Ám Vô Dạ Online

Quyển 2 - Chương 9



Đi lên sân thượng trường học, An Chấn Vũ mới vừa đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Hàn Phi Tường đang nằm ngửa trên mặt đất, sửng sốt một chút, cũng không biết nên đi hay ở.



Trái lại Hàn Phi Tường nghe thấy tiếng cửa mở, ngồi dậy quay đầu nhìn, thấy người tới hóa ra là An Chấn Vũ liền hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều là lửa giận căm ghét.

Thở dài, An Chấn Vũ vẫn cất bước đi tới phía cậu, mỗi bước đi đều làm cho vết thương trên người không khỏi đau đớn.

Tên nhóc này xuống tay cũng thật ác độc.

“Cậu lên đây làm gì? Còn muốn cùng tôi đánh một trận nữa? Hả?” Hàn Phi Tường bộ dáng tựa như một con mèo đang xù lông.

Khó trách nuôi thú cưng cũng là mèo. Nhớ tới mèo đen kỳ quái nọ trong trò chơi, An Chấn Vũ không khỏi cảm thán.

“Nơi này là lãnh địa của cậu sao mà tôi không được phép lên?” Lạnh lùng đáp lại một câu, An Chấn Vũ còn cách Hàn Phi Tường năm bước chân thì dừng lại.

“Đồ khốn cậu muốn gây sự hả!” Hàn Phi Tường tức giận nhảy dựng lên, mắng to, nhưng cũng vì động tác quá mạnh mà đau đến cắn răng, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Nhìn khuôn mặt đối diện bị chính mình đánh cho sưng phù vô cùng ngoạn mục, An Chấn Vũ thở dài, ném qua lọ thuốc trị thương cho cậu, nói: “Bôi lên đi.”

“Không cần cậu giả bộ tốt bụng!” Xoa ấn nhẹ miệng vết thương, Hàn Phi Tường vẫn như cũ bướng bỉnh.

Nhún nhún vai, An Chấn Vũ đi tới lan can sân thượng, nhìn những sinh viên bên dưới, khó nén tiếng thở dài.

Vừa rồi, hắn với Hàn Phi Tường bởi vì bất đồng quan điểm, lại đánh nhau một trận. Chuyện này thực ra cũng bình thường, từ khi hai người bọn họ trở thành thủ lĩnh hai phái đối lập trong trường, vẫn luôn đối chọi gay gắt, ba ngày gây loạn cãi vã, năm ngày ẩu đả đánh nhau đều đều như cơm bữa.

Chính là, quan hệ như vậy ở trong trò chơi đang lặng lẽ biến đổi. Hàn Phi Tường không biết An Chấn Vũ là Bắc Hoàng Minh, mà An Chấn Vũ lại biết Hàn Phi Tường là Tri Hỏa, còn lỡ yêu cậu mất rồi. Cho nên hiện giờ cứ đấu đá ầm ĩ như vậy, An Chấn Vũ rất thống khổ, nhưng hắn nào dám nói rõ ràng với Hàn Phi Tường.

Đối thủ của hắn bình thường tính tình đã nóng như lửa, An Chấn Vũ cũng có thể dự đoán được nếu cậu ấy biết được sự thật sẽ phản ứng như thế nào, chắc chắn là điên cuồng làm loạn một phen đi.

Cho nên An Chấn Vũ chỉ có thể phân chia linh hồn của chính mình thành hai nửa, ngoài đời là tử địch của Hàn Phi Tường, trong trò chơi là Bắc Hoàng Minh dịu dàng yêu thương Tri Hỏa, rồi lại tuyệt vọng chờ đợi đến một ngày sự thật bị phơi bày. Giấy không thể gói được lửa, hắn cho tới bây giờ luôn biết rõ.

Phiền muộn vò rối tóc, An Chấn Vũ lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa.

“Cậu hút thuốc!”

Phía sau, Hàn Phi Tường giật mình kêu to.

Xoay người, An Chấn Vũ nhíu mày, không nói gì.

An Chấn Vũ tựa vào lan can, đồng phục vừa rồi do đánh nhau mà có chút xộc xệch, vài cúc áo sơ mi bị bung ra, hé lộ ***g ngực tinh tráng, tóc đen bị gió thổi hỗn độn, nhưng lại mang vẻ gợi cảm chán chường. Tay cầm thuốc lá, khuôn mặt thiếu niên khôi ngô lộ vẻ u buồn, toàn bộ vẽ nên một bức họa xinh đẹp khiến người ta nín thở.

Giờ phút này, Hàn Phi Tường không khỏi thừa nhận, đối thủ duy nhất cậu coi trọng này, thực sự có vẻ ngoài cực kỳ anh tuấn.

Nhưng cậu vẫn là chán ghét hắn, chán ghét hắn bộ dáng không coi ai ra gì, chán ghét hắn vẻ mặt luôn cao ngạo, chán ghét tất cả về hắn!

Kỳ thật Hàn Phi Tường cũng không có phát hiện ra, lúc cậu tự nói mình chán ghét tất thảy về An Chấn Vũ, ánh mắt cậu đã không thể rời khỏi hắn nữa, mặt khác của chán ghét kỳ thật chính là yêu thích.

“Thật sự không cần?” An Chấn Vũ đột nhiên mở miệng, kéo Hàn Phi Tường về thực tại.

Nhìn Hàn Phi Tường thần tình mờ mịt, An Chấn Vũ thở dài, ánh mắt dừng lại ở lọ thuốc nằm lăn lóc trên sàn, nói: “Thật sự không cần sao? Rất hữu hiệu đó.”

“Không cần.” Hàn Phi Tường giống như đứa trẻ bốc đồng quay ngoắt đầu sang một bên, không thèm để ý đến người con trai anh tuấn đến ma mị trước mặt nữa.

Bất đắc dĩ mỉm cười, An Chấn Vũ đi qua, nhặt lọ thuốc lên.

“Không muốn thì thôi, tôi dùng vậy.”

Dứt lời, hắn liền tháo cúc, cởi áo sơ mi, vết bầm che giấu dưới lớp quần áo nhất thời hiện ra trước mặt Hàn Phi Tường.

Suýt líu lưỡi, Hàn Phi Tường biết mình xuống tay không nhẹ, nhưng không ngờ hắn bị mình đánh cho thê thảm như thế. Mà nói đến chuyện này, hôm nay hắn lại như cố ý thủ hạ lưu tình, vết thương trên người mình so với trước kia nhẹ hơn rất nhiều. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Bôi xong thuốc, An Chấn Vũ tùy tiện khoác áo sơ mi lên, cũng chẳng thèm cài hết cúc áo, liền tiến lên giữ chặt Hàn Phi Tường, thừa dịp cậu còn chưa lấy lại tinh thần, mạnh mẽ lột y phục trên người cậu xuống.

“Cậu làm gì đấy!” Tự dưng bị áp đảo, Hàn Phi Tường định phản kháng lại, nhưng đã không còn cơ hội. Cả người cậu bị An Chấn Vũ đè trên mặt đất, hai tay bị hắn túm lại giữ chặt trên đầu, bộ dáng mặc người xâm lược.

“Không được lộn xộn, cậu tự bôi thuốc không được, tôi giúp cậu bôi.” Một bên cố gắng ngăn chặn không cho Hàn Phi Tường giãy dụa, An Chấn Vũ một bên phải đấu tranh cùng ý chí của chính mình, phòng ngừa bản thân hiện tại kìm không được sẽ đem Hàn Phi Tường ra ăn đến sạch sẽ.

“Cậu, cậu cái tên này!” Buồn bực vì không cách nào thoát ra được, Hàn Phi Tường đành buông tay không giãy dụa nữa, có gắng trợn to mắt trừng An Chấn Vũ, mà lại không biết bản thân mình hiện tại mê người đến mức nào.

Đôi má trắng nõn vì vùng vẫy kịch liệt mà có chút ửng đỏ, hai tròng mắt mang vẻ ướt át, lại còn đang cố sức trừng lớn, quần áo rộng mở, bộ dáng hoàn toàn vô lực, quả thực chính là tuyên cáo ‘mau đem tôi ăn gọn luôn đi’.

Mang ánh mắt rời khỏi người Hàn Phi Tường, hô hấp An Chấn Vũ có chút rối loạn, chỉ có thể nhanh tay tăng tốc độ bôi thuốc, mà khi ngón tay khẽ chạm vào làn da bóng loáng non mịn của Hàn Phi Tường, lại càng không muốn rời khỏi, muốn vuốt ve thân thể tuyệt vời này, nguyện vọng trở nên mãnh liệt kinh người.

Thật vất vả vận dụng toàn bộ sức tự chủ của chính mình, An Chấn Vũ vừa mới bôi xong thuốc, liền rời khỏi người Hàn Phi Tường, giống như trốn chạy mà ly khai sân thượng.

“Cái con người này bị làm sao vậy?” Nghi hoặc ngồi dậy, Hàn Phi Tường nhìn thân ảnh chật vật của An Chấn Vũ, sao gần đây cứ thấy là lạ?

Đóng sập cửa sân thượng, An Chấn Vũ tựa vào cánh cửa, chân như sắp nhuyễn ra.

Gần đây chỉ cần nhìn Hàn Phi Tường, hắn cũng đã không chịu nổi rồi sao? Mình rốt cuộc nên làm gì đây!

An Chấn Vũ được xưng là thiên tài lần đầu tiên giải bài toán tình yêu phức tạp quá nhiều ẩn số, hóa ra đối với thứ gọi là tình yêu, hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ ngây ngô mà thôi.