[ABO] Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu

Chương 7



“Đâu phải là không có tiền, với cả, nói mấy câu mềm mỏng lấy lòng thì tôi đã đại phát từ bi mà giúp cậu rồi, sao lại... không thức thời như vậy chứ? Cậu không thức thời như vậy thì tôi mới thu giữ cậu.”

Ngôn Đỉnh lẩm bẩm mấy câu, lau khô tóc, đảo một vòng phòng khách, nhìn thời gian sêm sêm rồi, anh hắng giọng, đi tới cửa, anh biết Thẩm Thượng nhất định là ngoan ngoãn ngồi ở cửa đợi anh mở cửa, những năm này cũng không phải là lần đầu tiên đuổi cậu đi rồi, nhiều nhất người chỉ ở trong công viên dưới lầu, hoặc bất kỳ một nơi nào anh với tay là tới, dễ dàng có thể tìm được.

Thẩm Thượng không rời xa anh được, anh biết.

“Này.” Cửa mở ra, Thẩm Thượng quả nhiên ngồi đó, giống như đã ngủ rồi: “Đứng lên, bên ngoài lạnh.”

Thẩm Thượng hơi động đậy vai, từ từ ngẩng đầu, so với sắc mặt xám tro càng ảm đạm hơn là ánh mắt trống rỗng của cậu, chỉ là sau khi chạm vào ánh mắt của Ngôn Đỉnh thì đã khôi phục sự nhu hòa ấm áp thường ngày, không lộ vết tích phủ lên trái tim của Ngôn Đỉnh, thẩm thấu vào trong, khiến Ngôn Đỉnh phải rời ánh mắt đi chỗ khác.

“Xin lỗi, không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Thẩm Thượng khó nhọc chống lên mặt đất đứng dậy, cả gương mặt nhiễm ánh đỏ nóng bừng, cậu dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Ngôn Đỉnh, tôi hình như sốt rồi, anh có thể để tôi trở lại phòng không? tối nay... tôi sợ là không thể qua đêm ở bên ngoài được.”Ngôn Đỉnh tránh ra một lối, đưa tay sờ trán của Thẩm Thượng, nhiệt độ cơ thể cao tới mức dọa người, mù bàn tay chỉ hơi chạm nhẹ, đều giống như bị bỏng vậy: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Không cần, trong nhà có thuốc hạ sốt.” Thẩm Thượng run rẩy đi vào phòng, rất có cảm giác của bệnh mỹ nhân, Ngôn Đỉnh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, trong lòng nảy sinh tà niệm, pheromone kích dục của riêng Alpha liền truyền ra một cách ngắn gọn và súc tích, làm ảnh hưởng tới Thẩm Thượng, khiến Thẩm Thượng dựa vào thuốc mới áp chế được dục vọng lần nữa bùng nên, lý trí lập tức sụp đổ, Thẩm Thượng liền thở dốc mềm yếu dựa vào trong lòng của Ngôn Đỉnh.

Một đêm mưa mây vô độ, omega trong thời kỳ động dục so với bình thường càng ngon hơn, càng đáng yêu hơn, thật sự khiến Ngôn Đỉnh muốn dừng cũng không được, dày vò mấy hồi, sau lần cuối cùng phóng thích, Thẩm Thượng đã rơi vào hôn mê.

Hôm sau, Ngôn Đỉnh tâm trạng rất tốt đã giúp Thẩm Thượng rửa ráy, đỡ cái thắt lưng mềm mại của cậu, còn tốt bụng xả nước giúp cậu, khiến Thẩm Thượng vừa khó xử vừa bất lực, từ chối vài lần không có kết quả, chỉ đành nhận mệnh để mặc Ngôn Đỉnh tắm rửa sạch sẽ cho sủng vật.

“Hạ sốt rồi.” Ngôn Đỉnh múc một thìa cháo, vừa đưa tới miệng của Thẩm Thượng, lại rụt lại thổi nhẹ, lúc này mới đưa qua.

Có lẽ là vì áy náy muốn bù đắp, Ngôn Đỉnh hỏi: “Muốn quà sinh nhật gì?”

Thẩm Thượng ăn miếng cháo: “Đi khu vui chơi giải trí chơi.”

“Cậu là trẻ con à?” Ngôn Đỉnh cười mỉa, thấy Thẩm Thượng cúi thấp đầu dáng vẻ sắp khóc rồi, trái tim lập tức mềm ra: “Được, có điều phải đợi vài ngày, gần đây có mảnh đất đang được đấu thầu, công ty chúng tôi luôn đang chuẩn bị cho việc đấu thầu, nó là miếng thịt béo bở, ai cũng muốn...”

Nói tới đây, Ngôn Đỉnh đột nhiên nhìn Thẩm Thượng nói: “Hứa Hạo cũng muốn, tôi cũng muốn, cậu nói, cuối cùng nó sẽ là của ai?”

Thẩm Thượng không hiểu hàm ý của Ngôn Đỉnh, ngây thơ nói: “Hứa Hạo không làm chuyện không nắm chặt, nếu như anh ta là người cạnh tranh, nhất định rất khó.”

“Vậy sao?” Ngôn Đỉnh kiêu ngạo nâng cằm lên: “Đáng tiếc rồi, mảnh đất đó tôi ắt phải có được, đồ của tôi, cọng lông anh ta đều không chạm vào được.”

“Bao gồm cả cậu.” Ngôn Đỉnh bỗng bóp cằm của Thẩm Thượng, trong đôi mắt tà ác bắn ra tia sáng mang tính chiếm hữu, anh ta đưa lưỡi ra, từ từ liếm hạt cháo dính trên môi Thẩm Thượng, lại ám muội miêu tả viền môi của cậu, cuối cùng chiếm lấy, hôn một cách bá đạo nóng bỏng, hôn tới mức Thẩm Thượng sắp không thở được nữa mới buông ra: “Gần đây tôi sẽ thường xuyên không về nhà, cậu ngoan ngoãn ở nhà.”

Nói xong, ma xui quỷ khiến thế nào lại bổ sung một câu: “Yên tâm, không phải là đi chơi, tăng ca lên kế hoạch mà thôi.”

Gặp ma rồi, anh việc gì phải giải thích hướng đi của mình cho một sủng vật chứ.

Động tác đút cháo trên tay đẩy nhanh hơn, có mấy lần đều quên thổi nguội, Thẩm Thượng nhíu mày, không dám rên mà nuốt xuống.