70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 77



Tiếng mở cửa khiến An Khê giật mình, đột nhiên ngồi thẳng trên sofa. Cô dùng sức dụi mắt, há miệng, không nhịn được kêu lên: "Giang Triều cứu em, có quỷ!"

Giang Triều thấy An Khê sợ tới mức không cần giày mà chạy thẳng vào trong phòng thì sờ sờ mũi, lại chạm vết thương trên mặt, anh không khỏi nhếch miệng cười.

Có thể dọa An Khê sợ tới mức bỏ chạy, chẳng lẽ mặt anh thật bị đánh đến mức không thể nhận ra. Anh không tin đi vào phòng tắm. Trên tường của phòng tắm có treo một tấm gương. Giang Triều nhìn mình trong gương, mặt mũi bầm dập sưng tấy, chính anh nhìn còn khó chịu, thảo nào An Khê lại sợ hãi như vậy.

Trái tim nhỏ bé của An Khê đập thình thịch, trong tay cô ôm gối không dám nhìn qua khe cửa. Những bộ phim kinh dị trên tivi đều là cảnh, khi nhân vật chính tiến đến khe cửa để quan sát bên ngoài, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quỷ quái.

Cô lo lắng đi quanh trong phòng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở cửa nhìn ra ngoài. Phòng khách vô cùng yên tĩnh, ngọn đèn điện trên đỉnh không ngừng lay động dưới ánh mắt chăm chú của cô.

An Khê chớp chớp mắt, ôm chặt gối đi ra bên ngoài cẩn thận dò xét. "Giang Triều, là anh sao?" An Khê vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi.

Giang Triều mở cửa phòng tắm đứng bên cửa, An Khê bị tiếng động làm cho giật mình. Sau khi xem xét rất lâu, An Khê lau mắt, không thể tin được hét lên: "Giang Triều."

"Ừm!" Giang Triều trả lời.

Giọng nói này thì đúng rồi, những sao người anh lại chật vật như thế này. Không chỉ gương mặt tuấn tú kia bị đánh không ra bộ dáng gì, mà từ đầu đến chân đều ướt sũng, như quỷ rơi xuống nước, quần áo của anh còn bị xé rách không còn dáng vẻ ban đầu.

An Khê ném gối xuống sô pha, lo lắng nói: "Anh làm gì vậy? Em vừa tìm anh mãi mà không được, còn tưởng anh chạy trốn cùng người khác!" An Khê đặt bàn tay nhỏ bé ấm áp lên khóe miệng anh: "Sao lại bị thương như thế này, đau không?"

"Đau, em ôm anh sẽ không đau." Giang Triều cười vô lại nói. Nụ cười kéo lên chạm vào vết thương, anh hừ một tiếng, kéo người trong lòng ra: "Người anh ướt, đừng để khí lạnh truyền sang em. Để anh thay quần áo đã rồi muốn ôm thế nào cũng được."

"Cởi hết quần áo ra." An Khê giúp anh cởi quần áo.

"An An, em chịu đựng một tý, tối nay anh không thỏa mãn được em." Giang Triều thề sẽ bảo vệ sự trong sạch của mình, dù thế nào cũng không chịu để cô cởi quần áo.

"Tên Giang Triều xấu xa này." An Khê mắng anh một tiếng, đã bị thương như vậy mà vẫn có thời gian nói đùa với cô: "Em vào phòng lấy chăn giường cho anh, trước khi em ra phải cởi hết quần áo đấy."

Nói xong An Khê vội vàng chạy về phòng, lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp vào mùa xuân, thu từ trong tủ quần áo. Thấy Giang Triều đang loay hoay với chiếc áo lót màu đen trên người, An Khê chạy tới, khéo léo giúp anh cởi áo, không tránh được việc hít vào một hơi khí lạnh.

Trên người anh, các vết xanh hồng tím còn nghiêm trọng hơn trên mặt. Cô quấn chăn lên người anh, đẩy anh ngồi xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh thành thật khai báo, vừa nãy đã làm gì?"

"Không phải em nói bị tên họ Hoàng bắt nạt sao? Anh đi dạy dỗ cậu ta một trận, để cậu ta biết vợ ah không dễ bị bắt nạt như vậy."

An Khê ngạc nhiên: "Xong anh bị người ta đánh thành như vậy?"

"Tên họ Hoàng còn thảm hơn hon." Giang Triều nhíu mày, lại ảnh hưởng đến vết thương trên khóe mắt. Anh không nhìn được che mắt rên một tiếng. Tuy Giang Triều thật sự rất thảm, nhưng nhìn anh như vậy An Khê vẫn cảm thấy buồn cười, cô che miệng: "Em vào bếp nấu nước tắm cho anh."

"Đồ vô lương tâm." Nhìn An Khê rời đi, anh nhàn nhã nằm xuống sô pha.



Những vết thương này nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm. Trước kìa anh còn từng bị thương nặng hơn. Lần trước lên núi săn thú, nguy hiểm nhất là bị mở ruột rạch bụng, cuối cùng bị khiêng đi, anh bị đau đến mức không để ý chuyện gì.

Nếu không giả vờ bị thương nghiêm trọng, cô nàng ngốc kia chắc chắn không buông tha anh dễ dàng như vậy, chiêu khổ nhục kế này trăm trận trăm thắng.

An Khê nấu một nồi nước lớn, bên trong còn có dược liệu an thân, tiêu viêm. Sau khi nước sôi sẽ chuyển sang màu nâu đỏ. Cô đổ hết vào thùng gỗ lớn mà bình thường không dùng tới.

Trong phòng tắm nồng nặc mùi thuốc, An Khê dìu Giang Triều ngồi xuống thùng gỗ, nước thuốc trực tiếp tràn qua ngực.

"Giang Triều, em mát xa cho anh, như thế thuốc được hấp thu nhanh hơn một chút. Sẽ hơi đau, nếu anh không nhịn được thì gọi em, dù sao em cũng sẽ không chê cười anh."

Giang Triều gật gật đầu, nhắm mắt lại tựa vào mép thùng gỗ. An Khê mua thùng gỗ này về để ngâm thuốc tắm, chỉ là trước đây chưa từng dùng đến, đây cũng là lần đầu tiên.

An Khê thò tay vào trong nước, khua vài cái trong nước thuốc, sau đó nhẹ nhàng ấn dọc mạch cơ của anh. Cô ấn từ nhẹ đến nặng, An Khê rất kiên nhẫn, nhưng tiếng rên rỉ của Giang Triều khiến mặt cô đỏ bừng.

An Khê vén ống tay áo lên, dùng một tay bịt miệng anh lại: "Giang Triều, anh có thể đừng kêu như vậy có được không. Hừ, người khác không biết còn tưởng rằng anh đang làm bậy đấy!"

"Không phải em nói nếu anh không nhịn được thì cứ nói ra à?" Giang Triều tỏ vẻ oan ức nói.

An Khê nghẹn lại: "Em bảo anh mà đau không nhịn được thì bảo em, anh có đau không? Sao em thấy anh giống đang hưởng thụ hơn!"

"Chính là đau không nhịn được." Giang Triều nhướng mày, vẻ mặt luyến tiếc.

An Khê vỗ vào mặt anh, dùng sức ấn lên vết thương của anh.

Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi!

"Ui! Đau!" Giang Triều nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của An Khê.

An Khê cảm thấy có lỗi nên nhẹ tay lại. Mãi đến khi nhiệt độ nước hạ xuống, cô mới bảo anh đứng dậy mặc quần áo.

Mưa dần dần nhỏ đi, Hoàng Thụ Thâm mời từ trên mặt đất đứng dậy, không khỏi hít sâu một hơi. Người đàn ông kia đánh anh ta cả nửa tiếng, ra tay thật sự tàn nhẫn, còn luôn đánh vào điểm yếu của anh ta. Nếu không phải anh ta thông minh thì đã sớm bị đánh thành tàn phế rồi.

Nhưng đã rất lâu rồi, lần đầu tiên anh ta đánh vui vẻ như vậy. Trước kia anh ta cũng từng cùng chiến hữu luận bàn, nhưng mọi người không dám ra tay hết sức, cảm giác không được thoải mái như vậy.

"Giang Triều, ông đây sẽ nhớ anh." Hoàng Thụ Thâm đi về ký túc xá. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, mấy người trong phòng đều nhìn người anh ta.

"Mẹ kiếp, lão Hoàng, anh làm gì vậy, sao lại thảm như vậy!"

"Chẳng lẽ anh đi chơi cùng em gái kia, tay chân không thành thật nên bị người đánh."

"Em gái nào mà giỏi như vậy, có thể đánh lão Hoàng thành dáng vẻ quỷ quái này."



Trong tiếng trêu ghẹo ríu rít của bạn cùng phòng, Hoàng Thụ Thâm cởi quần áo ướt ném lên ghế, mặc một bộ quần áo khô ở trong tủ rồi vội vàng leo lên giường.

"Những người có ý với An Khê thì nên dập ngay ý niệm từ trong đầu đi! Đặc biệt là lão Trương đấy."

Hoàng Thụ Thâm trốn vào chăn hít thở không khí, thật sự là con mẹ nó, đau quá.

"Lão Hoàng, là anh không đúng, anh thích người ta nhưng không có tư cách ngăn cản chúng tôi theo đuổi cô ấy!"

"Thích cái đầu anh. Anh biết vết thương trên người tôi từ đâu mà ra không?"

"Là ai"

Những người ở đây đều biết sự lợi hại của anh ta. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng họ đều biết ở đây không ai là đối thủ của anh ta, thậm chí đơn phương ghét anh ta cũng hoàn toàn không nói. Người có thể khiến anh ta bị thương nặng như vậy, ít nhất cũng phải ngang hàng mới đánh được.

"Chồng của An Khê." Hoàng Thụ Thâm nhìn trần nhà màu vàng, ánh mắt trầm tư. An Khê và người phụ nữ kia không giống nhau, tuy anh ta mắng cô yếu đuối, nhưng ngay cả anh ta cũng ngạc nhiên trước sự tùy hứng trên người cô. Nếu như người mà anh ta gặp ngay từ đầu là cô thì mọi chuyện có lẽ sẽ không như vậy.

"Mẹ kiếp, lão Hoàng, cậu nói người đánh cậu là chồng của An Khê. Cậu đang đùa tôi phải không!" Có đánh chết huấn luyện viên Trương cũng không tin lời anh ta nói

"Không tin cũng không sao. Nhưng tôi khuyên anh không nên trêu chọc An Khê. Anh có thể thử nếu có thể chịu đựng dưới tay người đàn ông kia năm phút. Đừng đến lúc đó lại quay sang trách tôi không nhắc nhở." Hoàng Thụ Thâm đắp chăn lên đầu, không nói chuyện với họ nữa.

Ngày hôm sau An Khê đến sân thể dục sớm năm phút, sau khi cô đến không lâu, một nhóm người mặc quân phục màu xanh lá đi từ cổng sắt vào.

Mọi người vốn đang đứng uể oải nhanh chóng tìm vị trí của mình, xếp hàng ngay ngắn.

Hôm nay huấn luyện viên Hoàng của lớp đông y nhìn rất thảm, mặt sưng như cái đầu lợn khiến tất cả mọi người cố gắng nhịn cười, bả vai khó chịu run rẩy.

"Cười à? Cười to lên cho ông đây!" Hoàng Thụ Thâm quát lớn. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng giọng điệu vẫn uy nghiêm như trước, mang theo tiếng mũi rất nặng.

Hoàng Thụ Thâm khiến mọi người buồn cười, nhưng không dám cười nên cố gắng nhịn. Vì vậy trên sân thể dục mới có cảnh, những bộ quân đội màu xanh của lớp Đông y run rẩy.

An Khê nhìn thẳng về phía trước, môi mím chặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhưng trong mắt là sự hả hê và vui sướng khi người gặp họa. Ánh mắt sắc bén của Hoàng Thụ Thâm đảo tới, An Khê vẫn không chớp mắt. Hạ Thu ở cuối hàng vui sướng, chờ An Khê bị gọi tên, bởi ai cũng biết, mỗi lần có việc, cô chính là người xui xẻo. Đây là cái giá của việc quá nổi bật.

"Hạ Thu, em cười cái gì, ra đây cười trước mặt cả lớp được không?" Nụ cười trên mặt Hạ Thu cứng đờ, bởi vì bị chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy, mắt cô ta lập tức đỏ lên, trong hốc mắt còn lóe lên nước mắt.

Hoàng Thụ Thâm chủ yếu nhắm vào các nam sinh, còn sinh viên nữ, anh ta hay phạt và mắng An Khê. Lúc An Khê bị mắng, cô luôn có bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, còn dám chống đỡ anh trước mặt mọi người khiến anh giận sôi máu.

Anh ta còn sắp quên nữ sinh làm bằng nước, nói nặng lời một chút cũng không được. Khi thấy nước mắt Hạ Thu rơi xuống, anh ta lúng túng nhìn sang một bên. Sau này vẫn nên tiếp tục tìm An Khê thôi, những nữ sinh khác thật sự không thể trêu chọc! Thà bị người đàn ông của cô đánh chết còn tốt hơn là bị nước mắt của nữ sinh dìm chết.

An Khê:???