Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 51: Gặp lại



Lúc ấy Bồ Đào chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, nếu bảo bảo xảy ra chuyện gì, nàng cũng không muốn sống nữa.

Càng sợ hãi, bụng càng quặn đau lên, Quý Tử Thiến vội vàng chạy lại ôm lấy Bồ Đào, Hồng Dạ lo lắng nhìn thoáng qua, lanh trí đẩy ra bức màn ở cửa xe, nói "Không ổn!"

Bồ Đào nằm trong lòng Quý Tử Thiến, đau đớn đến mức phải thở gấp, hai bàn tay siết chặt lại, tốt xấu gì cũng là bụng bị chấn động chứ không phải đầu óc, nàng rõ ràng nghe được thanh âm khác lạ ngoài xe ngựa.

"Có người phục kích!"

Hồng Dạ vén màn lên mở cửa xe ra, quả nhiên một xa phu đã chết, người xa phu còn lại vì quá sợ hãi nên điều khiển xe chạy lung tung nháo nhào cả lên.

Từ Thiên Tuyết quan một đường đuổi tới nơi này, phía sau hơn mấy chục chiếc xe ngựa đuổi theo, lúc vừa rồi xe Bồ Đào chấn động, dường như tất cả các xe ngựa đều ngừng lại.

"Dừng lại!!"

Quý Tử Thiến kêu lên, xa phu lại như không nghe thấy, hốt hoảng ra roi thúc ngựa chạy tứ tung, Hồng Dạ cắn cắn môi, xòe cây quạt ra, một quạt hất xác người xa phu đã chết xuống đất, điểm huyệt người xa phu còn lại, Hồng Dạ nhanh chóng phi thân ngồi xuống vị trí xa phu, ngừng ngựa lại.

Xóc nảy rốt cuộc cũng ngừng lại, Bồ Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, chung quanh vang lên tiếng binh khí va chạm nhau kịch liệt.

Cơn đau trong bụng dịu đi một chút, Bồ Đào ngồi xuống, đẩy cửa sổ ra, thấy một đám hắc y nhân đã bao vây xung quanh xe ngựa, Hồng Dạ đang ra sức vũ lộng thanh vũ phiến giao đấu kịch liệt.

Kiên quyết không cho một ai đến gần xe ngựa.

Quý Tử Thiến muốn ra giúp, nhưng lại không thể bỏ Bồ Đào lại một mình trong tình trạng này được.

Lúc này Bồ Đào mới nhận ra tất cả xe ngựa rượt theo đều xông đến phục kích xe ngựa của nàng.

Đám người hắc y nhân không biết đã mai phục tại đây từ khi nào cũng ào đến tranh đoạt hỗn loạn, bọn đệ tử của các đại môn phái bị tổn thương không ít.

Hiện tại xe ngựa của nhóm Bồ Đào lọt vào một sơn cốc nhỏ, những xe ngựa rượt theo phía sau giờ đều trống rỗng, toàn bộ người trong xe dốc hết toàn lực xông lên hỗn chiến với đám hắc y nhân và bọn nàng.

Chỉ có Hồng Dạ còn an ổn ngồi ở đầu xe, tay trái múa may thanh vũ phiến, chiến đấu cũng khá chật vật. Bọn hắc y nhân này như bất kể sống chết mà xông lên vây quanh bọn người Bồ Đào, người sau đạp lên xác người trước mà tràn lên. Về phần võ công chiêu thức, Bồ Đào chỉ cảm thấy hoa cả mắt, theo nàng thấy, Hồng Dạ chiêu thức quái dị, đi theo lộ số đặc thù của nghề sát thủ là tốc độ sấm sét và ra tay bất ngờ, nhanh, gọn, lẹ, mà đám hắc y nhân này chiêu thức cũng rất cổ quái, vô thanh vô tức, kỳ dị không thể diễn tả được.

Quý Tử Thiến nhíu mi lại, hắn cũng không nhận ra những người này thuộc môn phái nào.

Trong lúc nguy hiểm, chỉ thấy Hồng Dạ đang chống đỡ không nổi sự tấn công của hai hắc y nhân phía trước mặt thì phía sau lưng hắn một hắc y nhân nữa đã vung kiếm xông lên.

Sở trường của Hồng Dạ là ra một chiêu đoạt mạng ngay, nhưng dưới tình huống như thế này, ngoại trừ cách dùng thân hình quỷ dị để né tránh, hắn cũng không thể nào ngăn lại sự tấn công từ ba mặt.

Nhưng vì lo cho an nguy của Bồ Đào ở phía sau, Hồng Dạ cắn răng, cương quyết không né tránh, đáng tiếc tay trái không linh hoạt bằng tay phải, tuy dùng toàn lực ngăn lại một chiêu, nhưng vẫn không ngăn được những chiêu tiếp theo. Bồ Đào ở trên xe thấy rõ, không khỏi sợ hãi bật hét lên.

"Hồng Dạ!!"

Ba! Ba! Ba ba!

Trong lúc nguy hiểm, không biết từ nơi nào bay tới ám khí đánh gãy binh khí tấn công của ba tên hắc y nhân.

Hồng Dạ sợ đến mức nuốt vội một ngụm không khí, nhìn lại thấy ân nhân cứu mạng mình là một mỹ nhân đang phi thân xuống từ một ngọn cây.

Đôi mắt phượng mị hoặc khôn cùng, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc bới cao lên, dùng dây cột tóc màu tím buộc chặt lại, trước mặt là hai lọn tóc rất dài bạc trắng phất phơ trong gió, Bồ Đào tinh mắt, liếc một cái đã nhận ra người mới đến.

"Vực Tuyết?"

Người mới đến liếc mắt nhìn Bồ Đào một cái, nhanh chóng xử lý những hắc y nhân đang bao vây xung quanh. Còn đa số hắc y nhân khác đang bận giao đấu với người của các đại môn phái. Bọn hắc y nhân đang bao vây một vòng gần xe ngựa của Bồ Đào nhất đã bị Vực Tuyết dùng một loại ám khí không rõ lấy mạng trong nháy mắt, số còn lại lui ra phía sau, đứng cách đó không xa, nhưng không dám tiến lên tấn công nữa.

"Tuyết ca ca!"

Quý Tử Thiến kinh hỉ hô to.

"...... Tại hạ Hộ pháp Ma giáo Vực Tuyết, đến tiếp ứng Giáo chủ, khiến Giáo chủ phải kinh hãi rồi......"

"A......"

Hồng Dạ còn đang ngồi ở vị trí xa phu, há miệng, tràn đầy kinh ngạc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, thật đúng là một trong Giang hồ thất đại mỹ nhân, Hộ pháp Ma giáo Vực Tuyết.

Vực Tuyết nhanh chóng đứng dậy, cười nói với Quý Tử Thiến còn trong xe "Ít nhất cũng phải gọi ta một tiếng Tuyết thúc thúc chứ, phụ thân của ngươi giao ngươi cho ta chiếu cố, ngươi không thể bị thương a...Vốn tất cả mọi người đều chờ ngươi ở trong thôn trấn, nhưng ta lo lắng mới đến biên quan tìm trước, không ngờ quả thật gặp được ngươi......"

Hồng Dạ cảnh giác nhìn đám hắc y nhân bao vây xung quanh, thấp giọng nói "Những người này......"

"Những người này......chắc hẳn là tử sĩ của Thuấn Ảnh giáo......"

Vực Tuyết nhíu mày nhìn một thi thể trên mặt đất nói.

"Thuấn Ảnh giáo?"

"Trước chạy khỏi nơi này đã, về rồi nói sau." Vực Tuyết nắn vuốt ngón tay, không biết trong đầu ngón tay hắn chứa bao nhiêu ám khí, thật bá đạo y như thanh vũ phiến của Hồng Dạ.

Chính vào lúc này, Bồ Đào bỗng nhiên nhìn thấy đám tử sĩ đang vây quanh vội vàng lùi ra xa như thủy triều rút vậy.

Tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Trong khoảnh khắc Vực Tuyết quay đầu lại, Hồng Dạ như phát hiện ra chuyện gì rất khủng khiếp, chỉ thét lên chói tai, nhanh chóng nhào lại bắt lấy Bồ Đào dùng hết sức ném ra khỏi xe.

Bồ Đào không kịp phản ứng, trơ mắt bị túm lấy ném ra khỏi xe ngựa, bay lên trời, nếu lúc này ngã xuống đất, chắc chắn sẽ mất đi bảo bảo! Nghĩ thế nên không khỏi khẩn trương chấn động hai tay, lúc thân thể đang rơi xuống đất vội ra sức bắt lấy một cành trúc xanh, dập dềnh lay động một lúc cũng ngừng lại được trên cây, bàn tay bị thân trúc ma sát chảy cả máu.

Còn đang mơ mơ hồ hồ chưa kịp hồi thần, bên tai đã nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất!

Toàn bộ xe ngựa và sơn cốc trước mắt đều chìm trong biển lửa.

Thì ra là lôi hỏa đạn!!

Hai mươi bốn phát lôi hỏa đạn nhằm vào xe ngựa của Bồ Đào mà đánh, trong nháy mắt từng đốm lửa nhỏ từ trên trời giáng xuống như sấm sét, lúc rơi xuống đất nổ tung tạo thành những ánh ngân quang tàn nhẫn chói mắt.

Xe ngựa vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, tử thi vương vãi khắp nơi, bụi đất bốc lên mờ mịt đầy trời.

Nhất thời như nhấn chìm lấy Bồ Đào.

Gắt gao bấu chặt cành trúc, chung quanh Bồ Đào tràn ngập khói bụi.

Chết sống gì nàng cũng không được buông tay, phải giữ chặt cành trúc, giữ chặt bảo bảo.

Bồ Đào trong làn khói bụi tung bay mịt mù nheo mắt lại, thấy Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đầy người thương tích đang cố mở đường máu xông tới phía nàng, lại bị Vực Tuyết bắt lấy cánh tay, dùng khinh công bay ra khỏi hiện trường.

Đinh tai nhức óc, Bồ Đào muốn há miệng kêu lên, lại bị hớp phải một ngụm tro bụi.

Hơi nóng phà vào mặt, còn có tiếng kêu la thảm thiết của những người bị thương xung quanh.

Thật là địa ngục chốn nhân gian.

Lúc này Bồ Đào mới ý thức được là Hồng Dạ đã phát hiện ra giáo chúng Thuấn Ảnh giáo phát hỏa lôi, không kịp thoát thân, chỉ liều mạng ném nàng ra khỏi chỗ nguy hiểm trước.

Nàng thấy Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đều được Vực Tuyết mang đi, chạy trối chết.

Bọn họ không sao cả......

Không sao là tốt rồi......

Qua một khe hở trong đám bụi, Bồ Đào thấy một trận hỏa lôi mới lại bắt đầu nện xuống, một đợt hơi nóng mạnh mẽ tràn lại, Bồ Đào rốt cuộc không còn sức nắm lấy thân trúc nữa, trượt tay buông xuống, thân hình như chiếc lá khô bị cuốn đi trong gió.

Màn đêm nhất thời ụp đến, Bồ Đào bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn không quên vòng tay ôm chặt lấy bảo bảo trong bụng.

Nàng đã chết rồi sao?

Khoảnh khắc cuối cùng đó, trong đầu Bồ Đào chỉ nghĩ đến......

Không phải là sư phụ, không phải Quý Tử Thiến, cũng không phải là Hồng Dạ.

Mà là bảo bảo trong bụng nàng.

----------------------------------

Bồ Đào thề nàng tuyệt không ngờ mình còn có thể tỉnh lại một lần nữa.

Không ngờ mình còn có thể nằm trong một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, tố nhã như vậy.

Không ngờ còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Không ngờ còn có thể ngửi được mùi hoa.

Không ngờ còn có thể được nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, êm ái, mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm thật thoải mái.

Càng không ngờ còn có một người ngồi ở đầu giường.

Một người mà nàng nhớ nhung đã lâu lắm rồi......

"Sư phụ......"

"Bồ Đào!"

Thật sự là Thượng Quan Khâm!!

Bồ Đào quá kích động lại hôn mê tiếp.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai ngoài trời đã tối.

Thượng Quan Khâm vẫn còn ngồi ở đầu giường, thần sắc khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.

Thấy Bồ Đào mở mắt dậy, mới nhẹ nhàng thở ra, cầm chặt tay của Bồ Đào.

Bàn tay hắn ấm áp, vân da rõ ràng, còn mang theo hương hoa nghịch lúc sáng sớm.

Bồ Đào kéo tay hắn qua, đặt lên trên mặt của mình, khóe mắt rơi lệ, giọt nước mắt long lanh no tròn lăn trên bàn tay của hắn, như thấm vào da thịt của hắn.

"Sư phụ......"

"Ừ."

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ......"

"Ừ??"

"Thật sự là ngươi sao......"

Thượng Quan Khâm xoay tay lại, trực tiếp nâng Bồ Đào dậy, ôm vào trong lòng, không nói gì cả.

Bồ Đào vốn ảo tưởng vô số tình tiết sẽ xảy ra lúc gặp lại sư phụ, nhưng rốt cuộc chỉ vùi đầu vào lòng sư phụ trong bầu không khí tĩnh lặng.

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ......"

"Chuyện gì?"

"Ta phải đi giải......"

Thượng Quan Khâm nhăn mày, lật đật buông Bồ Đào ra, ngừng một chút rồi nói "Để ta đi gọi người đỡ ngươi đi......"

"Quả nhiên đúng thật là sư phụ......"

Phản ứng này, chính là của hắn!

Nơi này không phải là thiên đường gì cả.

Thì ra đã từng chết qua một lần, lại còn có thể có một giấc mộng hạnh phúc như vậy......

"Đừng ngẩn người......"

Thượng Quan Khâm mỉm cười nựng mặt Bồ Đào, xoa xoa nắn nắn đến khi mặt nàng muốn biến dạng luôn.

nói "Là ta, tiểu Bồ Đào vô lương tâm, vừa gặp lại ta đã muốn dọa ta rồi......mao phòng hả? Ngươi hôn mê ngủ suốt hai ngày, lúc sư phụ mới gặp lại ngươi còn kích động đến muốn khóc nữa......"

Sư phụ cũng khóc......

Bồ Đào ngây ngô cười.

Đột nhiên ngừng lại.

Nàng nhớ là mình đã rơi xuống......

Vậy lúc đó, bảo bảo đã bị......

Run rẩy, Bồ Đào sờ sờ bụng......

Bụng......

Bụng........................

Bụng......................................................

...............dường như vẫn còn lớn..................

"Hài tử không sao cả...... Ngươi bị động thai......"

Thượng Quan Khâm thản nhiên cười nói.

"Ngươi chỉ phản ứng như vậy thôi sao?" Bồ Đào giận "Đó là bảo bảo của ngươi mà!"

"A!?"

Thượng Quan Khâm giật mình, lăng lăng ngẩn người ra nhìn Bồ Đào, rốt cuộc mới có chút phản ứng, ngơ ngác nói "Bảo bảo của ta?"

"Vậy chứ ngươi tưởng là của ai?"

Bồ Đào quệt khóe mắt ướt mem, quơ một nắm tay lên "Đừng quên ngươi chính là người của ta a!"

Thượng Quan Khâm vẫn không hề thay đổi, giống y hệt như trước kia.

Áo trắng, tóc đen, thơm ngát, khí chất như tiên tử.

Nhưng không kích động ôm nàng như Bồ Đào đã tưởng tượng.

Đáng lý ra, Thượng Quan Khâm phải lập tức ôm chặt Bồ Đào, hô to "Ta sắp được làm cha!?"

Nhưng Thượng Quan Khâm vẫn nhíu mày, không biết suy nghĩ rối rắm cái gì, càng nhíu càng sâu, rốt cuộc cũng nhúc nhích, phủ phục xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm bụng Bồ Đào, dán hai má lên cái bụng tròn vo của nàng.

"Nơi này có bảo bảo?"

"Ừ."

Không nghĩ đến cả người đang đau đớn, vết thương lớn nhỏ đầy thân thể, không nghĩ xem tại sao sư phụ lại tìm được nàng, tại sao nàng được đưa đến nơi này.

Không nghĩ đến sư phụ mất tích lâu như vậy đã ở đâu.

Không nghĩ đến nơi này là nơi nào.

Ánh trăng rọi vào cửa sổ, hòa tan trong ánh nến nhu hòa.

Bồ Đào ôm vị bạch y nam tử phiêu dật xuất trần đang nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường, Thượng Quan Khâm toàn thân sa lụa trắng như tuyết. Hai người ôm nhau lẳng lặng nghe nhịp đập trong bụng nàng.

Lúc này Bồ Đào mới biết cái gì gọi là hạnh phúc.

Đây là cảnh tượng hạnh phúc nhất thế gian này.

Nhưng rốt cuộc Thượng Quan Khâm cũng chỉ là một nam tử bình thường, thân hình hắn càng lúc càng run rẩy kích động, cuối cùng reo lên "Ta sắp được làm cha!"

"Ừ."

Bồ Đào vuốt tóc Thượng Quan Khâm, không uổng công một ngày gội hai lần, tóc hắn luôn có mùi thơm thật nhẹ.

"Vậy đặt tên con là gì......?"

"......"

Bồ Đào ngừng tay lại một lát, thật cẩn thận nói "Thượng Quan...... Quý Bảo......"

"Thượng Quan Quý Bảo?"

Thượng Quan Khâm nhíu nhíu mi, lại ôm Bồ Đào càng chặt, lấy hai má cọ cọ lên bụng Bồ Đào, còn hôn lên đó một cái.

"Sẽ ổn thôi...... Ta sẽ thay tả cho bảo bảo......"

"Hì hì!"