Âm Dương Quỷ Y

Chương 6: Ác Mộng



Nghe tôi nhắc đến chuyện kia, ông nội liền đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, tới tới lui lui bước đi thong thả tầm vài vòng. Cuối cùng mới thở dài một tiếng nói: "Ninh con, con nên nhớ, thế gian này quỷ không phải là hiểm ác nhất, hiểm ác nhất chính là lòng người!"

Tôi suy nghĩ nhất thời có chút không hiểu, tự hỏi đang nói đến quỷ, sao tự nhiên lại nhảy đến lòng người rồi? Có điều năm ấy tôi chỉ mới bảy tuổi, đối với mấy cái lời này mặc dù nhớ rất rõ ràng, nhưng ý tứ lại chả hiểu cái mống gì.

Bảy, tám tuổi, chính là chó cũng ngại tuổi tác, rất nhanh tôi liền đem chuyện này quên đi, lại liếm mặt nói: "Ông nội, hay là ông dạy con bắt quỷ đi! Cái này thật là thú vị á?"

Tôi giơ lên hai ngón tay, học lấy dáng vẻ ông nội quơ múa kiếm gỗ đào, tạo dáng. Ông cười híp mắt cúi người xuống, bóp bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi: "Con không sợ quỷ sao?"

Tôi lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu: "Không sợ!"

Tiếp đến tôi lại chột dạ cúi thấp đầu: "Vẫn có chút sợ."

Không nghĩ tới ông nội mạnh bạo đánh tôi một cái ở trên đầu: "Còn nhỏ tuổi, không đi học cho giỏi, học cái gì bắt quỷ?"

Tôi xoa xoa đầu nói lại: "Không phải là ông nói muốn con kế thừa truyền thống, sau này cùng ông làm một gã Quỷ Y vĩ đại sao?"

Chòm râu ria lỉa chỉa của ông liền nhếch lên: "Thằng nhóc con, ta là nói để con sau này cùng với ta như thế, không nói để cho con bây giờ liền muốn giống như ta! Vậy thành cái gì? Một tên nhóc thích giả thần giả quỷ sao?"

Tôi le lưỡi, nhìn dáng vẻ ông nội phẫn nộ không dám nói gì nữa.

"Đi, theo ta về nhà ngủ đi, khuya khoắt không ngủ, sáng sớm đi học lại muộn."

Trong nháy mắt ông từ vẻ nghiêm túc hóa thành lão đầu tử hòa ái dễ gần, chắp hai tay sau lưng dẫn tôi về nhà. Lúc vào cửa, ông kéo tôi một cái: "Nhớ, không cho phép con nói mẹ chuyện đi Y Quán, nếu không..."

Tôi nhe ra hàm răng không đều, cười nói: "Thì sao ạ?"

Ông nội cười cười: "Nếu không sau này con liền không được ăn bỏng ngô nữa."

Tôi lập tức biểu thị đầu hàng! Kiên quyết sẽ không bởi vì miệng không nghiêm mà để cho bụng chịu tội. Sau khi cùng ông về đến cửa, tôi liếc mắt nhìn qua đồng hồ treo trên tường nhà, đã hơn hai giờ sáng.

Tôi phát hiện ra mình trời sinh không có tim không có phổi, không để bụng được chuyện gì. Vừa vặn ra cửa gặp qua hai con quỷ, tôi nghĩ đổi thành những đứa trẻ khác lúc này không phải bị dọa sợ đến không ngủ được cũng là hưng phấn không ngủ được. Tôi đây mí mắt lại cứ dính vào nhau, nghĩ chỉ muốn ngủ.

Trong giấc mộng, tôi thấy có một nam nhân nói chuyện với mình. Người đàn ông kia hình tượng cao lớn, uy vũ, nhưng lại không thấy rõ mặt, hắn vừa uy nghiêm vừa sủng ái sờ đầu tôi, nói với tôi vài lời. Nhưng tôi tựa như rất chán ghét nhìn hắn, giật nảy đẩy xuống cái bàn tay kia, rất tức giận lớn tiếng nói cái gì đó. Tiếp đấy hình ảnh biến mất rồi, nam nhân kia hình tượng trở nên rất lạnh, hắn cao ngạo nói với tôi cái gì gì á, sau đó chúng tôi.... một phát xông vào đánh nhau.

Kết quả, không cần phải nói cũng có thể biết. Tôi đây thân thể và gân cốt chỉ mới vừa bảy tuổi rưỡi, làm sao có thể đánh thắng được người đàn ông uy vũ cao lớn kia. Nhanh và gọn liền bị người ta bắt đè ở trên đùi, tụt quần ra trực tiếp đánh mạnh vào mông.

Vừa đánh lại còn vừa mắng, tôi chỉ có thể giương nanh múa vuốt vô lực phản kháng.

"Tiểu Ninh, tiểu Ninh, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, nên đi học rồi!"

Tôi nghe lời gọi nhẹ nhàng, êm dịu, từ từ mở mắt, thấy mẹ đang dùng ánh mắt quan tâm mà nhìn.

"Con thế nào? Gặp ác mộng sao?"

Mẹ tôi nhìn từ trên xuống dưới, khiến cho tôi từ trong thâm tâm sinh cảm giác được yêu thương. Tôi gãi gãi sau gáy, cố gắng muốn nhớ tới nam nhân trong mộng nói gì, tôi vì sao lại chán ghét nhìn hắn như vậy? Nhưng tôi nhận ra mình một chút cũng không nhớ nổi.

Nói thật, giấc mộng này tôi mơ không chỉ một lần, từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện liền thường thường mơ thấy, đến mức bóng người kia đã trở thành ác mộng. Có lẽ vì thế nên tôi cũng không sợ quỷ cho lắm, bởi vì cái người kia ở trong mơ chẳng khác gì một con quỷ thấy gớm, một mực đu bám tôi, cách vài ngày lại xuất hiện dạy dỗ tôi một trận.

Chuyện này tôi chưa từng nói qua với mẹ, bởi vì sợ bà lo lắng. Tôi mặc dù nhỏ, nhưng từ bé cũng biết mẹ không sống không dễ dàng, một mình đem tôi nuôi lớn như vậy, còn phải chăm sóc ông nội. Cho nên bất kể chuyện gì, tôi đều tận lực không để cho mẹ phải bận tâm.

"Ác mộng? À? Không. Tối hôm qua ngủ hơi trễ, có chút mệt." Tôi xoa xoa mí mắt khô khốc nói.

"Ngủ trễ? Không phải là cơm nước xong liền đi ngủ sao? Thế nào mệt thành như vậy?"

Tôi nhìn thấy mẹ mang ánh mắt hoài nghi, trong lòng tự biết mình nói lỡ miệng, nhất thời không biết nên thế nào tiếp lời. Thật may lúc này ông nội đi tới, nói: "Trẻ con mà, càng lớn càng tham ngủ, đến tuổi của ta sẽ ngủ ít lại thôi."

Nói xong, ông từ bên giường đất nhặt lên cái điếu cày đi ra ngoài. Mẹ tôi lúc này mới chỉ chỉ cái đồng hồ treo, nói: "Được rồi, nhanh lên một chút ăn điểm tâm, không sẽ trễ mất."

Tôi vội vàng nghiêng người từ trên giường đất bò dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ đã chỉ hướng sáu giờ rưỡi. Hỏng rồi, mười phút nữa chuyến xe sẽ đến cửa thôn, nếu không rời giường liền không kịp.

Tôi cuống cuồng mặc quần áo vào, nhảy lên bọc sách, vội vội vàng vàng hướng ra phía ngoài chạy đi. Vén màn cửa liền thấy ông ngồi ở bàn nhỏ trong sân trước thích ý uống sữa đậu nành, ăn bánh bao thịt lớn mẹ làm, nhìn tôi xấu xa cười.

Tôi mấy bước chạy đến bàn bên cạnh, bưng lên một chén sữa đậu nành uống hết sạch, lau miệng một chút, sau lại cầm lên hai bánh bao thịt lớn chạy ra ngoài. Mới vừa chạy hai bước, tôi lại xoay người nhìn, mẹ còn trong phòng không biết đang dọn dẹp cái gì, tôi lại rón rén chạy đến bên người ông nội, lặng lẽ nói: "Cám ơn ông nội."

Sau đó nghiêng đầu hướng cửa thôn chạy như điên.

"Tiểu quỷ tinh ranh." Ông nội cười chửi một câu, từ trên bàn cầm lên tẩu thuốc.

Tôi vừa chạy ra khỏi đại môn, liền nghe được từng trận khóc kêu thê thiết, sáng sớm nghe rợn người. Sau chuyện hôm qua, tôi đối với mấy cái tiếng động quái dị kia rất là nhạy cảm, lập tức nghĩ đến mấy cái có liên hệ với quỷ.

Tôi không biết người khác có hay không có cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trong lòng. Tôi thì lần đầu tiên có loại tâm lí này.

Cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, tôi liền biết tiếng khóc kêu phát ra từ nhà lão Lưu cách vách. Ngay tức khắc trở nên kích động, tôi lập tức nhớ tới tên quỷ bệnh chết Lưu Quyền tối hôm qua, sẽ không phải là cái tên Lưu Quyền kia giở trò gì chứ? Cái này cũng quá nhanh rồi.

Tôi liếc mắt nhìn ra cửa thôn, có không ít trẻ con, người lớn đứng ở nơi đó chờ xe đi trong trấn. Nhìn như vậy, xem chừng xe còn chưa tới. Tôi phân vân có nên thừa cơ hội này đi xem một chút tiếng khóc kia rốt cuộc là chuyện gì?

Suy nghĩ chưa đến một giây, lòng hiếu kỳ liền chiến thắng hết thảy. Chân không tự chủ được, tôi hướng về phía đầu tường nhà lão Lưu, đi tới.

Còn tại sao lại là đầu tường? Loại chuyện này thì nên xem trộm, nhà lão Lưu cách vách nhà tôi, vạn nhất bị ông nội bắt được, tôi không phải sẽ ăn đòn sao?

Về phần có phải hay không cái tên bệnh chết quỷ Lưu Quyền giở trò, nếu là đổi thành quỷ khác, có lẽ tôi còn có chút sợ hãi. Tiểu tử này tôi không sợ hắn, tối hôm qua đã gặp qua chân thân rồi, trong lòng không còn sợ hãi nữa.

Lại nói, này ban ngày, quỷ hẳn phải sợ tôi mới đúng.

Tường đất nông thôn nguyên bản không cao bao nhiêu, tôi lặng lẽ đi tới chân tường nhà lão Lưu, dẫm lên một tảng đá lớn, vịn lấy đầu tường, giống như một kẻ gian ngó nghiêng dáo dác, lén lút nhìn vào.

Không nhìn còn đỡ, đây vừa nhìn một cái, tôi thiếu chút nữa đã bị dọa sợ đến mức té khỏi tường.