70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 86



An Khê thấy tình hình không ổn nên vội vàng để cậu nhóc ngồi yên vào vị trí, rồi mình đi tới trước mặt.

"Nhạn Nhi, Tiểu Đông không sao chứ!" Cô hỏi.

Giang Nhạn Nhi lắc đầu, nhấc con trai lên khỏi mặt đất rồi tát vào mông cậu ta.

"Thưa cô, thật ngại quá, rất xin lỗi vì đã để đứa trẻ đụng trúng cô." An Khê nói.

Họ đang ở giữa sảnh, xung quanh toàn là người đi đường, An Khê không hề có ý muốn làm lớn chuyện. Người phụ nữ đối diện ăn mặc thời thượng gợi cảm, trang điểm rất đậm, khóe mắt hếch lên cho thấy rõ đối phương không phải người dễ đụng chạm.

"Một câu xin lỗi là xong sao, sao cô không nói vừa nãy tôi suýt bị nó đụng đến trẹo chân, muốn bỏ qua dễ dàng như vậy à, cô tưởng tôi là người dễ bắt nạt sao?"

Khóe miệng của Vưu Mộng lộ ra một nụ cười giễu cợt, mặc dù biết những người ra vào Bách Đình cũng là người giàu có, nhưng xét từ cách ăn mặc của những người trước mắt này, ít ra họ vẫn chưa giàu có đến mức độ cô ta không thể đắc tội được.

Lúc này, anh trai đột nhiên từ trên ghế sofa chạy tới, nắm lấy tay của Giang Tiểu Đông và động viên nói: "Tiểu Đông, bình thường anh làm gì sai thì chỉ cần nói xin lỗi với mẹ, thế là mẹ sẽ tha thứ cho anh. Em cũng xin lỗi chị gái xinh đẹp đi, mẹ nói những chị gái xinh đẹp là hiền lành nhất, chắc chắn sẽ tha lỗi cho em. Chị gái xinh đẹp ơi, chỉ cần Tiểu Đông xin lỗi chị thì chị chắc chắn sẽ tha lỗi cho em ấy đúng không?"

Giang Quyết Minh nhìn Vưu Mộng bằng đôi mắt đen lúng liếng như quả nho đen, ngây ngô gọi chị gái xinh đẹp. Gọi đến Vưu Mộng nở gan nở ruột, cho dù là ai thì cũng không thể ngăn được sự tấn công dễ thương trước mặt này.

Cô ta thận trọng gật đầu.

Quả nhiên, anh trai cười toe toét, mặt đầy tự hào vỗ vào vai Giang Tiểu Đông: "Đàn ông con trai không có khóc, em mau xin lỗi chị gái xinh đẹp đi thì chị gái xinh đẹp sẽ tha lỗi cho em."

An Khê không khỏi che mặt lại một hồi, cũng không biết thằng nhóc này học đâu ra miệng lưỡi lẻo mép như vậy. Bình thường chỉ dạy cậu thấy những ai trạc tuổi mẹ thì gọi là chị, trạc tuổi với bà ngoại thì gọi là dì, còn cậu thì khá giỏi trong việc học một biết mười, gọi thẳng người ta là chị gái xinh đẹp.

Giang Tiểu Đông không chịu, xoay mặt vào trong lòng mẹ, lẩm bẩm không chịu nói. Điều này khiến anh trai lo lắng sốt ruột, sau khi đi vài vòng quanh Giang Tiểu Đông thì cậu lập tức kéo Giang Tiểu Đông ra, suýt chút thì kéo cả quần của người ta xuống, vừa kéo vừa nói: "Không được, Tiểu Đông, cha nói đàn ông con trai không được trốn tránh sai lầm, em phải xin lỗi, anh sẽ dạy em nói xin lỗi."

Giang Quyết Minh có khuôn mặt non nớt nhưng lại có suy nghĩ như một cụ già tám mươi tuổi, điều này khiến mọi người xung quanh vô cùng vui vẻ: "Chị còn có việc, lần này coi như thôi đi, lần sau cậu phải dạy em trai cậu cẩn thận chút."

"Không được, Tiểu Đông nhất định phải xin lỗi, vì em ấy đã làm sai." Anh trai lớn tiếng nói, sự bướng bỉnh trong mắt của một đứa trẻ năm sáu tuổi khiến người ta không thể dời bước. Vưu Mộng vốn đã dời bước nhưng đột nhiên ngừng lại, cô ta muốn xem rốt cuộc đứa trẻ này có thể làm đến mức độ gì.

Giang Quyết Minh kéo Giang Tiểu Đông đứng thẳng người, hào hùng ép Giang Tiểu Đông đang định động đậy lại: "Tiểu Đông, bây giờ anh sẽ dạy em, hít sâu một hơi, sau đó nói xin lỗi. Đúng vậy, em có thể làm được mà."

Giang Tiểu Đông còn đang chảy nước mũi, mấp máy miệng, hồi lâu không nói nên lời.

"Nói xin lỗi anh đi! Tiểu Đông, em làm được mà." Anh trai tiến đến trước mặt cậu ta, động viên xoa đầu của cậu ta.

"Thật..."

"Đúng rồi, cứ như vậy đi, em làm được mà, Tiểu Đông." Giang Quyết Minh nắm chặt tay cổ vũ cho cậu ta.

"Xin..."

"Lỗi..."

Cuối cùng cũng thốt ra được, Giang Quyết Minh ôm chặt lấy người anh em nhỏ của mình.

An Khê ở giữa cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, con lớn có thể trưởng thành như bây giờ, cô cũng hơi vui mừng, cuối cùng thì trong quá trình lớn lên của bọn nhóc, chí ít không để bọn nhóc đi sai đường. Một người đàn ông có thể không cao, không đẹp trai và không có tiền, nhưng ít ra có thể gánh chịu nổi trách nhiệm, chứ không phải một kẻ hèn nhát có thói quen trốn tránh.

Cô cười xin lỗi với Vưu Mộng: "Thật có lỗi vì đã làm mất thời gian của cô."

Vưu Mộng hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía cửa thang máy trên đôi giày cao gót. An Khê là loại phụ nữ mà cô ta ghét nhất, loại người cho dù không cần phải sửa đổi gì cũng có thể giẫm cô ta dưới chân, khí chất học rộng biết nhiều là điều cô ta muốn cũng không thể có được, càng như vậy thì cô ta càng chán ghét loại người này.

Thực ra thế giới này rất bất công, có một số người có thể có được những thứ họ khao khát nhờ vào ưu điểm trời cho của gia đình, còn những người giống như bọn họ thì chỉ có thể hạ thấp mình xuống đến cát bụi mới có thể cầu xin những thứ mà người khác chẳng thèm ngó tới.

Khi cửa thang máy đóng lại, Vưu Mộng nhìn thấy đứa bé đó chạy như bay ra khỏi cửa, trong miệng còn kêu lên cha ơi. Và người từ ngoài cửa bước vào lại là người đàn ông sỉ nhục cô ta xuống bùn đất, người đàn ông lập tức ôm đứa trẻ vào lòng và hôn lên mặt cậu hai cái.

Khuôn mặt của Vưu Mộng hơi méo mó, cái tên Giang Triều này giống như con rắn độc bám trên người cô ta vậy, cô ta không cam tâm. Đàn ông không phải cũng như nhau sao, cho dù đóa hoa trong nhà có yêu kiều đến mấy thì cũng sẽ có ngày cảm thấy chán chường, hoa nhà đâu thơm bằng hoa dại, cô ta nhất định phải có được anh. Chỉ cần nghĩ đến có thể đánh bại được người phụ nữ đó thì khóe miệng của Vưu Mộng không khỏi nhếch lên một nụ cười vui sướng.

Khi vào thang máy, An Khê nói: "Anh đến trễ, tụi em đã đợi gần nửa tiếng đồng hồ, tổng giám đốc Giang, anh đúng là rất bận đấy!" An Khê không vui trừng mắt nhìn anh, nếu không xử lý anh thì anh thật sự quá coi trọng bản thân rồi.

Giang Triều giả vờ ho khan rồi ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc Giang là người khác gọi, còn em thì phải gọi là anh Triều."

An Khê lườm anh: "Anh mơ đẹp đến muốn lên trời sao?"

"Mẹ là đẹp nhất." Tiểu Nhân Trần cười toe toét nói.

An Khê nghẹn lại, mỉm cười và véo má nhỏ của cô bé: "Em gái nói cha là đẹp nhất."



"Mẹ ngốc, giáo viên nói đàn ông con trai không được dùng từ xinh đẹp để miêu tả." Anh trai ở một bên nói xen vào.

Giang Triều không khỏi mỉm cười đồng ý với cậu nhóc.

An Khê tát một cái vào mông anh trai, không khỏi chua xót nói: "Anh trai nói mẹ ngốc, mẹ giận."

Anh trai lập tức hôn chụt một tiếng vào mặt mẹ rồi cười toe toét nói: "Hôn mẹ một cái, mẹ không được giận nữa."

Cô hơi nghi ngờ miệng lưỡi lẻo mép của con trai nhà cô cũng là do cha nó dạy hư.

Sau khi đến lầu ba, An Khê vỗ tay của anh xuống. Vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Cẩu Đản đứng bên cạnh thang máy, nhìn Giang Triều với nụ cười bỉ ổi: "Anh, sao anh lên đây rồi, đám người Thạch Đầu đâu."

"Ở chuyến thang máy sau."

Cẩu Đản nở ra một nụ cười mình biết hết mọi thứ. Dáng vẻ bỉ ổi đó khiến người ta chỉ muốn đấm một phát vào mặt cậu ta.

An Khê không thường xuyên tham gia các bữa tiệc của công ty, cô cảm thấy không được thoải mái khi có quá nhiều người. Nhưng vì lần này Giang Triều nói chỉ có vài người quen đã đi theo anh từ đầu thôi, An Khê và bọn họ vẫn có thể nói chuyện vài câu với nhau nên cô cũng không từ chối.

Trên bàn ăn, An Khê không nói lời nào.

"Anh Triều, anh đã giả vờ bí ẩn với tụi em lâu như vậy rồi, bây giờ có thể nói cho tụi em biết anh đã lấy được dự án bằng cách nào rồi chứ! Anh không biết em lo lắng nhiều thế nào, Cẩu Đản nói với em hôm nay suýt là xong rồi." Cẩu Đản hỏi.

"Chuyện này thì cậu phải hỏi vợ của anh, cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều, đúng không?" Giang Triều nhìn sang An Khê.

An Khê vẫn đang hỗn loạn, khi Giang Triều ném quả cầu qua thì cô phải mất hồi lâu mới bắt được, cô cười nói: "Thật ra tôi cũng không có giúp gì nhiều, điều quan trọng là tâm huyết mà mọi người đã cố gắng trong một năm không bị uổng phí."

"Đúng là không có giúp gì nhiều, chỉ là tình cờ chào hỏi một tiếng với cục trưởng Lưu của Cục cải cách ruộng đất đúng không?" Giang Triều gắp cho cô món ăn mà cô thích ở đằng xa.

An Khê mỉm cười và không nói gì, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh thì ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Giang Triều từ trước đến giờ cũng là một người không thích rêu rao, và cô cũng vậy, hiếm khi nhúng tay vào chuyện công ty của anh, có thể nói cô cực kỳ không có cảm giác tồn tại. Có vẻ như thái độ của ngày hôm nay không phù hợp với tác phong làm việc của anh lắm.

"Hóa ra chị dâu lợi hại như vậy sao?" Đây là lời mà một người An Khê không quen lắm nói, trước đó đến nhà cô một hai lần.

"Lợi hại gì đâu, tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, không ngờ thật sự có thể giúp được gì."

"Thuận miệng nói thì càng tài giỏi hơn, những người khác có dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể lấy lòng được cục trưởng Lưu đấy! Một câu thuận miệng này của chị phải khiến bao nhiêu người tức chết đó, đúng không! Anh." Cẩu Đản gắp một đũa rau xanh, gật gù đắc ý nói, cậu ta vẫn là dáng vẻ vô tâm đó.

Giang Triều cười và nhìn cậu ta bằng một ánh mắt tán thưởng. Trong những người có mặt ở đây, nếu nói về người hiểu rõ Giang Triều nhất thì chắc chắn là Cẩu Đản, đừng nhìn cậu ta luôn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, thật ra trong lòng có thành kiến rất sâu.

Anh trai cậu ta là muốn lập uy cho vợ mình ngay trước mặt đám người này, bọn họ ai cũng đừng hòng coi thường cô, bộ không nhìn thấy sức mạnh to lớn ở đằng sau cô à!

An Khê hiếm khi đi đoán suy nghĩ của những người đàn ông này, họ thường nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, theo cô thấy thì lòng đàn ông mới là kim dưới đáy biển. Bạn phải đi phân tích ý sâu xa của một câu thốt ra mới được. Nếu cô thật sự muốn biết họ đang giảng Phật đạo gì thì về nhà hỏi thẳng anh là được.

"Mẹ ơi, con muốn đi tiểu." Em gái ghé đến bên tai An Khê và nói nhỏ.

"Giang Triều, mọi người ăn trước đi, em dẫn con gái đi vệ sinh."

Dứt lời, An Khê bế con gái ra khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài, tìm nhân viên phục vụ để hỏi chỗ của nhà vệ sinh.

Ánh đèn của Bách Đình có màu vàng kim, mang đến cho người ta một cảm giác lộng lẫy rực rỡ, thậm chí đến nhà vệ sinh cũng như thế.

Em gái đã là cô bé biết thẹn thùng mắc cỡ và không cần cô phải giúp khi đi vệ sinh nữa, An Khê muốn nhìn cô bé thì còn phải được cho phép nữa, nhất định phải bảo cô đóng cửa lại và chờ ở bên ngoài.

"Em gái, xong rồi thì phải gọi mẹ đấy, biết không?" An Khê gõ cửa nói.

Sau khi nhận được lời đáp lại của em gái thì cô bước đến bồn rửa tay, mở vòi nước để rửa tay.

"Hôm nay tổng giám đốc Giang của Hoa An có phải đã dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp đến đây không?"

Ngay khi nghe thấy Hoa An thì An Khê tắt vòi nước đi, khoanh tay lắng nghe cuộc trò chuyện của hai nhân viên phục vụ cách đó không xa.

"Không phải nói vợ anh ấy là con cọp cái, quản anh ấy rất gắt gao, còn cầm dao chém anh ấy sao! Như vậy mà anh ấy còn dám ngang nhiên đưa người tình ra ngoài à."

"Cô nghĩ xem, trên đời này sẽ có con mèo không ăn vụng à, đàn ông cũng như nhau cả, đặc biệt là loại đàn ông thành đạt thì càng không thiếu phụ nữ ở bên cạnh. Đoán chừng anh ấy đã ngoại tình sau lưng vợ mình từ lâu rồi, không thấy những đứa trẻ cũng lớn như vậy rồi sao? Chậc chậc chậc, tôi thấy người phụ nữ đó giống người có học thức, khí chất thực sự không tệ, chắc hẳn là loại người khác với Vưu Mộng, tại sao lại nghĩ không thông mà đi làm người tình của người ta chứ!"

"Vậy tại sao tổng giám đốc Giang trước đó lại từ chối Vưu Mộng?"



"Đoán chừng do ở nơi công cộng không tiện ra tay, nếu trai đơn gái chiếc ở chỗ tối như bưng thì cô nói hai người còn không quấn lấy nhau ngay lập tức à." Người nói chuyện nở nụ cười đầy ẩn ý.

An Khê siết chặt tay lại, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Khi về nhà thì cô nên thưởng cho anh một cây kẹo mút hay là thưởng một cây "kẹo gậy" đây.

"Mẹ ơi, con xong rồi." Em gái ra khỏi nhà vệ sinh.

An Khê dạy cô bé rửa tay sạch sẽ ở bồn rửa tay, hai bím tóc lủng lẳng ở sau đầu.

"Xong rồi." Em gái lộ ra một hàng răng trắng như tuyết.

An Khê nắm tay cô bé ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy hai nhân viên quét kia đang lau vách tường.

"Hai cô à." An Khê gọi.

Nhân viên quét dọn nghe thấy tiếng thì quay người lại, một trong hai người không khỏi giật mình, bọn họ vừa mới nói xấu người ta sau lưng, bây giờ lại bị chính chủ bắt tại trận nên không khỏi bối rối hoảng loạn.

Ngược lại, người chưa từng gặp qua cô thì rất bình tĩnh nói: "Thưa cô, cho hỏi có chuyện gì vậy?"

An Khê không quan tâm những gì bọn họ nói cho lắm, chỉ sợ em gái nghe được những lời đó thì sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô bé.

"Tôi đã nghe thấy hết những gì các cô vừa nói, tôi hi vọng sau này sẽ không nghe thấy những lời không đúng sự thật như vậy nữa, nếu không thì tôi chỉ đành tới phàn nàn với quản lý của các cô. Còn một chuyện mong các cô hiểu rõ, tôi không phải người tình của tổng giám đốc Giang như các cô đã nói, cuộc hôn nhân của chúng tôi được pháp luật quốc gia công nhận, chắc tôi không cần cho các cô xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi nhỉ!"

"Không cần, không cần." Người phụ nữ đó vội vàng xua tay: "Là do miệng của chúng tôi hèn mọn, chúng tôi sau này chắc chắn sẽ chú ý đến điều đó, cô Giang, mong cô đừng tính toán so đo với chúng chúng tôi."

An Khê gật đầu, sau đó đưa Tiểu Nhân Trần đi về.

Nhân viên quét dọn không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh, người phụ nữ này cho dù là người tình hay là vợ của Giang Triều thì cũng là người mà bọn họ không thể đắc tội được. Cũng may đối phương là người dễ nói chuyện, nếu không thì hôm nay chắc chắn phải làm ầm ĩ đến trước mặt quản lý, điều này chắc chắn không có lợi cho bọn họ.

"Mẹ ơi, người tình là gì vậy!" Tiểu Nhân Trần chớp mắt tò mò hỏi.

"Người tình là một thứ còn khó ăn hơn cả tỏi." An Khê xoa cái đầu nhỏ của cô bé, chỉ có thể đưa ra một ví dụ về thứ mà cô bé không thích.

"Vậy thì em gái không thích người tình, mẹ mới không phải là người tình!" Cô bé nhăn cái mũi nhỏ lại và nói.

Quả nhiên em gái đã nghe thấy những gì mà hai người đã nói vừa nãy.

An Khê không dễ dàng bỏ qua cho Giang Triều như vậy, mặc dù biểu hiện của anh quả thực vẫn ổn, nhưng về chuyện nói cô là cọp cái thì thực sự sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

Giang Triều hiện giờ cảm thấy hơi khó chịu, An Khê vừa nãy nhiệt tình bao nhiêu thì anh bây giờ phải khổ sở bấy nhiêu.

"An An, buông tay anh ra." Giang Triều cắn răng, toàn thân run rẩy.

"Không, anh thành thật khai báo Vưu Mộng là ai? Nếu không thì em sẽ để anh bị thiêu cháy đến chết." An Khê ngồi trên ngực anh, hai tay không ngừng sờ soạng. Cô vất vả lắm mới trói người lại, sao có thể buông tha cho anh dễ dàng như vậy.

Giang Triều hít vào một hơi lạnh, hai mắt không khỏi đỏ bừng. An Khê trói tay của anh vào thành giường, và thắt chặt lại, anh có vùng vẫy cũng không thể thoát ra được, cũng không biết cô nhóc này đã học được cách tra tấn mới này ở đâu.

"An An, anh không biết cô ta."

"Thật sao? Vậy tại sao em nghe người ta nói nếu ở chỗ tối như bưng thì hai người đã có thể quấn lấy nhau." An Khê mở cúc áo sơ mi trên cùng của anh ra rồi liếm yết hầu của anh.

"Chết tiệt." Giang Triều thấp giọng kêu lên: "Ông đây thậm chí cũng không biết cô ta trông như thế nào."

An Khê dùng tay bịt miệng của anh lại, nhẹ giọng nói: "Anh nhỏ giọng lại, em nghe được."

"Vậy anh có thể thấy rõ em trông như thế nào không?"

"An An, nếu em còn chơi như vậy nữa..." Giang Triều dùng ánh mắt đe dọa cô và nói.

An Khê vỗ vào mặt anh: "Anh đừng hù dọa em, anh cất hết những uy nghiêm ở bên ngoài lại cho bà, chỉ cần trở về căn nhà này thì em là người quyết định, hiểu không?"

Giang Triều không khỏi nhắm mắt lại chấp nhận số phận, khi rơi vào tay cô, cho dù có khó chịu đến mấy thì anh cũng phải chịu. Ai bảo trời đất bao la, vợ là lớn nhất.

An Khê nhếch miệng, chơi lâu như vậy cũng đủ khiến anh buồn bực rồi và cô cũng không định chơi tiếp. Cô giúp anh cởi dây ra với vẻ mặt đắc thắng tự hào.

Khóe miệng của Giang Triều khẽ nhếch lên, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua khi cô đã chơi lâu như vậy, bây giờ cả người anh rực lửa thì nên tính sổ với ai đây.

Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, chỉ là đằng sau còn có một câu, khi ở trên giường thì không tính.