Ảnh Đế Khó Theo Đuổi

Chương 23: Chơi Chết Em (h)




"Em muốn côn ŧɦịŧ, cho em nhanh..."

Cô khóc lóc vặn vẹo dưới người anh, thân thể tuyết trắng xinh đẹp mị hoặc.

"Được, cho em."

Giang Ngộ dứt lời, cơ thể bỗng động đậy, đôi chân dài với tới trước ngực cô.

Giang Ngộ vẫn chôn giữa hai chân cô liếʍ ɭáρ như cũ, vừa gặm vừa ậm ờ nói: "Cho em côn ŧɦịŧ."

Hu hu...

Nước mắt Phương Niên chảy ra càng nhiều hơn nữa.

Cô muốn côn ŧɦịŧ cắm vào huyệt nhỏ của mình mà.

Cái tên xấu xa này!

Bất đắc dĩ, cô đành phải nước mắt đầm đìa há miệng ngậm lấy côn ŧɦịŧ của anh, dùng sức nhả ra nuốt vào.

Qυყ đầυ màu hồng nhạt, gân xanh trên thân gậy nhô lên, sạch sẽ, không chỉ không có mùi tanh mà còn lưu lại một chút mùi thơm sữa tắm.

Phương Niên vốn còn chút không cam lòng, dù sao bây giờ cô chỉ muốn anh cắm vào huyệt nhỏ trống rỗng của mình.

Nhưng mà liếʍ ɭáρ liếʍ ɭáρ, đột nhiên nghĩ đến anh hủy biết bao công việc, lái xe tốn bao lâu đến nơi này chỉ vì tới gặp cô, trái tim cô lập tức tràn đầy, động tác ngậm lấy gậy thịt của anh cũng mang theo thành kính yêu thương.

Hai người, hai thân thể trần trụi, lúc lên lúc xuống, một đầu một đuôi, cứ như vậy liếʍ ɭáρ nơi riêng tư của nhau, cố gắng mang đến cho đối phương hưởng thụ cực hạn.

Phương Niên bị anh liếʍ ɭáρ khiến toàn thân tê dại từng đợt như bị điện giật, tiếng rêи ɾỉ còn chưa bật ra ngoài thì đã bị gậy thịt của anh chặn lại.

Miệng cô vừa đau vừa trướng, môi lưỡi quấn quanh vật lớn nóng bỏng, dùng hết toàn bộ sức lực nuốt vào.

Huyệt nhỏ càng ngày càng ngứa, cũng không biết đã chảy bao nhiêu nước, chân của cô, thân thể của cô dường như cũng không còn là chính mình, tất cả dập dềnh chìm trong biển du͙ƈ vọиɠ.

Giang Ngộ cũng sắp không chịu nổi, miệng cô thực sự quá biết ăn, côn ŧɦịŧ kiên trì lâu như vậy còn chưa bắn đã là cực hạn.

"Niên Niên," Anh tách khe thịt của cô ra, dán lên hoa tâm nói: "Chúng ta cùng ra đi."

"Ừm..."

Phương Niên đã sớm mệt mỏi, nghe anh nói vậy thế là lại dùng sức mút thỏa thích. Phía dưới, Giang Ngộ ngậm lấy nhục huyệt của cô, cũng mút mạnh một phen.

"Ưʍ..."

"Ừm..."

Hai người đồng thời kêu lên, run rẩy, cùng đạt tới cao trào trong miệng của đối phương.

Phương Niên nuốt toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh vào, nghỉ một lát lại ngậm lấy "tiểu Giang Ngộ", giọng nói yêu kiều: "Anh trai, em còn muốn."

Anh trai...

Giang Ngộ trở nên hoảng hốt.

Đã bao lâu cô không gọi anh là anh trai rồi?

Năm đó lần đầu tiên gặp mặt, bà cô giới thiệu hai người với nhau, nói với cô: "Niên Niên, đây là cháu họ bên ngoại của bà, gọi anh trai."

Thiếu nữ hơn mười tuổi, khuôn mặt còn có sự mập mạp của trẻ con.

Cô mặc áo lông màu hồng, mắt to, làn da vô cùng mịn màng, giống như em bé trên tranh tết.

"Chào anh trai, em là Niên Niên."

Lần đầu tiên cô gặp Giang Ngộ, ngoan ngoãn gọi anh.

Vật lớn vừa bắn của anh bởi vì động tác và xưng hô thế này của cô, lại nhanh chóng cứng lên.

Tiểu yêu tinh này, nhất định là cô cố ý!

Giang Ngộ xoay người lại, nắm lấy đùi cô tách ra, côn ŧɦịŧ nhắm thẳng ngay bông hoa yêu kiều dùng sức mà đâm vào.

"A..."

Rốt cuộc cũng được anh lấp kín, Phương Niên thỏa mãn rêи ɾỉ.

Trên đỉnh đầu, khuôn mặt Giang Ngộ tà mị như yêu, gợi cảm hơn toàn bộ thước phim kinh điển của anh, khiến cho người ta phát điên.

Càng miễn bàn đến từng khối cơ bắp rõ ràng kia, còn có vật lớn thô to vượt xa người thường đó.

"A... anh trai... tuyệt quá..."

Phương Niên hưng phấn khen anh, lắc mông phối hợp động tác của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp pha lẫn ngây thơ, thanh thuần và yêu mị, diễm sắc độc nhất vô nhị.

Đúng, chính là như vậy, vẻ mặt này chính là vẻ mặt Giang Ngộ nhìn thấy trong mộng.

Động tác ra vào của anh chậm dần, ra lệnh cho cô: "Nói, anh trai chơi em đi."

"A... anh trai chơi em đi... Niên Niên muốn côn ŧɦịŧ lớn của anh trai..."

Phương Niên trên giường luôn luôn nghe lời nhất, cho dù anh nói cái gì làm cái gì cũng ngoan ngoãn phối hợp.

Giang Ngộ thỏa mãn xoa nắn đầṳ ѵú đứng thẳng cao ngất của cô, khen ngợi: "Ngoan lắm."

"Anh trai... anh di chuyển di... Niên Niên ngứa..." Phương Niên nũng nịu như một cô gái nhỏ chu môi cầu xin anh.

"Ngứa chỗ nào? Huyệt dâm sao?" Ánh mắt anh mang theo sự trêu tức xấu xa, phối với gương mặt đẹp đẽ kia khiến cho Phương Niên cam tâm tình nguyện nằm rạp dưới chân anh, mặc anh muốn gì cứ lấy.

"Ừm... huyệt dâm ngứa quá..."

Phương Niên nói, bản thân chủ động tách đùi ra, lộ ra cửa huyệt phấn nộn, tiện cho động tác của anh.

"Anh trai... làm em đi..."

"Ưm, làm chết em."

Giang Ngộ không thể nào chống đỡ trước một Phương Niên chủ động đòi yêu thế này, thế là côn ŧɦịŧ lại đẩy nhanh tốc độ, ra sức thúc vào như cô mong muốn.

Ra vào trong huyệt nhỏ vừa mới đạt cao trào vẫn còn mềm mại toàn là nước, côn ŧɦịŧ ở bên trong cực kỳ thoải mái, vừa chặt, vừa ấm lại còn ướŧ áŧ, quả thực là nơi cực lạc nhất trong thiên hạ.

"A... Anh trai... Ưʍ... Niên Niên sắp bị anh chơi hỏng rồi..."

Phương Niên bị anh đâm đến mức thân thể co rụt lại, bầu vú lớn đung đưa tới lui trước ngực, hai con ngươi cô khép hờ, miệng nhỏ rêи ɾỉ không ngừng.

"A, em gái thật dâʍ đãиɠ."

"A... Anh trai... đừng nói nữa..."

Cô gái trần trụi trên giường xấu hổ lấy hai tay che mặt nhưng mà huyệt nhỏ lại ngậm côn ŧɦịŧ chặt hơn nữa, tiết lộ cảm nhận chân thực của cô vào thời khắc này.

Đương nhiên Giang Ngộ phát hiện ra, thế là lời nói càng thêm không cố kỵ.

"Em gái dâʍ đãиɠ, huyệt nhỏ thích côn ŧɦịŧ như thế, đêm nay ngậm đi ngủ có được không?"

"A..." Tình tiết trong lời nói của anh khiến cô bị mê hoặc, đã năm năm nay, cô luôn mong đợi anh ở bên cạnh mình, côn ŧɦịŧ luôn cắm vào cô.

"Được... nghe anh trai..."

"Ngoan."

Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy nhũ hoa của cô.

Bên hông lại càng dùng sức hơn bởi sự ngoan ngoãn của cô.

Phương Niên bị động tác thần tốc của anh cắm vào bắt đầu kêu lớn, dâʍ ɖịƈɦ chảy ra từng đợt từng đợt, dọc theo cúc huyệt không ngừng chảy xuống giường.

Đêm nay, nhất định là một đêm điên cuồng thỏa thích.