36 Kế Cưới Vợ

Chương 51



Vì tiệc rượu lần này, Tôn phủ sớm đã chuẩn bị, do sợ không đủ chỗ nên lấy phòng khách chuyên dùng cho tiệc rượu gia đình vào ngày Tết để làmnơi mở tiệc. Nhà giàu bình thường bởi vì người trong chi rất đông chonên sân vườn của phòng khách loại này thường rộng, dùng để tổ chức tiệcrượu này cũng có thể được.

Tất cả những vật chiếm chỗ trong đạisảnh đều được dời đi, trái phải bày hai mươi bàn tiệc, phân làm trướcsau, phía trước là chỗ ngồi của công chúa các nước, sứ thần cùng cáchoàng tộc quý thân, phía sau tất nhiên là chỗ của các quan viên. Nhất là chủ vị ở chính sảnh kia lại càng làm người ta chú ý, bởi vì không aibiết người nào mới có đủ tư cách ngồi ở cái vị trí kia!

Tiệc rượulần này tuy là do Tôn Vạn Lý ra mặt tổ chức, nhưng bởi vì có liên quanđến công chúa các nước, hắn chính là không có tư cách thay mặt Hoàngthượng tham dự, cho nên chủ vị tám chín phần mười là một vị thân vươnghoàng tộc nào đó rồi, nhưng mà thân phận địa vị cao nhất trong hoàng tộc chính là Hoàn vương gia vì thân thể không khỏe mà không thể đích thântới dự, mà đoạn thời gian trước chuyện của Định Lương Hầu vẫn còn khiếnngười ta rùng mình, cho nên chủ vị lần này khiến ai nấy đều tò mò khôngdứt.

Khi La Di Ca cùng Nam Dương vào sảnh, tám chín phần mười làđã đáp ứng lời mời dự tiệc. Công chúa các quốc gia đầu đều vấn kiểu cung kế, mang trang phục dự tiệc. La Di Ca liếc mắt về phía đó một cái, cácvị mỹ nhân đều la y nghiễm tụ (la y là loại quần áo được chế vài tơ tằm nhẹ mềm, nghiễm tụ là váy dài), trên đầu là trâm ngọc minh châu, tay áo còn lộ ra vòng tay ngọc hoàn,đều là thứ đẹp đẽ quý giá không kể nổi. Đi tới gần lại ngửi được huânhương từ la y, thật sự là y hương tấn ảnh (là thành ngữ chỉquần áo của người con gái mặc hết sức hoa lệ, Mị Ngữ Giả cũng từng cómột hệ liệt là Y hương tấn ảnh viết về thời Dân quốc), làm cho người ta mục huyễn thần mê (hoa cả mắt, tâm thần đong đưa, để hình dung việc chứng kiến cảnh khiến người ta kinh ngạc).

Nhìn thấy La Di Ca tao nhã đi vào, mỹ nhân giữa sân cũng có cảm giác trướcmắt sáng ngời. Cái này cũng khó trách, sứ thần quan viên tới nơi nàyđại bộ phận đều là người lớn tuổi nếu không thì cũng trung niên, ngay cả khó có được một vài hậu duệ hoàng tộc quý tộc trẻ tuổi cũng phần lớn là ăn chơi trác táng, không có xuất chúng như La Di Ca.

Từ giữa đông đảo mỹ nhân ra nghênh đón có một vị mỹ nhân nói: “Ta còn đang nghĩhoàng muội sao lại tới chậm như vậy, hoàng muội liền đến.”

NamDương cười, tiến lên rồi nói: “Chờ La công tử nên tới chậm, hoàng tỷ hôm nay nhìn qua so với ngày trước còn muốn đẹp hơn vài phần, thiếu chútnữa làm cho Nam Dương không nhận ra được.”

Nghe hai nàng nóichuyện, La Di Ca biết vị này chính là tỷ tỷ của Nam Dương, Bắc Tiêm công chúa. Mặt mày của Bắc Tiêm cùng Nam Dương có vài phần tương tự, chỉ làkhí thế liếc người của nàng không có nửa phần khiêm tốn như Nam Dương,nhìn qua cũng biết là một nữ tử cực kỳ cao ngạo.

Vị Bắc Tiêm côngchúa này chính là Hoàng hậu điều đi, ở trong cung Tây Lũng nhận hết sủng ái, nếu không phải lần này có quan hệ trọng đại mà Long Giao Đế đanglúc thanh xuân trẻ tuổi vừa vặn cùng nàng xứng đôi, Hoàng hậu Tây Lũngquốc làm sao bỏ được mà gả nàng tới Long Giao. Xét thân phận các côngchúa thì nàng là tôn quý nhất, chỉ lấy thân phận cùng khí vận mà nóinàng chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng hậu. Cho đến nay LongGiao chưa có lập Hoàng hậu, nghĩ đến đây cũng là một trong những nguyênnhân Tây Lũng Đế đem Bắc Tiêm công chúa gả đến Long Giao.

Bắc Tiêm sớm đã đoán được nam nhân bên người Nam Dương chính là La Di Ca, nàngdè dặt mìm cười với La Di Ca: “Ôn Ngọc công tử quả nhiên người cũng nhưtên đều lộ ra là môt nhân tài, người Tây Lũng quốc ta đều có chút vũ phu nào có phong thái bực này của công tử, khó trách hoàng muội đối vớicông tử luôn khen ngợi không dứt miệng.”

Từ mười năm về trước, Tây Lũng Đế đăng cơ liền đổi mới nội quy trong quân đội, một lòng thay đổingười trong nước trọng văn khinh võ chỉ biết hoa tiền nguyệt hạ suốt ngày làm thi từ ca phú cùng tính thích hoang phí, lấy công trạng luậntước vị, khiến cho địa vị của võ tướng được nâng lên trên văn thần,ngoại tổ phụ của Bắc Tiêm Tiếu Thái úy chính là một trong những ví dụtiêu biểu. (vốn chỉ môi trường nghỉ ngơi, chơi đùa, sau là chỉ nơi nói chuyện yêu đương)

La Di Ca hành lễ rồi nói: “Công chúa tán thưởng, Di Ca tay trói gà cònkhông chặt sao so được với dũng sĩ của quý quốc, có thể bảo vệ quốc giamới thật là anh hùng, ta cũng chỉ biết luận binh trên giấy thực khôngsánh bằng.”

Mỹ nhân phía sau nàng cũng vây quanh lại, trong đó cómột mỹ nhân áo lam có đôi mắt đẹp hướng về phía hắn đánh giá, ở giữanhiều mỹ nhân như vậy nàng không được coi là đẹp nhất, nhưng đôi mắt đẹp của nàng vừa lưu chuyển thì cho người ta một cảm giác hồn xiêu pháchlạc, bị nàng liếc mắt nhìn một cái liền sinh ra một loại tư vị mất hồn,khiến cho các nam nhân thỉnh thoảng lượn lờ quanh nàng chỉ để có đượcmột ánh mắt coi trọng của nàng. Nàng nghe được lời này của La Di Ca thìche miệng cười nói: “La công tử quá khiêm tốn rồi, nếu trong triều toànvũ phu chỉ biết vũ đao lộng kiếm, thế thì không phải là man di quốc giasao.”

Khuôn mặt tươi cười của Bắc Tiêm thu lại, lạnh lùng nói:“Nếu ngay cả quốc gia của mình cũng không tự bảo vệ được, thì ngay cảman di quốc cũng làm không được đâu, có lẽ Tân Nhã công chúa cảm thấylàm nô lệ vong quốc so với làm man di càng là cao nhân nhất đẳng.”

Thì ra vị mỹ nhân áo lam này chính là Tân Nhã công chúa của Đông Ly quốc.

Đông Ly quốc coi như là nước lớn, chỉ là quốc quân hiện nay vô năng, hai năm gần đây lại bị ngoại tộc chiếm ba tòa thành trì, lời này của Bắc Tiêmvừa nói ra, sắc mặt của Tân Nhã liền không nén được giận, chỉ là thânphận của Bắc Tiêm nàng không thể sánh bằng, mà tiệc rượu này đều làhoàng thân trọng thần, ngay cả muốn bắt người trút giận cũng không thể,nàng nén giận hừ lạnh một tiếng không thèm mở miệng.

Khi La Di Cađi vào liền chú ý tới một vị hồng y mỹ nhân không nhanh không chậm nói:“La công tử nói không sai, tập võ chính là để bảo vệ quốc gia, đáng tiếc là có người lại mưu đồ khác, khiến cho nước không ra nước nhà không ranhà quân không ra quân thần không ra thần, quốc gia như vậy há có thểlâu dài.”

Hai năm trước thần tử được yêu thích của Tây Lũng Đế làphụ tử Triêu Huy Thân Vương mưu phản cho tới bây giờ còn chưa bị bắt, mà Tiếu thái úy lại nắm chặt quân quyền không chịu buông tay, vô hìnhchung hạn chế hoàng quyền của Tây Lũng Đế, việc này mọi người đều biết.

Bắc Tiêm vẻ mặt giận dữ thoáng lướt qua, không để ý tới nàng nói: “Thật vất vả mới gặp hoàng muội, không bằng hoàng muội cùng ta dự tiệc, như thếnào?”

Nam Dương thấy thái độ của Bắc Tiêm thì kinh ngạc, vị hoàngtỷ này của nàng tâm cao khí ngạo không bao giờ chịu thiệt dù chỉ mộtchút, nay lại tránh mũi nhọn, không khỏi liếc mắt nhìn qua vị hồng nữtử kia một chút, thấy tướng mạo của nàng thì giật mình cũng phỏng đoánra thân phận của vị hồng y mỹ nhân này.

Hồng y mỹ nhân này cùnglắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo thần kỳ mặt mày miệng mũi thì như được điêu khắc tinh tế không có một chút tỳ vết nào có thểsoi mói, búi tóc chỉ dùng minh châu tô điểm làm nền cho làn da trắng,càng thêm thanh lệ tuyệt luân, một thân hồng y kia chẳng những không ápchế khí chất tú dật của nàng mà còn làm nàng tăng thêm vài phần lộnglẫy, không ít người trong số mỹ nhân ở đây cũng một thân hồng y nhưngkhông ai có được phong phạm của nàng, nếu lấy sắc đẹp mà nói, nàng chính là xinh đẹp nhất trong số mỹ nhân ở đây.

La Di Ca cũng đoán ra nàng là ai.

Nghe nói Vận Yên công chúa của Anh Trì quốc chính là quốc sắc thiên hương,có lẽ chính là vị này. Còn nghe nói sau khi các vị công chúa vào cungcũng chỉ có vị công chúa này được Hoàng Thượng triệu kiến riêng, khótrách Bắc Tiêm đối với nàng có vài phần kiêng kị.

Xem ra nhânduyên của Bắc Tiêm cũng không phải tốt lắm nha! Hợp với lời nói của haivị công chúa lúc trước đó đối với nàng đều không có ý tốt.

Đôi mắt đẹp của Nam Dương vừa chuyển, rơi xuống trên thân mình La Di Ca, trênmặt có chút lưu luyến: “… Ừm, cũng được, hoàng tỷ ngồi ở đâu?”

Bắc Tiêm quan sát nàng vài lần, lắc đầu nói: “Xem bộ dạng này của muội làmsao còn tâm tư cùng ta nhàn thoại, thôi, ngồi ở bên này cũng đều là công chúa vào cung, muội cũng không tiện ngồi vào, La công tử, hoàng muộicủa ta vẫn là giao cho công tử chiếu cố đi.”

La Di Ca thong dong nói: “Di Ca chẳng qua là thân phận tiểu dân chỉ có thể ngồi nơi mạt tịch, nào có tư cách cùng công chúa một bàn, ta nghĩ Cố đại nhân đã sớm an bài, đúng không, Cố đại nhân!” (bàn cuối)

Cố Chi chỉ có thể tiến lên hàm hồ trả lời. Thấy La Di Ca không lĩnh ý tứcủa Bắc Tiêm, Tân Nhã bật cười: “Nghe nói vị hôn thê của La công tử làVăn tiểu thư từng đứng đầu bách hoa, là mỹ nhân khó tìm của Long Giao,Tân Nhã có tâm tương giao đáng tiếc không có cơ hội, La công tử vì saokhông mang nàng đến, cùng làm cho Tân Nhã được mở mang tầm mắt về mỹnhân Long Giao!”

Lời này của La Di Ca nói ra hợp tình hợp lý làmngười ta không thể bắt bẻ, nhưng Tân Nhã lại cố ý nói đến chuyện VănNgọc Đang, âm thầm trào phúng tỷ muội Bắc Tiêm không biết xấu hổ, biếtrõ đối phương đã có vị hôn thê còn muốn cứng rắn chen một chân vào, nghe được Bắc Tiêm âm thầm cắn răng càng thấy hận Tân Nhã thấu xương.

La Di Ca mỉm cười nói: “Đa tạ công chúa cất nhắc, chẳng qua là A Đang làmsao cùng các vị công chúa đánh đồng, các vị đều là long phượng chi tư,không phải như ta là một tiểu dân chờ đấu tranh thăng chức có thể sánhbằng, lại nói lần này La Di Ca có thể tham gia buổi tiệc là đáp lại yêumến của Cố đại nhân, A Đang tuy là muốn đến nhưng mà không có tư cách.”

“Có một số người lại không nhận ra,” Tân Nhã liếc mắt nhìn Nam Dương mộtcái rồi nói, “Sớm biết La công tử muốn đến, ta trước cho Văn tiểu thưthiếp mời, cũng thuận lợi để cho ta nhìn xem cái gì là quần anh tụ hộinam tài nữ mạo.”

Nam Dương mời La Di Ca vốn là vì thay mình cùngLa Di Ca tạo thế lực, nào biết Tân Nhã cứ mở miệng là bám lấy Văn NgọcĐang, còn ám chỉ nàng tự nguyện muốn chen chân La Văn hai người, nhấtthời mặt cứng đờ.

La Di Ca trong lòng cũng biết rõ Tân Nhã đối với mình tốt một cách kỳ lạ cũng không phải toàn bộ xuất phát từ hảo tâm,bản thân dù sao cũng là do Nam Dương mời đến, vì thế cười ngắt lời nói:“Hôm nay thay mặt Hoàng Thượng chủ trì tiệc rượu không biết là vị đạinhân nào?”

Lúc này lại có vài vị hoàng tộc gia nhập phạm vi củabọn họ, trong đó có một vị thiếu niên hướng về La Di Ca gật đầu tỏ ý,hồi đáp: “Chỉ nghe nói Kính Văn Vương Gia cùng Dịch Tướng Vương Gia cóviệc không thể tới, thế nhưng không nghe nói về vị chủ trì kia.”

La Di Ca cảm thấy người này có vài phần quen mắt, nghĩ lại mới nhớ thì rahắn chính là thiếu niên ngồi bên cạnh Phượng Vu Phi ở hội thưởng hoakia. Thiếu niên này tên là Lăng Phong. Là con trai của một vị công chúa.

Kính Văn Vương Gia, Dịch Tướng Vương Gia đều là huynh đệ của Hoàng Thượng,có lẽ do tránh hiềm nghi từ việc Định Lương Hầu nên từ chối không đến.Chỉ là nếu như vậy, trừ bỏ bọn họ thì còn ai có tư cách chủ trì tiệcrượu này? Mọi người càng thêm tò mò.

Chính vào lúc này một hạ nhân đi ra xướng mời các vị ngồi vào vị trí.

La Di Ca đang muốn đi về phía sau thì tay áo lại bị Lăng Phong giữ chặt: “La công tử, chúng ta ngồi cùng một bàn đi.”

Lăng Phong trong hoàng tộc là người ít địa vị thân phận nhất, tất nhiên chỉcó thể ngồi mạt tịch. La Di Ca cười cười, cùng hắn ngồi vào một bàn.Lăng Phong từ ngày tham gia hội thưởng hoa ấy cản thấy bản thân được mởrộng tầm mắt, cho rằng trên đời này quả thực nhân ngoại hữu nhân thiênngoại hữu thiên, trong thiên hạ không có gì là không thể, đáng tiếcchính mình chỉ có thể ở một phương làm ếch ngồi đáy giếng, đối với việcbản thân chỉ có thể ngày ngày đọc tứ thư thì có chút phiền chán, hôm nay thấy La Di Ca tất nhiên là mừng rỡ, cho nên lôi kéo hắn hy vọng có thểkết giao bằng hữu.

Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình cũng tự suy đoán xem ai sẽ ngồi tại chủ vị, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người chưa đến đã nghe thấy tiếng, vậy mà lại là thanh âm mà La Di Caquen thuộc: “Đã khiến các vị đợi lâu, tại hạ đi trước hướng các vị bồitội.”

Mấy người nối bước nhau mà vào, ánh mắt La Di Ca dừng ở trên người một nữ tử mặc áo vải bông thô.

“Văn tiểu thư, sao lại là ngươi?” Lăng Phong kinh ngạc thốt ra.