh cửa cho người khác, sẽ luôn đóng một cánh cửa sổ, có thể có rất nhiều người nói em là đồ ngốc, hoặc nói em thiếu thông minh, vân vân, nếu chị khuyên em đừng để trong lòng, cũng không có ý nghĩa gì, mà điều chị muốn nói là, thượng đế cũng mở một cánh cửa sổ cho em, thiên phú âm nhạc của em rất không tệ, nếu tập trung phát triển ở phương diện này, cho dù không có thành tựu cực kỳ cao, cũng sẽ tuyệt đối không thấp."

"Mà có thể đạt được thành tựu thật cao hay không, cuối cùng phải xem em trả giá bao nhiêu nỗ lực, những thứ như thiên phú chỉ có thể quyết định hai phần ba, nỗ lực và may mắn sẽ chiếm giữ một phần ba còn lại, tóm lại cố lên nhé."

"Vâng!" Đường Đường dường như cũng có ý chí chiến đấu, nghiêm túc nhìn Du Lê: "Em nhớ rồi!"

...

Lần đầu tiên Vân Cẩm Thời nghiêm túc xem bình luận trên Weibo là lúc phát sóng tập gần cuối, bộ phim mới của cô cũng đã đóng máy, bèn tạm thời cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn ngày, điều chỉnh tâm trạng và trạng thái của bản thân một chút.

Lúc này bất luận là bình luận trên mạng có ác ý thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái quay phim của cô, đương nhiên Vân Cẩm Thời cũng sẽ không ngại xem xem trên mạng đánh giá thế nào đối với phương diện kỹ thuật diễn xuất của bản thân.

Thật sự tốt đến không ngờ...

Cũng không thể nói là nghiêng hẳn về một phía, nói thế nào đây, ví dụ như tiền bạc, rất nhiều người vì tiền bạc mà thậm chí bí quá hóa liều đi lên con đường không đúng đắn, nhưng vẫn sẽ có người không thích tiền.

Huống chi cô chỉ là một con người bình thường.

Bình luận thân thiện chiếm đa phần, thông thường mà nói fans có thể bị hấp dẫn bởi một minh tinh nữ, đa phần đều là fans nam, mà fans của Vân Cẩm Thời, chỉ xem bình luận, hẳn là có cả nam lẫn nữ.

Phái nam thích vẻ kiêu sa lạnh lùng của cô ở giai đoạn trước và vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc của cô ở giai đoạn sau.

Phái nữ lại thích sự quả quyết trong tình cảm của cô, còn có tư thái quyết tuyệt khi báo thù.

Nhiều hơn nữa có lẽ xem như là fans qua đường, đa phần đều là bởi vì cái chết bi tráng của cô ở gần cuối phim mà sinh hảo cảm đối với vai diễn này, nói chính ra thì có lẽ là tâm thái cảm thông.

Dù sao suy cho cùng thì, thứ tạo thành kết cục của nhân vật này là do ân oán từ thế hệ trước, Tố Vân báo thù cho cha mẹ mình, trong bối cảnh cổ đại thì không có gì sai.

Nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nữ chính cũng không nên vì sai lầm của cha mẹ mình mà trả giá bằng sinh mệnh.

Cho nên Tố Vân mới được xem như nhân vật nữ phụ phản diện nhưng lại không phải dạng ác độc đến khiến người ta phỉ nhổ, nàng một thân kiêu ngạo, không van xin đàn ông bố thí tình yêu, giữa sự thờ ơ lại mang theo một vẻ yếu ớt mỏng manh, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Khí chất phức tạp mà mâu thuẫn kia rất dễ khiến giá trị nhan sắc của một người bước lên một tầm cao mới, nhất là thời điểm tử vong, trong bi tráng lại lộ ra một sự đau xót, đừng nói là khán giả nam, đến khán giả nữ cũng không tức giận nổi, nước mắt lưng tròng.

Giống như một lời thoại trong phim:

Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn vì người kia mà chết, không chỉ bởi vì thích hắn, mà phần nhiều là vì sự mờ mịt của bản thân, đây có lẽ cũng xem như là một loại giải thoát, sẽ không có kết cục nào tồi tệ hơn.

Sau khi phát hiện nhân vật mà bản thân thủ vai không bị quá nhiều người mắng nhiếc, Vân Cẩm Thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối với một diễn viên mà nói, vai diễn của bản thân chiếm được sự yêu thích của rất nhiều người là chuyện khiến người ta thật sự rất vui.

Cô nghiêm túc xem thật nhiều bình luận tán thưởng, có khóc lóc nói Tố Vân chết thật thảm, có khen ngoại hình cô xinh đẹp, còn có khen diễn xuất của cô không tệ, cũng có một vài đề nghị về mặt kỹ thuật diễn xuất, đương nhiên không thể thiếu một ít chửi mắng, người của công chúng luôn phải chịu công kích.

Chín người mười ý, nghìn người nghìn vị.

Sau khi xem xong bình luận, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, nhiều bình luận tốt chứng minh kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ lắm, hiển nhiên là một chuyện đáng để vui.

Bộ phim hiện tại cũng đã đóng máy, trong tức thì không thể dựng xong được, Vân Cẩm Thời cũng không định chọn kịch bản mới ngay, hàng ngày liền biến thành Đường Đường ngày ngày bận rộn học này học kia, trái lại cô có thể ở nhà nghiên cứu thực đơn.

Chưa kể đến, lúc ở nhà một mình còn rất cô đơn, sẽ luôn không khỏi nhớ đến Đường Đường, dù sao tuy rằng Đường Đường không nói quá nhiều, nhưng vẫn rất thích em ấy tới lui trước mặt cô.

Bao giờ lúc cô vừa ngẩng đầu cũng có thể trông thấy cặp mắt như cún con của Đường Đường, dáng vẻ đáng thương, còn khiến người ta rất đau lòng, bởi vì chỉ có chú cún con đã từng bị vứt bỏ, mới có thể thường ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của chủ nhân, xác định bản thân không bị bỏ rơi lần nữa.

Mà ánh mắt của Đường Đường, cực kỳ giống chú cún bị vứt bỏ.

Bây giờ lúc Đường Đường bận rộn tới rất muộn mới về nhà, Vân Cẩm Thời lại nhớ tới thời gian bản thân ở một mình trước đây, nói tới cũng có chút buồn cười, Vân Cẩm Thời ở một mình rất rất lâu, từ lúc tốt nghiệp đại học chuyển khỏi ký túc xá, mãi cho đến giờ đều ở một mình.

Mà thời gian cô và Đường Đường ở cùng nhau, tính toán kỹ càng thậm chí không đến một năm.

Nếu dựa theo thời gian dài ngắn, hẳn Vân Cẩm Thời phải quen ở một mình hơn mới đúng, dù sao cô đã trải qua khoảng thời gian dài như vậy, cô độc đối với cô mà nói không đáng sợ như vậy, bởi vì cô đã sớm cô độc thành quen.

Nhưng không biết vì sao, Đường Đường không ở nhà, khi cô ở nhà một mình liền có đủ loại không thích ứng, có đôi khi nằm trên sofa xem kịch bản, bỗng nhiên lại muốn gọi tên Đường Đường, có đôi khi rửa hoa quả, theo bản năng cũng muốn hỏi Đường Đường có ăn không.

Ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cuộc sống của cô bị xâm lấn toàn bộ, khắp nơi đều là dấu vết tồn tại của Đường Đường, loại cảm giác này rất kỳ diệu, mọi thứ đập vào mắt đều đang nói với cô, cô đã không còn là một người cô đơn.

Bất luận là chờ đợi người khác về nhà, hay được người khác chờ đợi, đều là cảm giác trước đây cô chưa bao giờ trải nghiệm.

Thời gian lâu dài sau này, cô sẽ dần quen với cuộc sống hai người thế này, mãi đến khi độc lập ra ngoài, có người mình thích, sau đó lập một gia đình, trước đó, Vân Cẩm Thời ý thức được, cô là một người bị trói buộc sâu sắc bởi gông xiềng.

Nhưng cảm giác này cũng không quá tệ.

Vấn đề duy nhất có lẽ chính là...

Đứa bé trong nhà về nhà càng ngày càng muộn, làm cha mẹ thật sự quá lo lắng mà...

Khi Vân Cẩm Thời vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề có nên thiết lập thời gian đi về hay không, cô gái nhỏ bận rộn đã về đến nhà, cô ấy cầm một bông hoa cúc nhỏ màu vàng không biết hái ở nơi nào, vui vẻ ngâm nga điệu hát dân gian, từ ngoài cửa đi vào.

Giọng nói đi trước cả người: "A Thời A Thời! Tặng chị một bông hoa mùa thu này!"

Vân Cẩm Thời thầm thở dài, cấm cửa gì đó... thôi quên đi.