Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 50: Xuất huyết



Từ khi biết Bồ Đào có thai, Hồng Dạ cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện muốn đánh Thượng Quan Khâm một trận.

Dù sao cũng là tiểu hài tử, lại là thời điểm đang trưởng thành, nên khi mặt trời vừa lặn xuống sau núi là Hồng Dạ liền ngủ say sưa.

Theo hắn nói, lúc trước hắn đi giết người toàn là đi vào buổi tối, khó mà có được một giấc ngủ trọn vẹn.

Nhưng Quý Tử Thiến và Bồ Đào không ngủ sớm như hắn. Thường thì Quý Tử Thiến sẽ kéo Bồ Đào ngồi tựa vào nhau bên đống lửa ngắm trăng, sau đó nói lời ngon tiếng ngọt học được từ Gia gia và phụ thân, hoặc là ngâm một vài bài thơ tỏ tình.

Có khi hứng chí bừng bừng bàn về tương lai của Quý Bảo, sau khi sinh ra, lễ thôi nôi phải bày những vật gì cho bảo bảo chọn a. Rồi thì cho bảo bảo kế thừa Vân Hầu gia phủ, làm một quý tử trong hoàng tộc có thế lực có địa vị, không phải lo đến chuyện của ăn của mặc sau này, rồi thì kế truyền ngôi vị giáo chủ đứng đầu một giáo phái xuất sắc trong chốn giang hồ.

Còn Bồ Đào thì tâm bình khí hòa xoa xoa cái bụng thật to, trả lời không liên quan gì đến những câu hỏi của hắn.

Ví dụ như, nghe nói sinh hài tử đau lắm, ta thật sợ hãi a.

Hoặc là không biết sau khi ta sinh hài tử xong, bụng có nhỏ lại hay không, ta không thích bụng bự.

Trong lúc hai người hứng chí bừng bừng ông nói gà bà nói vịt thảo luận những đề tài hoàn toàn khác nhau, chợt nghe tiếng ú ớ nói mớ của Hồng Dạ trong xe ngựa.

"Thượng quan lão nhân kia! Hãy ăn một quyền của Hồng gia gia ngươi nè! Hừ hừ...... a a............"

Bồ Đào lập tức sầm mặt xuống nói, hắn đang chửi ta sao?

Quý Tử Thiến lại tỉnh bơ nhìn nhìn trời, trong lòng thầm suy tính, ngày mai nhất định phải tịch thu bản Xuân Cung đồ của Hồng Dạ giấu kỹ trước đã.

Còn Hồng Dạ, mãi tận sau này, khi hắn đã trở thành một thiếu niên anh tuấn phong lưu, hắn cười nói với Bồ Đào, Tiêu nói muốn theo đuổi người nào thì phải tận lực lấy lòng người đó, đêm đó khi ta thấy ngươi xem Xuân Cung đồ như bảo bối quý giá, khi trở về ngoại trừ lúc đi giết người, thời gian còn lại cả ngày ta đều vì ngươi mà luyện tập vẽ Xuân Cung đồ.

------------------------------------

Sắp rời khỏi Trung Nguyên.

Không thể không nói một chút về hành lý trong xe ngựa của ba người.

Phía dưới xe ngựa có một tầng dùng để chất hành lý.

Vân lão hầu gia đem hầu hết ngân phiếu để dành để dưỡng lão của ông nhét hết vào trong tay của Quý Tử Thiến.

Quý Tử Thiến mang theo trang phục để thay đổi, áo khoác màu nhạt đơn giản, bởi vì mái tóc của hắn thật sự là quá diễm lệ rồi, nên từ trước đến nay Quý Tử Thiến không có mặc những bộ xiêm y cẩm hoa lộng lẫy lấp lánh như Bồ Đào.

Tất nhiên ngoại trừ bộ xiêm y hải đường mà Quý phi tặng cho Bồ Đào, Quý Tử Thiến còn ”tốt bụng” lén mang theo cho Bồ Đào mấy chiếc yếm đủ màu sắc.

Lúc trước, khi hắn nhờ lão quản gia ra ngoài mua yếm, đã bị lão quản gia dùng ánh mắt như nhìn kẻ biến thái lườm nguýt hắn không thôi.

Ngoài ra còn có Thiên Hoa Loạn Vũ đang cài trên búi tóc, các loại linh đan diệu dược dùng để bổ huyết dưỡng khí, cứu mạng trong cơn thập tử nhất sinh...còn có các loại thực phẩm để ăn trên đường như thịt khô, hoa quả, nước uống, lương khô.... Sau này ở trên đường đi còn mua thêm một bộ văn phòng tứ bảo nữa, vì Hồng Dạ nhàn rỗi sinh nhàm chán nên thích tập tành họa Xuân Cung đồ, mua thêm hai bộ tiểu thuyết cho Bồ Đào và bản thân hắn đọc giải buồn.

Đến thôn trấn kế tiếp lại mua cho Bồ Đào không ít quần la thường, áo lụa hoa linh tinh của nữ tử.

Còn hành lý của Hồng Dạ, chỉ có một thanh vũ phiến.

Về phần Bồ Đào......

...... Tay trái đeo Thiên Hoa Loạn Vũ, tay phải đeo dây cột tóc còn dính máu của sư phụ, trong lòng ôm cái gối đầu nhỏ màu đen của Hồng Dạ, trong bụng còn mang thai bảo bảo.

--------------------------------------

Đương nhiên cuộc sống trên xe ngựa vẫn buồn tẻ như trước.

Bàn tán chuyện trên giang hồ đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống ba người trên xe ngựa.

Ba người thường xuyên thảo luận kịch liệt chuyện ba bản bí tịch thần bí kia.

Ý của Bồ Đào là Hồng Dạ đã thoát ly ra khỏi Thiên Sơn Tam môn, vậy cũng nên đem tất cả những điều hắn biết mà kể ra hết, mọi người ở đây đều không phải người ngoài, có gì thì cùng nhau thương lượng.

Hồng Dạ rất là ủy khuất, nói hắn chỉ biết lời đồn đãi là từ một người mặc bạch y có mái tóc bạc trắng như tuyết, sau lại nghe Tiêu nói, người nọ nhất định đã luyện thành Huyết Y Phiêu Linh nên mới bị bạc tóc như vậy. Còn về Huyết Y Phiêu Linh ra sao thì rất ít nghe nói tới, chỉ biết là một môn nội công cực kỳ cao thâm.

Cũng không biết trước đây ai đã sáng tạo ra.

Ba bộ bí tịch kỳ quái như thế.

Cuối cùng Hồng Dạ kết luận.

"Thủy Nguyệt Phiêu Linh là chuyên phá sơ hở trong tất cả mọi chiêu thức võ công, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh được xưng tụng là không hề có sơ hở nào. Hai bí tịch này vừa mâu thuẫn với nhau vừa hỗ trợ cho nhau. Nhưng hai bí tịch này đều là chiêu thức, không dạy về nội lực. Mà Huyết Y Phiêu Linh mới chính là nội công tâm pháp, tương hỗ bổ trợ cho hai bộ bí tịch về chiêu thức kia......"

Quý Tử Thiến liếc mắt nhìn hai người, nói "Không cần nghi ngờ gì nữa, Ma giáo chỉ được một quyển bí tịch trong ba bộ bí tịch kia mà đã có thể xưng bá võ lâm mấy trăm năm nay, làm ai nấy đều thèm khát đến đỏ cả mắt. Mọi người vì e ngại Thủy Nguyệt Phiêu Linh, gia cừu không thể báo, dã tâm không thể thực hiện, giờ bỗng nhiên xuất hiện hai bộ bí tịch có khả năng đối địch với võ lâm chí bảo Thủy Nguyệt Phiêu Linh, không muốn tranh đoạt cũng khó!"

Quý Tử Thiến ngừng một chút, nói tiếp "Phụ thân cũng thực lo lắng đối với việc này, nhưng hắn là người theo chủ nghĩa cá nhân, chỉ quan tâm đến cuộc sống khoái lạc của bản thân mình, nên mới tìm ta, nói muốn cùng người yêu bỏ trốn, giao Ma giáo lại cho ta."

Ngừng một chút, lại nói với Bồ Đào "Phụ thân nói, chỉ cần ta đồng ý làm Giáo chủ, hắn sẽ dạy ta cách theo đuổi ngươi......"

Bồ Đào và Hồng Dạ cả hai người nhất thời không nói gì, Quý Tử Thiến sờ sờ mũi.

Rồi đứng dậy, nhíu mi nói "Thủy Nguyệt Phiêu Linh, đối với nam tử mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì."

Hồng Dạ hưng phấn "Xin chỉ giáo cho?"

"Nếu luyện được thì tốt, sẽ không gặp vấn đề gì, nghe nói còn có thể trú nhan. Chỉ là, dù nam tử hay nữ tử đều khó có thể luyện thành. Nhưng nam tử và nữ tử khác nhau, trong lúc luyện, thân thể nữ tử thì không hề thương tổn, nhưng nam tử thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước ta là được gia gia dùng nội công của ông bảo mệnh hộ pháp cho, nên mới không bị tẩu hỏa nhập ma. Bồ Đào, ngươi gặp ta năm ấy là vì ta suýt bị tẩu hỏa nhập ma, nên gia gia mới mang ta đến tòa tiểu viện đó để tu dưỡng."

Việc này Bồ Đào thật không biết, vì thế chỉ im lặng nghe Quý Tử Thiến kể.

Quý Tử Thiến nhìn Hồng Dạ, nói "Đêm đó ngươi dùng lời nói để khiêu khích ta tức giận mà phân tâm, nhưng thật ra lại đúng, giang hồ đồn đãi quả đúng là sự thật, phụ thân ta lúc trước bị tẩu hỏa nhập ma nên không những tính cách cổ quái, mà còn......"

Hồng Dạ lắc lắc cây quạt, ý bảo Quý Tử Thiến không cần nói tiếp.

Hồng Dạ lại nói "Thứ võ công này thật là hại người ghê gớm, có điểm lợi cũng có điểm hại, chỉ tiện nghi cho tiểu Bồ Đào thôi!"

Bồ Đào nghe vế sau trong đầu bốc khói mờ mịt, nói. "Con mèo nhỏ, ngươi có gan kêu lại một lần nữa coi?"

"Kêu cái gì?"

"Tiểu Bồ Đào."

"Đúng rồi." Hồng Dạ cười nói "Ngươi coi kìa...... không phải ngươi tự mình kêu hay sao......"

Bồ Đào không nói đến lời thứ hai, đem cái gối đầu nhỏ màu đen liệng ra sau, sau đó nghiêm túc bàn xem có cách nào né tránh người giang hồ hay không.

Thật ra Bồ Đào quan tâm nhất là không biết Thượng Quan Khâm đã thất lạc nơi nào. Trên giang hồ náo loạn đến long trời lở đất đều là cơn cuồng triều tinh phong huyết vũ, giết người diệt trang của Thiên Sơn Tam môn.

Về hai bản võ công bí tịch thần bí kia.

Đại khái năm ngày sau khi thu nhận Hồng Dạ, trên giang hồ liền đồn đãi, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh mà Thiên Sơn Tam môn có được đã bị Cùng Phi môn chủ Hồng Dạ lấy cắp, trốn khỏi Thiên Sơn Tam môn mà lưu lạc giang hồ.

Khi nghe được tin này Hồng Dạ đã tỉnh lại.

Lúc đó hắn nằm trên giường tức giận đến nhăn răng nhếch miệng, chửi bới lung tung, ai mà tung tin nhảm như vậy? Chuyện này sao có thể nói năng tùy tiện như thế chứ!?

Ngay lập tức mọi thế lực trên võ lâm đều chăm chăm nhắm vào người đang bị trọng thương là Hồng Dạ.

Cũng khó trách, tại Đại hội võ lâm Hồng Dạ ngông cuồng đắc tội với hầu hết những người có quyền thế địa vị, có lẽ là Thiên Sơn Tam môn đã tung ra tin tức này, mục đích là muốn những người đang dòm ngó Tuyết Nguyệt Phiêu Linh như hổ rình mồi di chuyển tầm mắt sang Hồng Dạ. Không phải tất cả mọi người đều hồ đồ không thể nhận ra thật giả, chỉ vì lúc trước Hồng Dạ ngông cuồng ngoan lệ cỡ nào đến Bồ Đào mà cũng còn nhớ rõ như in, hơn nữa con người ta một khi bị lòng tham làm mờ hai mắt, cũng không thể phân biệt được đúng sai, phải trái.

Tóm lại, trong xe ngựa này, Hồng Dạ là người thứ nhất, Thượng Quan Kinh Hồng là người thứ hai trở thành cái đinh trong mắt người võ lâm trung nguyên.

Vì thế phiền phức thi nhau kéo đến.

Khi đến biên quan, xe ngựa phải qua sự kiểm soát của binh lính thủ thành.

Vì lúc này giang hồ nổi lên phong ba bão táp, triều đình cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa đây là trọng địa nơi biên quan, càng phải tăng cường kiểm soát cẩn thận.

Tuy việc Quý Tử Thiến sắp kế nhiệm địa vị Giáo chủ Ma giáo chưa ai biết, nhưng Hồng Dạ lại biết hành trình của Quý Tử Thiến. Hồng Dạ biết, đương nhiên tiểu Tiêu biết, hắn càng biết rõ nguyên nhân Hồng Dạ muốn thoát ly khỏi Thiên Sơn Tam môn, hắn cũng đoán được, Hồng Dạ bị trọng thương như vậy, nhất định là chạy đi tìm tình nhân trong mộng của mình là Bồ Đào.

Nếu Hồng Dạ đã cương quyết thoát ly khỏi Thiên Sơn Tam môn, hắn có đả thương hay giết chết Hồng Dạ cũng vô dụng, thế nên tiểu Tiêu hắn mới lợi dụng việc thả Hồng Dạ đi để mượn tay người ngoài diệt trừ luôn Quý Tử Thiến. Vì thế, tiểu Tiêu mới hào phóng tung tin tức Hồng Dạ đi biên quan ra ngoài.

Lúc xe ngựa của Bồ Đào đến biên quan, nơi này vốn ngày thường hoang vắng lặng lẽ nay chợt trở nên đông đúc bất thường.

Dường như tất cả các bang phái, môn hội, gia tộc trong võ lâm đều phái người đến Thiên Tuyết quan này rình sẵn.

Mà triều đình tra xét rất kỹ từng xe.

Nên trước cổng Thiên Tuyết quan, hàng đoàn xe ngựa ùn tắc thật nghiêm trọng.

Một đại đội xe ngựa thật dài dừng lại xếp hàng tại cổng, đám người Bồ Đào cũng không ngoại lệ, phải xuống xe cho binh lính kiểm tra.

Vì thế Hồng Dạ vừa xuất hiện, một thân hồng y chói lọi vô cùng, dưới ánh mặt trời sáng lạn, mái tóc nâu đỏ của hắn lấp lánh ánh kim, nhất thời rước lấy tiếng thét chói tai của người không biết trong môn phái nào đó.

Bồ Đào vừa ló đầu ra khỏi xe liền nghe có người la lớn "Mau nhìn kìa! Người đó có phải là Hồng Dạ đã đại náo Đại hội võ lâm hay không!?"

"Còn mái tóc kia?! Không lẽ là Quý Tử Phong?"

Quý Tử Thiến trợn tròn mắt.

Bồ Đào lập tức quay đầu cả giận nói "Đã nói là hai người các ngươi quá gây chú ý mà, giờ nổi danh rồi đó!?"

Dứt lời liền giữ chặt hai người nhanh chóng trở lại xe ngựa, lão xa phu cũng lanh trí đẩy binh lính ra, vội vã quay đầu xe ngựa lại, chạy khỏi hàng ngũ xe ngựa đang xếp hàng.

Đương nhiên phía sau không ít xe ngựa đuổi theo.

Xa phu cũng không dám trở về biên quan gần nhất là Thanh Vân trấn, sợ ở đó càng có nhiều người rượt theo.

Vì thế trực tiếp điều khiển xe ngựa chạy vào rừng.

Đường nhỏ nên rất xóc nảy, Bồ Đào nhíu mày ôm bụng, cả giận nói "Đợi trốn xong trở về thị trấn mua ngay hai cái áo choàng, trùm kín che hết gương mặt mỹ lệ như trăng rằm và mái tóc rực rỡ sắc màu này của hai người các ngươi đi!"

Quý Tử Thiến cười khổ, Hồng Dạ ôm bàn tay tàn phế có chút thất thần.

Vì ngựa chạy cuống cuồng cả lên, nên xe lại chấn động mạnh, Bồ Đào đang tức giận nên ngồi không vững, thân hình trượt xuống, đụng phải cái bàn nhỏ, tuy hai tay bảo vệ bụng nhưng vẫn bị đè trúng chân.

Kêu thảm thiết lên một tiếng, hạ thân bắt đầu chảy máu ra ướt sũng.