Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 19: Giận dữ



Editor: SoleilNguyen

Tác giả: Trầm Ái

======***======

Người cây nằm trên mặt đất thở phào một hơi, lại ho khan dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thỉnh thoảng có những giọt máu chảy ra từ khóe miệng, hắn lấy tay lau thật mạnh, nhưng càng lau, máu lại chảy ra càng nhiều.

Thân thể gầy gò của hắn cong thành hình con tôm, mờ mịt nhìn về phía trước, thầm nghĩ: "Mình sắp chết ư? Đây là cảm giác lúc chết sao? Thật ra...... cũng không tệ cho lắm...... rốt cuộc cũng có thể được giải thoát......"

Một giây trước khi rơi vào bóng tối, hắn dường như đã nhìn thấy được thiên sứ trong truyền thuyết, thiên sứ đang quan tâm mà nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt đen láy đầy vẻ lo lắng, hai con ngươi trong sáng không hề lộ ra sự ghê tởm đối với một đứa con lai như hắn, a, thật tốt quá, hóa ra trên đời này thực sự có thiên sứ a! Cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi, cơn tắc nghẽn trên ngực cuối cùng cũng bộc phát ra, ý thức của hắn hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Mộ Thanh ngơ ngác nhìn vết máu trên ngực, vẫn chưa lấy lại được tinh thần, yên ổn trưởng thành 20 năm, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt trực diện với cái chết.

Người cây thoạt nhìn như tinh linh trông cũng không lớn lắm, nhìn như một thiếu niên, vết thương trên người chồng chất, khắp nơi đều là những vết thương khiến người ta sợ hãi, Mộ Thanh ngơ ngác nhìn thiếu niên đang nắm lấy góc áo mình, cậu đứng dậy, đi về phía nhân thú, nhẹ giọng nói: "Tại sao ngươi lại muốn giết hắn?" Giọng nói hơi run rẩy, không hề có sức lực, nhưng nhân thú đang bị thương nặng nằm trên mặt đất đã co rúm lại.

Nhân thú trợn đôi mắt màu vàng đục của mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng phía sau alpha, giọng điệu thay đổi: "Aiya, đừng tức giận, hỡi ngài alpha đáng kính." hắn cố gắng đứng lên, thân thể cường tráng cao 3 mét mang lại cho người khác rất nhiều áp lực, nhưng giờ phút này hắn lại khom lưng xuống, vẻ mặt nịnh nọt.

"Thưa ngài alpha, dù sao hắn cũng chỉ là một tên tạp chủng nhỏ bé, không đáng để ngài phải tức giận, nếu ngài thích loại nô lệ này, tôi có thể cho ngài, xin ngài hãy thả tôi đi, ha ha."

"Ta hỏi ngươi tại sao lại giết hắn?" Mộ Thanh mặt không cảm xúc hỏi lại một lần nữa, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào tên nhân thú trước mặt.

"À thì, chuyện là, gần đây thua nhiều tiền quá, tâm trạng không được tốt, đúng lúc đụng phải tên tạp chủng không có mắt này, thành ra như vậy." Nhân thú gãi đầu, quyết định nói ra sự thật, chuyện này không phải rất bình thường sao? Xảy ra như cơm bữa luôn á chứ.

Tất cả các chủng tộc đều kỳ thị con lai, không một ai sẽ đứng ra để bảo vệ chúng, dù sao thì chúng cũng mang trong mình dòng máu bẩn thỉu, lẽ ra tất cả lũ kiến thấp kém đó nên chết hết mới phải.

Con ngươi Mộ Thanh không kiềm chế được co rút lại, cậu hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này, chỉ cần chạm vào hắn, sẽ bị hắn đánh chết, đây là cái thế giới gì! Đây là loại lý lẽ gì!

Cậu hoàn toàn không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng mình, vì ánh mắt kỳ thị của nhân thú, vì sự coi thường mạng sống của người cây, như thể hắn chỉ vừa giẫm phải một bãi cỏ mà thôi, cơn giận dữ khiến cậu mất hết lý trí.

Lời lẽ cay nghiệt sắc bén lần lượt thốt ra: "Ha, loại người như ngươi, tên rác rưởi này, ta thấy ngươi mới là đồ tạp chủng, mặt mũi xấu xí như vậy cũng dám ra ngoài, nếu ta mà là ngươi thì đã lập tức thắt cổ tự tử rồi, bởi vì ngươi quá dơ dáy bẩn thỉu đi, loại người như ngươi nên sinh ra trong bãi rác mới phải, mãi mãi cũng đừng bước chân ra ngoài, đúng là tên xấu xí chuyên gây phiền phức!"

Những người ở gần đó đều lấy quang não ra quay lại, mọi người vây xung quanh ở một bên thì thầm bàn tán, "Đúng rồi, tên nhân thú đó xấu dã man."

"Ôi mẹ ơi, sao ta cảm thấy tên alpha đó đáng yêu quá, dễ thương ghê, thật không thể tin được có một ngày mình lại bị một alpha dễ thương như vậy tác động đến."

"Đúng, đúng, không phải alpha đều là một lũ cuồng bạo lực chúa ích kỷ sao?"

"Tộc người con lai vốn dĩ đã làm người ta ghê tởm, tên alpha đó lại đi xen vào việc của người khác."

Nhân thú bị Mộ Thanh chửi đến mặt đỏ tai hồng, hung hãn trừng mắt mà nhìn Mộ Thanh, nhưng vẫn là không cam lòng thô lỗ đẩy ra đám người đang vây xem rồi bước ra ngoài, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Mộ Thanh mang theo sự căm hận đáng sợ.

Nhưng Mộ Thanh lại không nhìn thấy, cậu xoay người đem người cây cõng sau lưng, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công, Siren đứng bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cậu ra, sau đó trầm mặc đem người cây nhấc lên, tay còn lại thì ôm lấy người yêu nhỏ bé của mình.

Mãi đến khi hai người lên tàu không gian, bầu không khí mới bớt ảm đạm hơn, Siren đặt người cây lên ghế sau, duỗi tay lơ lửng trước mặt người cây, ánh sáng xanh lục bắt đầu lóe lên, Mộ Thanh kinh ngạc nói: "Đây là thuật chữa bệnh ư? Có thể chữa khỏi cho hắn không?"

Khuôn mặt đẹp trai của Siren bị chiếu tới nửa sáng nửa tối, mang lại cảm giác quỷ quyệt khó tả, hắn hờ hững nói: "Có thể." Mộ Thanh đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, không để ý đến giọng điệu có chút kỳ lạ của Siren.

"Tốt quá rồi." Mộ Thanh tự đáy lòng cảm thán.

Sau khi chữa trị xong, Siren thoáng liếc nhìn Mộ Thanh đang vui cười hớn hở, không khỏi búng nhẹ lên vầng trán trắng nõn của người yêu một cái.

"Sao lại búng em?" Mộ Thanh ủy khuất nhìn Siren, Siren nghiêm túc đáp trả: "Bởi vì anh yêu cưng á!" Thật không ngờ Siren sẽ trả lời như vậy, Mộ Thanh lại đỏ mặt xấu hổ, trong lòng thầm tức giận mắng: Đàn ông đều là miệng người gạt quỷ, ăn nói dễ nghe, hứ!

----------

Tác giả có lời muốn nói: Nếu các thiên thần nhỏ cảm thấy văn chương viết không tệ, hy vọng bạn có thể giới thiệu thêm cho bạn bè cùng đọc nhé, cảm ơn bạn đã quan tâm!

Đôi lời của SoleilNguyen: Oke lun chị ơi >.