Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 78



Các thôn dân giống với lúc nhóm người hành hương đầu tiên tới, vội vàng xúm lại đi xem nhóm hành hương thứ hai bất ngờ xuất hiện.

Trong phòng, Thịnh Tụng Thời nhíu chặt mày.

“Không thể nào.” Hắn chém đinh chặt sắt mà nói, “Không thể nào xuất hiện nhóm người hành hương thứ hai… Hoặc nói là, không thể nào có nhóm ký chủ thứ hai vào thế giới nhiệm vụ.”

Đây là thế giới nhiệm vụ thuộc về bọn họ.

Dân khảo sát thực địa, tương đương với người hành hương trong miệng thôn dân, lẽ ra chỉ có bọn họ thôi, sao có thể xuất hiện người khác.

“Hỏi hệ thống mỗi người xem.” Thịnh Tụng Thời nhanh chóng quyết định, nhưng các hệ thống đều đồng thanh từ chối yêu cầu của họ, chỉ đưa ra câu trả lời mơ hồ.

【Vui lòng đợi, đang kiểm tra…】

Thịnh Tụng Thời: “…”

Đã biết hệ thống là sinh mệnh trí tuệ, hắn có thể đoán được, chỉ sợ mấy quả cầu mèo cũng không biết đáp án, đang vắt hết óc tìm kiếm tư liệu, hoặc kịch liệt thảo luận để đưa ra một đáp án tiêu chuẩn.

Đáp án đúng không nói, bọn họ năm ký chủ có thể sẽ có tận năm đáp án lừa gạt.

Thịnh Tụng Thời có cảm giác mình càng ngày càng hiểu hình thức làm việc của hệ thống, có vẻ rất bi thảm. Kết luận này càng làm hắn dao động mạnh hơn.

Người làm công bi thảm sẽ thích nhà tư bản?

Hiển nhiên sẽ không.

Đúng như suy nghĩ của hắn, các hệ thống trả lời ký chủ na ná nhau, trước trấn an ký chủ, sau đó mở kênh công cộng, câm lặng lan tràn. Một lát sau, 1314 đột nhiên nói.

“Tôi đã lắp đoạn âm thanh tuần hoàn mà Tam Tam đưa cho, hiện tại chúng ta có thể tự do nói chuyện.”

Cần phải chuẩn bị sắp đoạn ghi âm giả, bởi vì khi làm nhiệm vụ, gian ô vuông sẽ bị nghe lén, sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ tự động gửi cho chủ hệ thống, tùy thời kiểm tra. Cho nên hệ thống 2333 chuẩn bị sẵn đoạn âm thanh tuần hoàn, ghi âm bắt chước đối thoại bình thường và âm thanh hoàn cảnh, chuyên dùng để đối phó chủ hệ thống nghe lén.

Hiện tại quả nhiên có đất dụng võ.

1314 vừa dứt lời, kênh câm lặng lập tức ngập tràn tiếng mèo kêu.

“Không tìm được thông tin liên quan.” 2222 vò đầu, “Sao lại có nhóm ký chủ thứ hai? Không phải Tam Tam dùng giá cao mua… giá thấp mua thế giới này rồi à?”

Suy đoán của 1001 càng thêm lớn mật, hoặc nói là, thiên hướng chủ nghĩa hiện thực.

“Liệu có khả năng, chủ hệ thống là một gian thương lòng dạ hiểm độc, không chỉ bán đấu giá【 Đại Hồ 】cho chúng ta, còn bán cho người khác?”

Các hệ thống”…”

Hợp lý, đúng là chuyện chủ hệ thống có thể làm!

Nhìn bọn nó có thể đoán được, hình tượng chủ hệ thống trong lòng bọn nó nát cỡ nào.

Các hệ thống càng đoán càng bất bình cho tích điểm của Tam Tam. Tại sao? Tiêu tiền mua nhà cho đã, người khác cũng có thể vào ở? Chủ hệ thống là đồ dưa hỏng!

Hệ thống 2333 có chút suy đoán mơ hồ.

Nhóm ký chủ khác có thể vào, có lẽ là do ngày đó cậu dùng năng lượng và con tin cà rốt, dụ một thế giới dưới trướng chủ hệ thống khác tới đây, khiến hai thế giới va chạm nhau.

Hệ thống 2333 không biết các hệ thống của không gian vô hạn khác làm thế nào để lấy được thế giới nhiệm vụ, dựa vào ngẫu nhiên hay là bán đấu giá. Dù thế nào thì tình hình hiện tại, rõ ràng là hệ thống ở không gian vô hạn khác đã lấy được một thế giới, thế giới kia va chạm với【 Đại Hồ Chi Thanh 】, hình thành mối liên kết, khiến đối phương vô tình cũng vào được【 Đại Hồ Chi Thanh 】.

Thế là hai nhóm ký chủ đụng mặt nhau.

Tưởng tượng cái BUG siêu to khổng lồ này do một tay cậu tạo thành, 2333 hơi hơi chột dạ.

Cậu đúng là mèo con nghiệp chướng nặng nề!

Cơ mà như vậy quá tuyệt vời! Cậu có thể quan sát hệ thống và ký chủ đến từ không gian vô hạn khác, xem nhân phẩm đối phương như thế nào, rồi quyết định có cầu cứu hay không. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…

Vạn nhất không gian vô hạn đó cũng là nhà xưởng bóc lột mồ hôi và máu?

Nhóm hệ thống ồn ào thảo luận một lát, thuận tiện mắng dưa hấu bự dưa hấu hư, vấn đề vẫn chưa thể xử lý, bọn nó đành tìm một cách nói đáp lại ký chủ trước.

【 Bước đầu suy đoán, là BUG… Cứ nói vậy đi. 】

Hệ thống 1001 giải quyết dứt khoát, BUG – cái cớ vạn năng!

Các hệ thống tắt ghi âm tuần hoàn, cái này không thể mở liên tục, chủ hệ thống rất đa nghi. Những chuyện mà ký chủ gặp được, vô luận như thế nào đều không giấu được chủ hệ thống, cũng không biết chủ hệ thống sẽ phản ứng thế nào.

Quả nhiên đáp án là BUG, xem ra các hệ thống cũng không biết nguyên nhân.

“Tôi ra ngoài xem tình huống.” Thịnh Tụng Thời chuẩn bị ra cửa, Chu Nguyệt Xuất cũng tính đi theo, vạn nhất thái độ người tới không hữu hảo, cũng có thể kịp thời ứng đối.

Nói đến cũng kỳ quái, trước nay bọn họ chưa từng thấy ký chủ từ không gian vô hạn khác, người duy nhất ở đây có hiểu biết về các không gian vô hạn chỉ có Quý Ỷ Nguy. Chu Nguyệt Xuất không biết đây có phải là hiện tượng bình thường hay không, Quý Ỷ Nguy bị lưu đày tới lưu đày đi, lý ra các không gian vô hạn cũng có thể tới lui lẫn nhau.

Nhưng bọn họ lại không có quyền lợi này.

Bọn họ như bị nhốt trên đảo cô lập.

Chu Nguyệt Xuất nhịn không được rùng mình.

Trước khi bọn họ ra cửa, Quý Ỷ Nguy đã động trước, đẩy cửa đi ra. Nhìn từ cửa sổ, hướng anh đi đúng là nơi các thôn dân xung quanh đang tập trung.

Quý Ỷ Nguy chủ động hỗ trợ điều tra, mặt trời mọc hướng Tây?

Nhóm người hành hương thứ hai chỉ có một người, là một thiếu niên anh tuấn dễ ở chung, có vẻ cũng là ký chủ thâm niên, bị các thôn dân vây quanh vẫn giữ được bình tĩnh. Cơ mà bộ dạng thiếu niên này hơi chật vật, cả người ướt sũng, tóc dính cỏ khô và nước bùn, cả người như vừa bò lên từ đầm lầy.

Bà lão vây quanh hắn, lẩm bẩm, không biết lẩm bẩm cái gì. Ký chủ này vừa nhấc đầu liền thấy Quý Ỷ Nguy, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ được gì, chỉ đơn thuần phán đoán từ khí độ của anh. Tên thanh niên tóc màu vàng trà này cũng là ký chủ, một ký chủ thâm niên thân kinh bách chiến.

Thiếu niên cười chào hỏi, chủ động vươn tay.

“Xin chào, tôi tên Úy Văn Tâm.”

Quý Ỷ Nguy không giơ tay, tư thế đứng thẳng chưa từng thay đổi. Úy Văn Tâm nhìn tay mình, dính đầy nước bùn, bừng tỉnh. Hắn miễn cưỡng lau sạch tay vào bên quần, lại trịnh trọng duỗi tay với Quý Ỷ Nguy.

Quý Ỷ Nguy vẫn không để ý hắn, chỉ dùng ánh mắt tự hỏi nhìn hắn.

Cánh tay Úy Văn Tâm dần cứng đờ, bỗng hiện lên cảm giác bị nắm thóp quen thuộc. Vẻ mặt của hắn cũng dần cứng đờ, cuối cùng trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chú vào Quý Ỷ Nguy tóc vàng trà cùng đôi mắt đen thẫm.

Hắn nhớ rồi… Hắn nhớ rồi!

Kẻ điên tóm được ai liền cắn!!!

Thiếu niên mất sạch sự thân thiện thong dong, giọng cao vút lên quãng tám, run rẩy hỏi.

“Quý, Quý Ỷ Nguy! Sao lại là anh?!”

Hắn vừa kích động vừa sợ hãi, sẵn sàng giây tiếp theo sẽ rớt nước mắt. Hệ thống 2333 thấy hắn như vậy, có chút tò mò hỏi.

【 Meo, Quý Ỷ Nguy, anh biết người ta hả? 】

“Hình như đã gặp qua vài lần, không nhớ rõ, chỉ thấy quen mặt.”

Anh nhìn nhìn vì quen mặt, nhưng Úy Văn Tâm đã bắt đầu kêu “á á á á” thảm thiết.

“Cứu mạng! Là Quý Ỷ Nguy!”

“Quý Ỷ Nguy còn sống!”

“Mấy người chạy mau đừng động vào tôi! Tôi chạy không được á á á á!”

Hệ thống 2333 trầm mặc.

【 Chỉ quen mặt? 】

Anh đã làm gì những người ở không gian vô hạn khác thế hả!

Quý Ỷ Nguy tủi thân, anh thực sự không nhớ gì hết, anh đã tạo nghiệt quá nhiều, sao có thể đều nhớ chứ, ai mà biết tên này là người bị hại nào.

“Tam Tam, tôi thật sự không có…”

Anh không mở miệng còn đỡ, anh vừa mở miệng, Úy Văn Tâm nghe được thanh âm ác mộng liền từ gà chọc tiết thành tiếng mổ heo.

Thấy Quý Ỷ Nguy ra mặt gây hiệu quả ngược, Thịnh Tụng Thời chạy vội tới cứu nguy. Úy Văn Tâm như ngửi thấy mùi đồng loại bi thảm trên người hắn, dần dần bình tĩnh lại, nhìn kỹ vẫn hơi phát run.

Quý Ỷ Nguy thấy quen mặt hơn tí, khẽ nâng cằm, hỏi hắn ta.

“Một ký chủ từ không gian vô hạn khác, sao tới được thế giới nhiệm vụ của tôi?”

Úy Văn Tâm chỉ kém khóc lóc thảm thiết.

“Tôi không biết gì hết, chắc là tại BUG. Tôi không biết đây là thế giới nhiệm vụ của ngài! Là tôi mạo phạm! Tôi xin tạ tội với ngài!”

Chu Nguyệt Xuất cũng chạy tới, cô thấy thôn dân chung quanh càng tụ càng nhiều, vội đứng ra giảng hòa, nói bọn họ là bạn cùng trường, chỉ là đôi bên không hợp ý nhau, không ngờ lại đuổi theo bọn họ tới đây, lừa gạt các thôn dân.

Thời điểm mọi người về phòng, vẫn cảm nhận được những tầm mắt lạnh lẽo dõi theo sau lưng.

Trong phòng, Chu Nguyệt Xuất bày trà nước, đưa cho Úy Văn Tâm một cái khăn lông. Cô làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, còn hỏi hệ thống 1314 có cần báo cáo BUG không.

【 Tạm thời không ảnh hưởng nhiệm vụ, BUG sẽ được báo lên chủ hệ thống sau khi kết thúc nhiệm vụ công lược thế giới.】

Nghe nó nói vậy, Chu Nguyệt Xuất thở phào nhẹ nhõm. Đây mới là suy nghĩ bình thường của ký chủ, cần báo cáo quá trình một lần, bằng không chủ hệ thống sẽ nghi ngờ.

Uống xong ly trà nóng, Úy Văn Tâm hòa hoãn một chút, nhưng vẫn cách rất xa Quý Ỷ Nguy, bóng ma tâm lý rất nặng.

Trừ Quý Ỷ Nguy, hắn ta không đề phòng các ký chủ trước mặt lắm, chỉ giữ lại cảnh giác cơ bản, vừa thấy là biết thường sinh hoạt trong môi trường an nhàn thân thiện.

Hắn ta kể về sự tích xui xẻo của mình.

“Thỏ… À, cũng chính là hệ thống của tôi, nó quay ngẫu nhiên được một thế giới tên là【Đại Hồ】. Kết quả chúng tôi nhận được tư liệu tất cả đều là đầm lầy, chúng tôi cho rằng Đại Hồ là nhiệm vụ nhánh, nào ngờ đến khi làm xong nhiệm vụ chính, vẫn không thấy liên quan gì với hồ nước.”

“Thỏ cho rằng là BUG, chuẩn bị trở về liền báo cáo. Ai ngờ lúc cùng lên đường về, chúng tôi căn bản không có đường để về, bị rơi xuống chỗ này. Tư liệu không nhắc gì đến chỗ này, chưa hiểu gì hết đã bị thôn dân mời vào thôn.”

Úy Văn Tâm thở dài suy nghĩ, nơi này mới là【 Đại Hồ 】thật sự.

Thịnh Tụng Thời cứ cảm thấy cách nói chuyện của hắn ta hơi lạ, hắn tưởng bởi vì Úy Văn Tâm dùng cách gọi “chúng tôi” để nói mình và hệ thống, cẩn thận ngẫm lại mới thấy sai sai.

“Chúng tôi căn bản không có đường để về.”

“Đường về của chúng tôi.”

“Chúng tôi cùng nhau về.”

Ý là… gì?

“Đúng rồi, các anh đến từ đàn tộc không gian vô hạn nào?” Úy Văn Tâm là một người dễ nói chuyện, thân thiết hỏi. Trừ Quý Ỷ Nguy, mấy ký chủ tương đối cảnh giác, vẫn là Thịnh Tụng Thời mở miệng.

“Quả cầu mèo.”

Tộc đàn… Lại là ý gì? Hệ thống có phân nhánh tộc đàn?

Úy Văn Tâm có biết về quả cầu mèo, lập tức gật đầu cười nói.

“Thì ra là quả cầu mèo, tộc này luôn rất thần bí, hình như chưa bao giờ thấy qua…”

Bỗng hắn nhớ ra đến cái gì, tỏ vẻ xin lỗi thò tay vào túi đào đào.

“Tôi quên mất, để tôi tự giới thiệu, đây là cộng sự của tôi…”

Như một trò ảo thuật, hắn ra móc ra từ trong túi một quả cầu màu trắng. Không biết đụng vào đâu, hai bên sườn quả cầu máy dài ra một đôi tai, hai cái tai từ từ dựng đứng trên đỉnh đầu, vô thức run rẩy hai cái.

Một quả cầu thỏ máy móc nằm trong lòng bàn tay Úy Văn Tâm.

Màn hình của quả cầu thỏ vẫn đen thui, hình như chưa thức tỉnh, Úy Văn Tâm hơi ngượng ngùng.

“Trước khi công lược xong thế giới, tôi bảo thỏ nghỉ ngơi đi. Tuy rằng hiện tại có hơi ngoài ý muốn, tôi vẫn ứng phó được, đợi lát nữa sẽ gọi nó dậy, mong mọi người thông cảm.”

Giang Trạc trợn tròn mắt, đừng nói hắn là người mới, ngay cả ký chủ thâm niên cũng khó tránh khỏi bất ngờ.

“Hả?” đầu óc Trịnh Hỉ Bi không nghĩ được sâu xa, thắc mắc hỏi, “Ủa, sao cậu cầm hệ thống theo được…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Chu Nguyệt Xuất túm chặt. Trịnh Hỉ Bi nhìn qua, Chu Nguyệt Xuất liều mạng nháy mắt ra hiệu. Nhìn theo tầm mắt của Chu Nguyệt Xuất, Trịnh Hỉ Bi thấy Quý Ỷ Nguy chết cứng.

Chết cứng nhìn chằm chằm quả cầu thỏ trên tay đối phương.

Chu Nguyệt Xuất hoảng sợ liếc mắt.

Đừng kích thích anh ta nữa!

Anh ấy đang hâm mộ người ta có thể mang theo hệ thống làm nhiệm vụ. Trông Quý Ỷ Nguy như giây tiếp theo sẽ bùng nổ nổi điên!

Trịnh Hỉ Bi lưu loát câm miệng.

Quý Ỷ Nguy nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm đến mức Úy Văn Tâm dựng đứng lông tóc, theo bản năng che chở quả cầu thỏ trong lòng bàn tay. Vẻ mặt hắn ta đưa đám, cảm giác tròng mắt đen của Quý Ỷ Nguy đang xanh lè, tràn ngập… À ừm, ghen ghét?

Quý Ỷ Nguy: “…”

Hai mắt bắn ra ánh sáng xanh ghen ghét!