9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 102: Phần thưởng



Phía sau Vĩnh Trữ tự núi non cây rừng trùng điệp xanh mướt, cảnh sắc làm cho con người thoải mái.

Dâng hương xong, Vệ Thục mời tỷ muội Thẩm gia vào trong núi tìm chỗ vắng vẻngắm cảnh đẹp, đi theo đằng sau là nha hoàn của từng người, xa xa phíasau cùng là Vệ Chiêu đi theo làm hộ vệ.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tới.

Sau khi hai người làm quen, Vệ Chiêu từng dùng cách này mời Thẩm Du đi rangoài, khi đó Vệ Thục sẽ tìm cớ kéo Thẩm Di đi dạo chỗ khác, cho hắn tavà Thẩm Du có thời gian ở cùng một chỗ. Đương nhiên, thời gian cũngkhông dài, thời gian cũng chỉ là nói mấy câu. Thẩm Du cởi mở không mấtđoan trang, Vệ Chiêu cũng chưa từng đến quá gần mạo phạm tâm tư của giai nhân.

Hôm nay, Vệ Thục còn muốn lập lại chiêu cũ, thuận tiện cho huynh trưởng. Chuyện Đoan vương điện hạ ở trước mặt mọi người khinh.bạc Thẩm Du đã truyền ra, sau khi trưởng bối Vệ gia nghe nói, lập tức bỏ đi ý định kết thân cùng Cảnh Trữ Hầu phủ, nhưng huynh trưởng không đồng ý, kiên quyết muốn cưới Thẩm Du. Tổ phụ giận dữ, muốn dùng gia pháp, làmẫu thân ở giữa nói vun vào, cuối cùng úp úp mở mở ý bảo huynh trưởngxem ý của Thẩm Du trước. Nếu Thẩm Du và Đoan vương cố ý, hắn ta chẳngphải là một lời tình ý gửi gắm vô ích?

Đáng tiếc có người không chịu phối hợp.

Thẩm Di ôm cánh tay Đường Hoan không chịu buông tay, làm bộ không có nghehiểu ý của Vệ Thục, nếu Vệ Thục nói nơi đó có cảnh đẹp, ả cũng muốn lôikéo Đường Hoan cùng đi. Đường Hoan muốn chọc ghẹo Vệ Chiêu, ở trước mặthắn ta phải chú ý dáng vẻ một chút, tất nhiên không tiện mạnh mẽ đẩyThẩm Di ra.

Vệ Chiêu ở phía sau nhìn, dần dần không nhịn đượcrồi, bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đến gần Đường Hoan nói: "A Du, mấy ngày trước Tam muội cho ta xem một quyển sách, ta đọc, có mấy chỗkhông hiểu, thỉnh giáo Tam muội, muội ấy nói sách kia là của muội, muộiấy cũng không hiểu. Vậy bây giờ có thể làm chậm trễ một chút thời giancủa muội không? Ta muốn xin muội giúp ta giải thích nghi hoặc."

Đường Hoan khẽ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Được..."

"Vệ đại ca muốn hỏi cái gì thì ở chỗ này hỏi là được rồi, vừa vặn cũng chochúng ta được thêm kiến thức." Thẩm Di ra vẻ ngây thơ nói.

VệChiêu khách khí cười với ả: "Đều là những thứ khô khan nhàm chán, cácmuội đi sang bên cạnh ngắm cảnh trước đi, lát nữa chúng ta sẽ đuổitheo."

Vệ Thục muốn kéo Thẩm Di đi.

Thẩm Di cắn cắn môi,lo lắng ôm cánh tay Đường Hoan không thả: "Không được, ta không thể đểcho tỷ tỷ ở lại một mình, lần trước đã hại tỷ tỷ bị điện hạ ức... A, dùsao ta không yên lòng tách khỏi tỷ tỷ." Thẩm Di ảo não che miệng lại,vào lúc nhắc tới Đường Hoan bị điện hạ ức hiếp, ánh mắt ả dừng lại ởtrên môi Đường Hoan, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Đường Hoan không thể tin nhìn về phía Thẩm Di, lại nhìn về phía Vệ Chiêu,nước mắt lập tức trào ra , giãy khỏi tay Thẩm Di, xoay người chạy vềphía một bên con đường nhỏ. Vệ Chiêu đầu tiên là kinh ngạc lại là ghentị phẫn hận, mắt thấy Đường Hoan sắp chạy xa mới lấy lại tinh thần, sảibước đuổi theo nàng, vừa muốn mở miệng gọi người, đột nhiên tắt tiếng.

Bởi vì sau cây cổ thụ phía trước thong thả loé ra tới một bóng người, vừa vặn chắn ở trước người nàng.

"Điện hạ?" Vệ Chiêu bất giác ngừng lại, làm bộ muốn hành lễ. Bất kể sau khinghe nói chuyện kia hắn ta bất mãn Tống Mạch như thế nào, nhìn thấyngười, hắn ta đều có loại sợ hãi tự nhiên.

Tống Mạch nhìn cũngkhông thèm nhìn hắn ta, đi thẳng lên trước giữ chặt tay Đường Hoan, nâng tay lau nước mắt vẫn còn đọng ở trên mặt cho nàng, trên mặt mang theonụ cười yếu ớt: "Bổn vương chạy qua đây thử xem một chút, vốn định chonàng một bất ngờ thú vị, không ngờ ánh mắt nàng thật tốt, nhìn thấy bổnvương rồi."

Đường Hoan đưa lưng về phía mọi người, trừng hắn một cái. Trời mới tin lời nói của hắn, nhất định là luôn theo dõi nàng đó!

Tống Mạch thích nhìn dáng vẻ này của nàng, không có chút nào báo trước màkhom người ôm lấy nàng: "Đi, bổn vương biết một chỗ tốt, bây giờ dẫnnàng đi luôn."

"Điện hạ, người buông!" Đường Hoan giả vờ đấm bả vai hắn giãy dụa.

Tống Mạch cao giọng cười to, liếc thấy Vệ Chiêu chuẩn bị tiến lên, hắn đứnglại, yên lặng nhìn hắn ta, chờ Vệ Chiêu nhận mệnh cúi đầu, lúc này mớiôm Đường Hoan nhanh chóng vào trong rừng, thời gian mấy lần nháy mắt đãkhông thấy rồi, để lại ba người sững sờ đứng tại chỗ.

~

Tống Mạch mang Đường Hoan đến dưới một gốc cây thông già trên đỉnh núi, cúi đầu có thể thấy được mây mù lượn lờ giữa sườn núi.

Đường Hoan mặc quần áo mùa hè, lúc ở bên dưới còn cảm thấy nóng, lúc này đãthấy hơi lạnh rồi. Nàng rúc ở trong lòng Tống Mạch, không nhịn được đắpáo choàng trên người hắn lên người mình, đắp kín rồi mới hâm mộ nói:"Thân bản lĩnh này của Điện hạ, quả thực sắp sánh ngang thần tiên trêntrời rồi."

"Ngươi đã gặp thần tiên?" Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, tay trái nâng bả vai của nàng, tay phải không nhịn được vuốt nhẹ máitóc dài xoã ở phía sau nàng.

Đường Hoan lắc đầu, nhìn chăm chúmặt hắn cười: "Chưa từng thấy, chẳng qua thấy điện hạ, nhìn thấy cũngkhông kém thần tiên nhiều lắm đâu. Không biết võ công của điện hạ là học từ đâu? Có thể dạy ta một chút không?"

"Hôm nay trái lại biết ăn nói." Tống Mạch không để ý tới lời nói muốn học võ công của nàng, ngóntay chạm vào mặt nàng: "Sao không hỏi bổn vương mang ngươi tới đây làmcái gì? Không sợ sao?"

"Sợ cái gì chứ, điện hạ bắt ta tới đây,hoặc là giết người, hoặc là cướp sắc. Giết người ta sợ cũng vô dụng, làm sao cũng không thoát khỏi điện hạ, cướp sắc nha, " Đường Hoan nâng taylên sờ khuôn mặt của nam nhân, mặt mày ẩn tình: "Điện hạ tuấn mỹ nhưvậy, ta cam tâm tình nguyện bị điện hạ như vậy, chính là không biết điện hạ học xong chưa..."

Tống Mạch không có ngăn cản nàng, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: "Thì ra là ngươi chẳng những có sắc.tâm, còn có sắc đảm."

"Điện hạ thích ta như vậy, không phải sao?" Ngón tay Đường Hoan rơi vào giữađôi môi hắn, thử thăm dò dò vào bên trong, nam nhân không phối hợp, nàng mất hứng thu tay lại, nhìn dưới chân núi xa xa, "Rốt cuộc điện hạ muốnlàm cái gì?"

Tống Mạch dùng hai tay giữ lấy mặt nàng, "Bổn vươngmuốn hiểu rõ ngươi nhiều hơn, quen thuộc rồi, có lẽ có thể sớm ngày cởibỏ hoang mang với ngươi."

Đường Hoan "hứ" một tiếng, "Điện hạ định hiểu ta như thế nào? Ôm ta sao?"

Tống Mạch cười cười, từ trong lòng lấy ra một quyển tập tranh để vào trênđùi nàng: "Cùng làm chuyện ngươi thích với ngươi, như vậy có thể hiểungươi hơn một chút hay không?"

Chuyện nàng thích làm?

Đường Hoan nghi hoặc liếc hắn một cái, giơ tay cầm tập tranh lên, mở ra, đợinhìn thấy bên trên hình vẽ nam nữ trông rất sống động, nàng chấn động,cơ mà mặt không đỏ tim không đập ngửa đầu nhìn Tống Mạch: "Điện hạ, điện hạ muốn cùng xem cái này với ta?" Người này, chả lẽ mấy giấc mộng trước giày vò quá mức, bị kích thích thay đổi tính cách? Nếu không cho dù còn bản năng thích nàng, làm sao hắn có thể, làm sao có thể nghĩ đến muốncùng nàng làm loại chuyện này?

Nàng xem là đương nhiên, hắn xem, sẽ không phải là luyện công tẩu hỏa nhập ma chứ?

"Sao nào, ngươi không dám cùng xem với Bổn vương sao?" Tống Mạch âm thầmdùng nội lực bình ổn khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, trong lòng vừabực vừa giận. Bởi vì chính mình mà tức giận, rõ ràng tối hôm qua mộtngười xem cũng không có chuyện gì, ở trước mặt nàng, lại không nhịn được nóng.lên. Cũng bởi vì nàng mà tức giận, hắn thích nàng, cho nên mới khó chịu, nhưng nàng bây giờ bình tĩnh không giống người, rốt cuộc là damặt nàng quá dầy, hay là trong lòng một chút cũng không có hắn?

Không muốn bị nàng nhìn chằm chằm, Tống Mạch ý bảo nàng tiếp tục lật xem:"Biết ngươi thích, bổn vương sai người chuẩn bị một thùng, đây là mộtquyển bổn vương cảm thấy tốt nhất, ngươi xem xem, so sánh với trước kiangươi xem như thế nào?"

Sắc mặt hắn bình thường ánh mắt hắn bình tĩnh, Đường Hoan nghi ngờ liếc hắn một cái, lúc này mới nghiêm túc nhìn lại.

Bức thứ nhất, trong tranh hai người ở trên kháng lớn, hai tay nữ nhân vịncửa sổ mà quỳ, nam nhân quỳ đứng ở phía sau nàng. Động tác có vẻ bìnhthường, chỉ là vào ban ngày, đỉnh đầu ba cánh cửa sổ mở rộng, ngoài cửasổ dưới mái hiên ngồi mấy tiểu nha đầu đang chơi dây thừng. Trong phònghẳn là lão gia phu nhân, sắc mặt phu nhân đỏ bừng, miệng bị trượng phudùng vải đỏ cuốn lấy ...

Đường Hoan đối với bức họa hứng thú không lớn, lặng lẽ cảm thụ dưới thân, Tống Mạch vậy mà không có phản ứng!

Là lực hấp dẫn của nàng với hắn trở nên yếu đi sao?

"Ngươi cảm thấy tư thế này như thế nào?" Đường Hoan rất nghiêm túc cùng hắnthảo luận tâm đắc, "Loại không khí trộm tình ban ngày này cũng không tệlắm, chẳng qua là nếu ta là lão gia kia, ta mới không chặn miệng thê tửlại, dù sao bên ngoài đều là nha hoàn của nhà ta, bị các nàng nghe thấythì đã có sao? Ai dám sau lưng nói nhảm, ta liền làm nàng ta ngay trướcmọi người, nhân tiện cho người khác xem một chút, răn đe. Còn có phunhân này, vợ chồng làm việc này là thiên kinh địa nghĩa, nàng có cái gìmà ngượng ngùng? Ngươi xem xem, nàng trông như không tình nguyện, nhưngđộng tác thắt lưng này, rõ ràng là phía sau nghênh đón cái vật kia đó... Chậc chậc, cái này khẳng định là nam họa sĩ vẽ, vẽ vật này của nam nhân lớn như vậy, ta cũng không tin, cái vật lớn như vậy, có thể đâm vào?Điện hạ, ngươi nói có thể không?"

Tống Mạch trầm mặc, thật lâusau mới nói: "Bổn vương không biết, chẳng qua, bổn vương trái lại hoàinghi nơi này của nữ nhân, thật có..."

"Lớn sao?" Đường Hoan dường như không có phát hiện sự lúng túng của hắn, thuận miệng nói tiếp,"Đương nhiên là có rồi, ta cảm thấy của nàng còn không có lớn bằng củata đâu." Đưa tay xoa xoa của mình. Vừa xoa xong, phía dưới đã bị một vật chống vào rồi. Đường Hoan cười trộm trong lòng, cố ý cọ cọ hắn sau đóđể sách xuống, đầu gối lên trên cánh tay hắn, khiêu khích nhìn hắn:"Điện hạ, tự chủ của ngươi cũng quá kém rồi, bình thường phải rèn luyệnnhiều hơn mới được."

Tống Mạch buông bỏ lửa nóng vẫn áp chế trong cơ thể, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng: "Thẩm Du, ngươi vẫn là nữ nhân sao?"

Đường Hoan ngọ nguậy ở trong lòng hắn, thân thể chuyển nghiêng về phía bộngực bên kia của hắn, dán thật sát lên hắn: "Điện hạ, nếu ta không phảinữ nhân, ngươi sẽ xem cùng ta sao?"

Tống Mạch nắm lấy tay nàngđang định mò vào trong quần áo của hắn, mắt chứa uy hiếp: "Xem ra ngươichẳng những thích xem, còn thích làm."

Đường Hoan chậm rãi ngồidậy, khóa ở trên đùi hắn, một tay vòng quanh cổ hắn, một tay giãy khỏitrói buộc của hắn, chỉ vào tập tranh bị đặt ở trên tảng đá lớn bên cạnh: "Đúng vậy, nhưng mà trước kia ngại cho thân phận, cũng chỉ có thể vụngtrộm xem, không có nam nhân phối hợp với ta, cho dù có, ta cũng không bỏ xuống được thể diện đi tìm. Bây giờ bí mật của ta đã bị điện hạ pháthiện rồi, điện hạ tựa hồ cũng không ghét bỏ ta như vậy, vậy điện hạ,ngươi có thể giúp ta giải thích nghi hoặc không? Ta vẫn, luôn muốn tậnmắt nhìn nam nhân, nhìn mỗi một chỗ, sờ mỗi một chỗ."

Tống Mạchlấy tay che kín mắt nàng, gắng sức không phát ra âm thanh rồi nuốt vàilần, lúc này mới dời đi, bình tĩnh hỏi lại: "Giúp ngươi giải thích nghihoặc, bổn vương có lợi ích gì?"

Đường Hoan cười quyến rũ, dùngsức chống lên cái vật kia cọ cọ, ngay sau đó ngượng ngùng rúc vào tronglòng nam nhân: "Cái ta có thể cho điện hạ, nói vậy trong lòng điện hạhiểu rõ, chỉ cần điện hạ không hành hạ ta, ngươi bảo ta làm cái gì cũngđược."

"Như thế nào gọi là hành hạ ngươi?" Tay Tống Mạch bắt đầu dọc theo lưng eo nàng nhẹ nhàng di chuyển.

Đường Hoan thoải mái mà kêu một tiếng, thanh âm vừa mềm mại vừa tủi thân:"Điện hạ đối với ta như thế nào cũng có thể, nhưng nếu là giao ta chonam nhân khác cưỡng bức, đó chính là hành hạ. Đương nhiên, nếu điện hạđưa nam nhân khác đến trước mặt ta để cho ta làm theo ý mình, đó chínhlà thưởng ta."

"Ngươi là nữ nhân bổn vương vừa ý, đời này namnhân khác đừng mong chạm vào ngươi, ngươi cũng đừng mong chạm vào ngườikhác." Tống Mạch nắm chặt eo nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng nói. Thấynàng một chút cũng không sợ hãi hoặc là bất mãn, ngược lại vui vẻ nhìnhắn cười, Tống Mạch rời mắt, không đi tìm tòi nghiên cứu thật giả củanàng, vươn tay lật tiếp một tờ trong tập tranh, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra ý cười: "Nếu sau khi ngươi chịu cùng bổn vương thử tư thế này một chút, bổn vương sẽ thưởng chính mình cho ngươi, để cho ngươi giải thích nghi hoặc."

"Tư thế gì?" Đường Hoan lé mắt nhìn. Thấy rõ rồi,cho dù kiến thức của nàng rộng rãi, vẫn là không nhịn được nóng mặt mộtchút, xấu hổ chui vào trong lòng của hắn: "Điện hạ xấu lắm!"