Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 89-3



Lạc Giáo Chủ buồn bực gãi gãi đầu, thân thể càng ngày càng không chịu khống chế, gần đây tựa hồ thường xuyên dễ dàng tẩu hỏa nhập ma......

Chuẩn bị xong bữa sáng, Lạc Giáo Chủ ở trên sô pha đả tọa một lát, thông qua nội lực điều tiết tinh thần, đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Hai người dùng qua bữa sáng liền đến công ty.

Tới văn phòng giám đốc, An Nhược Thủy trực tiếp ngồi xuống ghế chuyên dụng của tổng tài, Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ nhìn nàng: "Em đi tìm Hứa tỷ, lát nữa sẽ trở lại ngay."

"Hai chúng ta cùng đi." An Nhược Thủy hưng phấn đứng dậy chuẩn bị cùng nhau rời khỏi, kết quả liền bị Lạc Huyền Ca ngăn lại: "Không cần, em tự mình đi, rất nhanh sẽ trở về."

An Nhược Thủy không để ý, bám lấy cánh tay đối phương, thúc giục nói: "Cùng đi với em!"

"Vậy, vậy được rồi." Lạc Giáo Chủ cũng chỉ dám phản bác một lần, thấy An Nhược Thủy quyết tâm nhất định phải đi theo, đành phải chiều ý nàng.

Bất quá hai người vừa ra khỏi phòng giám đốc, An Tuấn Phong liền chạy nhanh đến, thấy An Nhược Thủy, hắn lập tức gọi lại: "Chờ một chút, anh có chuyện muốn nói với em."

An Nhược Thủy liếc Lạc Huyền Ca một cái, lại nhìn đại ca nhà mình có vẻ vô cùng nghiêm túc, nàng rốt cuộc buông cánh tay Tiểu Lạc, theo An Tuấn Phong đến phòng tổng tài.

Mấy năm đầu khi An Nhược Thủy vừa xuất đạo, còn chưa bại lộ thân phận là thiên kim của An Thị, khi đó An Nhược Thủy cùng An Tuấn Phong ở riêng với nhau trong văn phòng, khiến toàn bộ tập đoàn An Thị đều nghị luận sôi nổi, càng miễn bàn đến các loại tin tức buổi tối.

Sau đó hình tượng chàng trai ấm áp của An Tuấn Phong được phô bày, thân phận thật của An Nhược Thủy cũng lộ ra ánh sáng.

Những người khác đối với tin bát quái của huynh muội bọn họ cũng bớt thảo luận vài phần, dù sao huynh muội ở trong phòng làm việc chẳng lẽ còn có thể làm ra loại scandal động trời gì nữa?! Cho dù có, bọn họ cũng không dám nói a.

Lạc Huyền Ca trực tiếp đi tìm Hứa Tụ, nhìn thấy nàng, tâm tình Lạc Giáo Chủ rất tốt, chào hỏi người đại diện một câu.

Hứa Tụ giờ phút này đang huấn luyện một đám thực tập sinh, Lạc Huyền Ca đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ là khiến nơi này nổi lên một mảnh bọt nước.

Đám người kia cũng dừng lại động tác, toàn bộ tinh lực nhìn chăm chú Lạc Huyền Ca ở cửa.

Lạc Huyền Ca cũng liếc bọn họ một cái, cảnh tượng vạn chúng chú mục bản thân không phải chưa từng cảm thụ qua, chỉ là hôm nay thấy ánh mắt của những người này, trong lòng liền dâng lên một ít cảm xúc khác thường.

Thấy nhóm người kia tựa hồ tràn ngập khâm phục và khát vọng đối với mình, Lạc Huyền Ca liền chân thành chào hỏi bọn họ.

"Chào các bạn! Tôi là Lạc Huyền Ca, chiếm dụng một chút thời gian của Hứa tỷ, hy vọng mọi người thứ lỗi." Thái độ Lạc Huyền Ca cực kỳ tốt, làm Hứa Tụ sợ ngây người, suýt nữa rớt cằm......

Nàng cùng Lạc Huyền Ca ở chung lâu như vậy, tính tình người này xấu cỡ nào chẳng lẽ nàng còn không biết? Vậy mà giờ phút này Lạc Huyền Ca lại phá lệ cùng đám người mới này chào hỏi.

Phải biết Lạc Huyền Ca là gặp ảnh đế buông lời hung dữ, thấy ảnh hậu trực tiếp bỏ qua a. Hôm nay phỏng chừng mặt trời mọc phía tây rồi.

Cảm thấy chấn kinh không chỉ có một mình Hứa Tụ, đám người mới kia cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Cả hai rời đến một nơi tương đối vắng vẻ, Hứa Tụ hỏi: "Tới vì chuyện show thực tế chứ gì."

Lạc Huyền Ca gật đầu, không thể không nói Hứa Tụ hiểu mình rất rõ.

Hứa Tụ khẽ cười: "Đừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, dù nói như thế nào thì cô vẫn là nghệ sĩ dưới trướng tôi, sự chú ý của tôi đối với cô cũng không hề giảm bớt. Những việc cô có thể suy xét, dĩ nhiên tôi cũng sẽ nghĩ đến."

"Ừm. Vậy sắp xếp dành cho tôi là?" Lạc Huyền Ca hỏi.

Hứa Tụ suy nghĩ hồi lâu, mới trả lời: "Đợi lát nữa, để tôi đi lấy tài liệu."

"Ừm." Lạc Huyền Ca đáp xong liền đứng nghiêm chỉnh tại chỗ chờ nàng quay lại.

Hứa Tụ đi rất nhanh, trở về liền bàn giao bản tài liệu: "Đây là tôi và Lý Điềm cùng nhau thương lượng, đối với sự nghiệp phát triển sau này của cô hẳn là sẽ rất hữu ích."

Lạc Huyền Ca tiếp nhận, nhìn chữ viết trên đó, cô có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi trước mặt Hứa Tụ, ngược lại yên lặng nhớ kỹ chờ đi về hỏi An Nhược Thủy.

"Vào chào hỏi đám người mới một cái đi." Hứa Tụ mời.

Lạc Huyền Ca do dự một hồi, cuối cùng quyết định đi vào cùng bọn họ nói đôi câu.

Tựa như cổ vũ động viên giáo đồ ở kiếp trước vậy.

......

Giờ phút này ở phòng giám đốc, An Tuấn Phong hỏi An Nhược Thủy: "Em cùng Tiểu Lạc ở bên nhau thời gian dài như vậy......"

"Ừm, cũng khá lâu." Chỉ cần nhắc tới Lạc Huyền Ca, trong đầu An Nhược Thủy liền hồi tưởng đến dáng vẻ ngây ngốc sáng sớm, lại không khỏi bật cười.

An Tuấn Phong nhìn muội muội đột nhiên tươi cười, hắn nhịn không được khóe miệng run rẩy. Nữ nhân đang yêu quả nhiên khác biệt, lúc trước cùng muội muội tám chuyện mười ngày nửa tháng mới có thể giỡn nàng cười một lần, hiện tại nói tên người khác một chút, muội muội liền chủ động cười tươi như hoa.

"Ừm? Sao vậy?" An Nhược Thủy hơi tò mò, An Tuấn Phong bất đắc dĩ cười nói: "Em gái đã trưởng thành rồi, anh cũng thấy vui vẻ thay cha mẹ."

An Nhược Thủy mỉm cười nhàn nhạt: "Cảm ơn anh, nếu không có anh...... Có lẽ An Nhược Thủy của ngày hôm nay sẽ không tồn tại."

"Đứa nhỏ ngốc, cho dù không có anh trai này, em cũng sẽ trở thành An Nhược Thủy của hiện tại." An Tuấn Phong muốn vươn tay xoa đầu An Nhược Thủy, kết quả lại như là nghĩ tới gì đó, hắn liền rụt tay về.

An Nhược Thủy thấy động tác kia, theo bản năng mở miệng: "Anh, em vĩnh viễn là muội muội của anh."

"Đúng vậy." An Tuấn Phong khẽ cười, vui mừng trong mắt làm An Nhược Thủy cũng vui vẻ theo.

"Đúng rồi, kia...... Em cùng tiểu Lạc, các em......"

"Hả? Anh muốn nói gì?" An Nhược Thủy không thích người khác nói một nửa, vì rất dễ làm người nghe lo lắng.

An Tuấn Phong ấp úng nửa ngày, rốt cuộc đỏ mặt hỏi ra: "Các em ở một chỗ có cái gì đó hay không?!"

"Cái gì là cái gì?" An Nhược Thủy không rõ ý đại ca muốn nói.

An Tuấn Phong nghẹn một hơi, cuối cùng lại lần nữa dốc sức: "Anh hỏi, các em ở một chỗ có hay không......"

An đại ca bày tỏ từ trước đến nay ngay cả bạn gái còn chưa từng tiếp xúc, loại chuyện này hắn không hỏi được!

Khó khăn nửa ngày, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra.

An Nhược Thủy đột nhiên đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn An Tuấn Phong nữa, hết sức ngượng ngùng lắc lắc đầu: "Không có."

"Tiểu Lạc lãnh cảm?!" An Tuấn Phong đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, trong mắt mang theo phẫn hận.

An Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Không phải, anh...... Nhỏ giọng một chút!"

An đại tổng tài cũng ý thức được mình lúc này thất thố, hắn sửa lại cà vạt, uống mấy hớp cà phê, sau đó chậm rãi ngồi xuống tiếp tục cùng An Nhược Thủy trò chuyện.

"Sao anh bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?" An Nhược Thủy khó hiểu.

An Tuấn Phong do dự một hồi, cuối cùng quyết định nói rõ cho muội muội: "Bởi vì, show thực tế kế tiếp có liên quan tới em bé. Thành viên liên minh hợp tác 2-2, cùng chăm sóc em bé một tuần. Cuối cùng em bé và cha mẹ em bé chấm điểm, tuyển thủ có số điểm cao sẽ có khen thưởng bất ngờ."

"Em bé?!" An Nhược Thủy không khỏi nghĩ tới đám trẻ trâu trong mùa đầu, sợ đến mức lắc đầu liên tục, sau lại như nhớ ra gì đó, hỏi An Tuấn Phong: "Vậy, chuyện này cùng em và Tiểu Lạc có liên quan gì sao?"

"Anh đang nghĩ, có khi nào các em cũng muốn trẻ nhỏ? Muốn hỏi một chút các em có dự định này không." An Tuấn Phong ăn ngay nói thật.

An Nhược Thủy sửng sốt, lát sau sắc mặt xấu hổ nói: "Anh, loại chuyện này không cần nóng vội. Anh đến bây giờ ngay cả đối tượng cũng chưa có, đã bắt đầu thúc giục em cùng Tiểu Lạc muốn trẻ nhỏ sao? Anh làm như vậy......"

"......!" An đại tổng tài bày tỏ muội muội không chút khách khí thọc dao troll hắn như vậy, có thể cân nhắc suy xét tặng cho người ta.

An Tuấn Phong hít sâu một cái: "Anh là ai chứ?!"

"Anh là tổng giám đốc tập đoàn An Thị! Anh mà đứng bên đường gọi một câu, phụ nữ muốn gả cho anh có thể trực tiếp làm tê liệt giao thông tỉnh S!"

An Nhược Thủy nghẹn cười nhìn hắn, nàng thật sự không muốn đả kích đại ca: "Anh ưu tú như vậy, sao đến bây giờ còn không tìm bạn gái?"

"Gấp cái gì, anh trai em là người đàn ông độc thân danh giá, cao sang quý tộc. Việc này không vội, vẫn là tâm sự chuyện em và Tiểu Lạc đi."

An Nhược Thủy bất đắc dĩ đành phải dùng diễn xuất của ảnh hậu bồi hắn diễn màn này: "Dạ dạ, anh trai không vội. Vẫn là bàn chuyện em cùng Tiểu Lạc trước."

"Chuyện của em và Tiểu Lạc, anh cũng sẽ không quản nhiều, dù gì cuộc sống gia đình vẫn là của hai người các em. Nhưng có điều, nếu Tiểu Lạc dám bắt nạt, em nhất định phải nói cho đại ca! Bất kể em ấy lợi hại bao nhiêu, dù phải trả giá toàn bộ An Thị, anh cũng muốn làm Tiểu Lạc hối hận vì đã đến cõi đời này một chuyến." An Tuấn Phong vỗ ngực tuyên bố.

An Nhược Thủy không chỉ một lần bị đại ca nhà mình làm cảm động, trừ bỏ ngậm lệ nóng trong mắt, nàng không biết làm sao để diễn tả cảm kích đối với anh trai.

An Tuấn Phong đã nói xong lời nên nói, một ít lời muốn tâm sự nhưng lại không thích hợp nói ra thì hết thảy ở lại đáy lòng.

"Được rồi, vừa nãy em định cùng Tiểu Lạc ra ngoài sao. Anh sắp phải họp, em ở lại chỗ này chờ Tiểu Lạc, hoặc là ra ngoài tìm em ấy xem." An Tuấn Phong vừa lấy tài liệu cuộc họp vừa nói.

Tuy nơi này là phòng giám đốc nhưng rốt cuộc không phải là tổng công ty, An Tuấn Phong chỉ thỉnh thoảng tới thị sát một chút tình huống, vì vậy cũng thiếu chút nhân khí trong văn phòng. An Nhược Thủy một mình ở lại chỗ này nàng không ở nổi, sau khi tạm biệt An Tuấn Phong liền vui vẻ đi tìm Tiểu Lạc.

Cửa thang máy vừa mở, An Nhược Thủy liền thấy được Lạc Huyền Ca bên trong, bất quá người kia giờ phút này đang cúi đầu đọc tài liệu trên tay.

Cửa thang máy mở ra một khắc đó, Lạc Huyền Ca cảm giác được bên ngoài có người, ngẩng đầu nhìn một chút, thấy là An Nhược Thủy, bất giác liền cong lên khóe môi, đi ra ngoài đón.

Chỉ cần vừa thấy mặt là hai người liền dính với nhau, may mà giờ phút này An Tuấn Phong không ở đây, nếu không động tác của các nàng hẳn sẽ lại đâm thật sâu vào trái tim quý tộc bé nhỏ của hắn.

"Sao đi lâu như vậy?" An Nhược Thủy có chút oán giận hỏi ra.

Lạc Giáo Chủ ngẩn người, tựa hồ đang tự hỏi rốt cuộc có phải mình thật sự đi lâu quá hay không.

Cẩn thận suy nghĩ vài giây, cuối cùng trả lời: "Đi bảy phút, không tính là quá lâu."

"......" An Nhược Thủy thật muốn gõ cái đầu gỗ này một cái, nhìn xem bên trong trừ nước ra có phải toàn rơm rạ, tại sao không có một chút tình thú ở bên trong chứ?!