[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 58: Lặn biển



Một người dáng dấp niên thiếu đang nằm trên ghế mây ở phòng khách. Áo sơ mi kẻ sọc đơn giản, quần jean bó sát chân, giày không cao, nút thắt giày cũng cực kỳ lộn xộn. Cậu đeo tai nghe điện thoại, ngậm kẹo mút, chân đánh theo phách nhạc, tất cả khiến cậu thoạt nhìn giống như một thiếu niên đang trong thời kỳ nổi loạn.

Có thể cho đến bây giờ không ai ngờ được, chủ quản của mạng lưới tin tức lớn nhất lại là một thằng quỷ nhỏ.

“I Rak.”

ChangMin bước vào phòng khách liền gọi tên của cậu, nhưng do âm lượng trong tai nghe quá lớn, I Rak vẫn say sưa chìm trong tiếng nhạc, ngậm kẹo, mắt nhắm lại không hề mở ra nhìn ChangMin.

ChangMin thở dài đi đến, cậu ta bao giờ cũng mang vẻ lười biếng tùy hứng đó cả, nhưng dáng vẻ ung dung thoải mái này khiến ChangMin có phần hiểu tại sao khi JaeJoong ở cùng với I Rak hai người họ rất hợp nhau. Tháo tai nghe một bên của cậu ta xuống, ChangMin nói

“Nếu như tôi ở bên cạnh cậu mở chốt an toàn của súng, cậu chắc không nghe được?”

I Rak cười ngồi dậy, miệng ngậm kẹo nên tiếng nói có chút lùng bùng

“Ah, Nhóc Shim anh đến rồi.”

Lấy kẹo mút ra khỏi miệng, I Rak liếm môi, cười hì hì

“Có anh Shim phụ trợ chủ quản cao nhất ở Hội Con Bọ Cạp Vàng, loại người tôm tép như tôi sẽ được an toàn.”

“Ngừng. Tôi không phải anh JaeJoong, không thể quen với loại trêu chọc kỳ quái của hai người các cậu được, I Rak, có chuyện gì?”

I Rak bỏ kẹo vào miệng, gãi đầu

“Tôi không liên lạc được với JaeJoong nên tới đây tìm anh ấy, nhưng họ nói anh ấy không ở đây, thì tôi phải tìm anh thôi.”

“Cậu tìm anh JaeJoong có việc?”

I Rak gật đầu, có chút bất đắc dĩ

“Anh ấy tắt điện thoại di động, tôi dùng định vị điều tra card của anh ấy, hiển thị ở nước ngoài, anh ấy ra nước ngoài rồi?”

ChangMin xé một tờ giấy từ cuốn sổ ở trên bàn, cầm bút viết cho I Rak một dãy số

“Ừ, không ở trong nước, dãy số thường dùng ở Hàn Quốc thì ở bên kia không ổn định lắm, cho nên anh ấy làm thêm sim này.”

Đưa dãy số mới cho I Rak, ChangMin cũng không muốn dấu diếm I Rak JaeJoong đang ở đâu, bởi vì nếu I Rak muốn điều tra thì chắc chắn sẽ tìm ra, hơn nữa nếu I Rak chủ động tìm JaeJoong, loại tình huống này phát sinh, về cơ bản chắc chắn là JaeJoong bảo I Rak điều tra sự việc nào đó hoặc việc điều tra đã có kết quả, ChangMin không muốn làm lỡ việc của JaeJoong.

Tiếp nhận dãy số, I Rak nhìn thoáng qua

“Anh ấy rời Hàn Quốc bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng rồi.”

I Rak nhíu mày, khẽ khàng lẩm bẩm

“Vậy chẳng phải là anh ấy tìm tôi xong rồi đi luôn sao…”

ChangMin nhìn vẻ mặt của cậu ta, mặc dù rất muốn biết có phải có việc gấp, thậm chí việc khó khăn cần phải xử lý không, nhưng cậu không hỏi, bởi lẽ dù sao chuyện JaeJoong đi tìm I Rak, chính mình cũng không biết, nên nếu hỏi I Rak JaeJoong bảo cậu ta điều tra chuyện gì, cậu ta chắc chắn sẽ không nói. Loại thông tin này tuyệt đối bảo mật, hơn nữa tin tức cuối cùng chỉ giao cho người bắt đầu giao dịch, đó là một nguyên tắc bất thành văn của Net.

Cho nên, nếu JaeJoong đi tìm, cuối cùng I Rak điều tra được gì đó, chắc chắn chỉ nói cho một mình JaeJoong.

Nắm chặt tờ ghi chép, I Rak mỉm cười

“Tôi đi đây, nhóc Shim.”

ChangMin gật đầu, bất chợt nhớ đến điều gì đó, nhắc nhở

“Chỗ ở của anh JaeJoong và tình trạng của anh ấy, cậu…”

“Biết rồi, biết rồi, giữ bí mật phải không. Yên tâm đi, lần trước JaeJoong tặng tôi một chiếc xe, cũng đủ để tôi bảo vệ tư liệu của anh ấy đến hết năm nay, ha ha, tôi rất giữ chữ tín. Đi đây ”

Vẫy tay với ChangMin, I Rak đi về phía cửa, đặt tay lên nắm cửa, I Rak dừng chân, quay người qua, lấy kẹo mút ra khỏi miệng, nhìn ChangMin, nụ cười cũng thu lại

“Nhóc Shim… à… nếu có thể, Hội Con Bọ Cạp Vàng trong thời gian này đừng tiến hành bất kỳ động thái lớn nào.”

Nghe I Rak nói thế, ChangMin đứng lên, có chút nghi ngờ cũng có chút nghiêm túc

“Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu nói động thái lớn là cái gì?”

I Rak thấy ChangMin bất chợt nghiêm túc, bỗng bật cười

“Nhìn xem! JaeJoong nói cấm có sai! Anh đúng là một ông cụ non hay lo lắng! Ha ha ha ha! Câu vừa nói kia không thu tiền, tài trợ miễn phí, cho nên anh không cần quá để ý đâu, được rồi, nhóc Shim, tôi đi đây.”

Nhìn I Rak vui cười rời khỏi phòng khách, vẻ mặt ChangMin hoàn toàn không bình tĩnh lại. Thời gian này… động thái lớn… tất cả hoạt động của Hội Con Bọ Cạp Vàng hiện nay vẫn như thường, nếu câu nói đó của I Rak là nghiêm túc, vậy động thái lớn rốt cuộc là mức độ như thế nào, trong hoạt động kinh doanh nhỏ thường ngày hay là trong việc hợp tác với các công ty đa quốc gia lớn.

Ngay cả khi vô cùng không muốn chấp nhận, cũng không thay đổi được sự xuất hiện của I Rak, nhưng lại khiến cho ChangMin, thậm chí toàn bộ Hội Con Bọ Cạp Vàng, thật sự cảm nhận được một nguy cơ tiềm ẩn.... Đảo Fiji, Nadi.

Vịnh nước cạn Cát Trắng.

Trên chiếc bè nổi đường kính khoảng mười mét đặt hai chiếc ghế nằm, bàn trà màu trắng có chè xanh loại tốt nhất của đảo Fiji. Tán ô che nắng không có màu sắc rực rỡ, trắng đến mức gần như trong suốt, khiến ánh nắng của đảo Fiji thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ.

Mãi cho đến khi nằm trên ghế nằm trên chiếc bè nổi ở vịnh nước cạn, JaeJoong mới cảm nhận được rõ ràng ngày nghỉ ngắn để giảm bớt sự mệt nhọc quá độ của cơ thể mà Charles đã nói hôm nay. Hơn một tháng liên tục tập luyện cường độ cao, thử nghiệm đồng thời cả sinh lý và tâm lý, mặc dù vất vả, nhưng các hạng mục số liệu khôi phục của cánh tay khiến cậu tương đối thỏa mãn. Nếu dựa theo mong muốn của Charles, tiếp tục tập luyện khôi phục chức năng một tháng nữa, có thể hoàn thành giai đoạn khôi phục cường độ cao, giai đoạn phụ trợ trị liệu phía sau, cả Pierre và Charles tỏ ý có thể quay về Hàn Quốc hoàn thành.

Ở trên biển ánh mặt trời quá chói, mặc quần đùi áo sơ mi, đeo kính râm tắm nắng, thật sự thú vị hơn cưỡi ngựa sao? Đường trong trường đua ngựa của đảo Fiji đều là đường cát, cưỡi ngựa chạy lên cảm thấy rất khác biệt về tốc độ và cảm nhận, khi JaeJoong và YunHo đi cùng nhau, JaeJoong thích đến đó, mua một đàn ngựa Hannover màu lông đen tuyền, bất luận là dáng vẻ chạy chậm hay chạy nhanh của chúng đều khiến JaeJoong vô cùng vui vẻ, hôm nay khó có được một ngày nghỉ, vốn muốn đi cưỡi ngựa, nhưng YunHo nằng nặc muốn đến lặn ở vịnh nước cạn cát trắng.

Nhớ tới đánh cược ngày hôm qua để quyết định hôm nay làm cái gì, JaeJoong vẫn còn có chút tiếc nuối.

Bên trong trường bắn, sáu phát đạn, bắn bằng một tay bởi lẽ YunHo không muốn bởi vì vai của JaeJoong mà mình có lợi thế trong khi bắn súng. Có một người cha là cảnh sát xuất sắc, Jung YunHo chiếm ưu thế về gien và hoàn cảnh, nhưng từ rất nhỏ JaeJoong đã bắt đầu tiếp xúc với súng đạn, Hội Con Bọ Cạp Vàng kiếm tiền chính là dựa vào những chiếc súng sắt đen nhánh, không có lý do gì cậu lại thua YunHo về khả năng bắn súng.

Toàn bộ sáu phát đạn đều trúng giữa hồng tâm. Thành tích giống nhau, đối với hai người mà nói là không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà trên bia đỡ đạn của Jung YunHo chỉ có năm vết đạn, lúc hai người kiểm tra hình vẽ của bia điện tử, JaeJoong biết kỹ thuật bắn súng của YunHo rất chuẩn, nhưng thành tích hai phát đạn tạo thành một vết đạn đồng nhất vẫn khiến JaeJoong hơi kinh ngạc và cảm thấy không thể tưởng tượng được. Còn muốn tiếp tục nghiên cứu một chút về vấn đề bắn súng, YunHo đã tắt bảng bia điện tử, tắt đèn, kéo JaeJoong ra ngoài.

Mặc dù trong lòng có chút không cam chịu, nhưng cuối cùng cậu vẫn tình nguyện nhận thua, nhìn người đàn ông ngày hôm qua cầm súng rất quyết đoán, lúc này mặc quần bơi, xoay cổ tay cổ chân trên chiếc bè nổi làm động tác khởi động trước khi lặn, cơ bắp phập phồng duyên dáng, vóc người cân xứng, làn da rám nắng quyến rũ dưới ánh mặt trời của đảo Fiji tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, YunHo quay người qua, cười với cậu lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, trong chớp mắt, JaeJoong cảm thấy, đến nơi này rất được, rất không tệ.

Đeo kính vào, YunHo nhìn JaeJoong

“Thật sự không lặn sao? Ngồi đây sẽ rất buồn chán.”

Cầm lấy chè xanh, JaeJoong uống một ngụm, giọng điệu có chút thờ ơ

“Hôm qua tôi cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ cảm giác không tệ lắm.”

Bởi vì mang kính bơi, YunHo không thấy rõ ánh mắt có chút khiêu khích đang nhìn từ hầu kết của anh trượt xuống dưới, quần bơi bó sát thân phác họa đường cong đẹp đẽ của vật gì đó khiến JaeJoong cười đen tối.

Nước biển của đảo Fiji rất trong suốt, vốn là màu xanh da trời, nhưng bởi vì có các loại cá màu sắc sặc sỡ khiến cho biển cả trở nên lấp lánh đầy màu sắc. Nhìn YunHo nhảy xuống, JaeJoong cũng chậm rãi nằm ngửa về phía sau, nhắm mắt lại.

Bởi lẽ đây không phải là phụ cận của bãi biển, thanh âm sóng biển nhỏ đi, gió cũng thổi rất dịu dàng, bè nổi lắc lư nhè nhẹ, JaeJoong cảm thấy buồn ngủ. Tiếng điện thoại di động rung khiến JaeJoong đang hơi mơ màng tỉnh táo lại, nhắm mắt với tay qua bàn trà sờ soạng lấy tai nghe bluetooth đeo vào, giọng nói trong biển cả ẩm ướt có chút khàn

“A lô.”

Giọng nói của đối phương khiến JaeJoong mở mắt, tán ô nhìn qua kính râm là màu lá cọ êm dịu. JaeJoong chậm rãi ngồi dậy, dựa vào phía sau ghế, thanh âm có chút nhẹ nhàng

“Ừ, đang nghe, cậu nói đi.”

YunHo không biết đã lặn đi nơi nào, mặt biển tĩnh mịch, gió thổi rối tóc mái của JaeJoong, một lúc lâu, dường như những lời đối phương muốn nói đã hết, JaeJoong nghĩ ngợi một chút, nhàn nhạt nói

“Tôi biết rồi.”

JaeJoong tháo kính râm xuống, nhìn mặt biển phía xa xa, nét mặt rất bình thản

“Một tháng?”

Dường như đối phương không suôn sẻ đáp lại, JaeJoong mỉm cười

“Cậu tự nghĩ cách đi, chỉ cho cậu một tháng, bởi vì tháng sau tôi sẽ quay về Seoul, tôi hi vọng khi quay trở lại là có thể giải quyết chuyện này, tôi không có thời gian để lãng phí, Hội Con Bọ Cạp Vàng không thể bù nổi thiệt hại đâu, I Rak.”

Dường như chú ý thời gian YunHo lặn xuống nước có chút lâu, bốn phía đều là những đàn cá màu sắc rực rỡ, lượng oxi trong phổi đủ để một người tham gia một lần lặn, tính thời gian, hẳn là YunHo bắt đầu cần oxi rồi, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

JaeJoong hơi nhíu mày, sau đó trước khi ấn nút chấm dứt cuộc gọi, nói

“Cứ thế đi.”

Rời khỏi ghế nằm, JaeJoong nhìn bốn phía xung quanh chiếc bè nổi, không thấy tăm hơi của YunHo. Tất cả đều là đàn cá đang tung tăng bơi lội, nhưng không có hình dáng YunHo khiến trái tim JaeJoong trong chớp mắt trở nên khó chịu. Cậu vô thức nhìn xuồng cứu hộ cách đó không xa, chết tiệt, nhân viên cứu hộ không có ở đó.

Kì thật cậu không thích cũng không quá thông thạo bơi hay lặn gì đó. Lần trước cậu đi Hawaii nghỉ phép cũng chỉ tắm nắng trên bãi cát hoặc lướt sóng trên biển. Trước đây ở Hội Con Bọ Cạp Vàng, cha rất coi trọng thách thức, bởi vì là bang hội nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt cóc, báo thù, hoặc các loại đe dọa, thách thức sự chịu đựng cực hạn của cơ thể, chính là bắt người nằm ngửa, dùng khăn mặt thấm ướt che miệng và mũi, sau đó tưới nước vào khăn mặt, nước tràn vào xoang mũi tiến đến cổ họng và khí quản, cảm giác sắp nghẹt thở khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng vô tận. Có lẽ bởi vì sự bài xích loại huấn luyện đã khắc sâu vào ký ức này nên đến bây giờ JaeJoong không thích ngâm toàn bộ khuôn mặt vào nước dù trong bất kỳ hoạt động gì.

Hít sâu một hơi, cởi áo sơ mi, JaeJoong nhảy vào trong nước. Dòng nước biển đập vào mặt, trong nháy mắt đầu chìm vào trong nước biển, loại áp lực đó bất chợt ùa đến. Nước biển của đảo Fiji rất trong, JaeJoong mở mắt nhìn bầy cá bơi qua mặt cậu. JaeJoong bơi lên phía trước, nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng của YunHo, kì thật với lượng oxi trong phổi của JaeJoong mà nói, cậu có thể tiếp tục kiên trì tìm kiếm một lát nữa, tuy nhiên, một khi cậu cảm thấy khó thở, thân thể đều nổi lên sự chống cự và ác cảm với ký ức trong quá khứ, cậu rất muốn tiếp tục bơi về phía trước tìm YunHo, nhưng sự khó chịu làm cho cậu khó có thể chống đỡ, tay chân cử động có chút cứng ngắt, cơ thể trở trên tê liệt.

Phần eo đột nhiên bị người túm lấy, cảm giác bị kiềm chế khiến JaeJoong giật mình, sau đó vô thức giãy dụa, chỉ buông lỏng trong chớp mắt, nước biển liền tràn vào miệng và mũi cậu, bất thình lình cảm giác thiếu dưỡng khí từ xoang mũi đến yết hầu khiến JaeJoong hít thở không thông, đầu bị người kia quay sang, sau đó môi dán vào một làn môi mềm mại khác, không khí được truyền sang làm cho đầu óc cậu thanh tỉnh, dùng toàn lực ôm chặt người trước mắt, trong nước biển lành lạnh, cảm giác tiếp xúc với da thịt ấm áp khiến JaeJoong cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Trước khi tuyệt vọng vì không thể hô hấp, JaeJoong dường như chiếm được sự ấm áp cùng không khí. Cho dù hoảng loạn đến không thể thở, cho dù chỉ cảm nhận trong vài giây, JaeJoong đã biết người trước mặt là Jung YunHo.

Chắc chắn là Jung YunHo, phải là Jung YunHo.

Sự dẻo dai phối hợp với sức dãn của chân chèo, rất nhanh hai người đã bơi về phía chiếc bè nổi, trong nháy mắt trồi lên mặt nước, YunHo tháo kính, sau đó một tay nắm tay vịn an toàn của bè nổi, nắm lấy tay JaeJoong để cậu nắm chặt tay vịn an toàn, nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng, tay kia của YunHo ôm lấy JaeJoong.

Được YunHo đỡ, JaeJoong có chút lộn xộn nhả nước biển ra, hổn hển hít oxi vào tràn đầy cuống phổi, nước biển mặn khiến viền mắt của cậu có chút đỏ lên. Tần suất hô hấp của YunHo cũng rất nhanh, nhìn tóc JaeJoong bị thấm ướt, dán lên trên mặt, cảm nhận được cậu nắm tay anh rất chặt, chặt đến mức làm anh đau nhức. YunHo nhận thấy JaeJoong hô hấp đã ổn định lại đang nhìn chằm chằm vào mắt mình.

Gần như chớp mắt, YunHo không biết JaeJoong lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, hai cú đấm nện vào trước ngực anh khiến YunHo lảo đảo ở trong nước

“Jung YunHo! Mẹ nó anh lặn đi đâu vậy?!”

YunHo nói không nên lời, bên phải có bãi san hô chỗ nước cạn rất đẹp, anh nhịn không được bơi đến ngắm một lúc, sau đó nổi lên lấy dưỡng khí, rồi lại trở xuống, thấy JaeJoong bơi hỗn loạn về phía trước, không phải dáng dấp thản nhiên tự đắc của JaeJoong, gần như trong nháy mắt, Jung YunHo cảm nhận được cảm giác nghẹt thở giống như của JaeJoong.

“Jae…”

Muốn gọi tên cậu, vươn tay sờ khuôn mặt cậu, nhưng anh lại bị cậu hung hăng gạt ra. Đôi mắt JaeJoong hồng hồng, có lẽ nước biển quá mặn, cũng có lẽ cậu thật sự rất giận.

“Tôi, tôi, con mẹ nó, tưởng anh nghẹt thở rồi, tưởng anh lặn xuống biển gặp sự cố, tưởng anh chết ở đảo Fiji rồi! Jung YunHo! Biển ở đảo Fiji rộng bao nhiêu anh có biết không?! Anh, con mẹ nó, để tôi tìm anh lần nữa thử xem!!”

Lúc đó, cậu không vì cảm giác nghẹt thở ở dưới nước mà sợ, cậu chỉ nghĩ là, sâu như thế, rộng như thế, biển cả bất chợt trở nên rất dữ tợn, cậu không tìm được Jung YunHo, cậu không thể tìm được Jung YunHo, loại cảm giác sợ hãi này làm JaeJoong chìm ngập.

Một tay cầm lấy bè nổi, YunHo bất chợt kéo JaeJoong vào lòng, hôn lên môi cậu, JaeJoong hung dữ giãy dụa, nhưng sức lực YunHo quá mạnh, anh dồn dập gặm cắn làn môi JaeJoong, một nụ

hôn rất mặn, mặn đến mức JaeJoong cảm thấy có mùi máu tươi. Hàm răng, môi, lưỡi bị tập kích cuồng nhiệt, mùi vị và hơi thở của Jung YunHo lấn át mùi của nước biển, JaeJoong mới cảm thấy Jung YunHo ở trước mắt trở nên chân thật. JaeJoong buông tay cầm bè nổi ra, hai tay vòng qua ôm lấy cổ YunHo, cậu bất chấp việc một tay của YunHo nắm bè nổi, sức lực có đủ chèo chống hai người hay không, cậu chỉ muốn đáp lại nụ hôn dữ dội và hoang dại của anh. Thân trên để trần sít sao dính lại với nhau, hâm nóng cả nước biển, hôn nồng cháy như thế nhưng không mang theo chút *** nào, hôn như chỉ để xua tan tâm trạng tuyệt vọng vì tưởng đã mất đi ai đó, cũng là kéo dài niềm hạnh phúc vì tưởng mất đi nhưng lại trở về, va chạm kịch liệt, triền miên dịu dàng.

Nụ hôn khốc liệt giống như dã thú cắn nhau dần dần ngừng lại, nhưng JaeJoong vẫn không buông đôi tay đang ôm chặt YunHo ra. Kì thật chịu đựng trọng lượng của hai người, cánh tay của YunHo đã có chút tê liệt, tuy nhiên, cảm nhận được JaeJoong đang ở trong lòng mình, anh nghĩ nếu cánh tay này bị đứt, cũng mặc nó đi, dù sao ở đảo Fiji, cùng làm bạn tập luyện với JaeJoong, có lẽ còn có nhiều niềm vui hơn.

Gương mặt của JaeJoong dính sát vào lỗ tai YunHo. YunHo cảm thấy hô hấp của họ đều bình ổn lại, sau đó bên tai là giọng nói nhàn nhạt của JaeJoong, rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự giận dỗi và trêu chọc

“Cưng yêu, tôi đã bảo là không lặn rồi mà… Đáng lẽ trước đó anh phải đi cưỡi ngựa với tôi.”

Sự thô lỗ này dần dần hồi phục, JaeJoong lại trở nên mạnh mẽ, trở về người không sợ hãi, mây nhạt gió thoảng như trước đây, thu hút toàn bộ tâm tư của Jung YunHo. Ở chung lâu ngày, người đàn ông ở trước mặt anh, bày ra nhiều loại dáng dấp, có chút phiêu diêu và bất định, thế nhưng Jung YunHo phát hiện, mỗi một khía cạnh đều làm anh lún sâu vào.

Hai người bò lên trên bè nổi, bất chấp không thèm nằm trên ghế mà ngửa người nằm thẳng trên bè, ngón tay vô thức chạm vào nhau, dây dưa, cảm nhận được người ở bên cạnh mình, hô hấp nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…

“Đồ ngốc… Trình độ bơi của cậu quá kém.”

JaeJoong nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng ấm áp lạ thường, ấm đến mức cậu lười chẳng buồn phản bác lời YunHo nói.

“Đồ ngốc… Người không đi chân chèo đã nhảy xuống nước, toàn bộ đảo Fiji chắc chỉ có mình cậu.”

Gió thổi đến rất thoải mái, thoải mái đến độ JaeJoong lười nói cho YunHo biết lúc đó cậu quá lo lắng đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện đó.

“Đồ ngốc…”

“Cưng yêu.”

Lời nói của YunHo bị JaeJoong cắt ngang, sau đó JaeJoong ngồi dậy, hơi nheo mắt lại

“Nếu anh nói thêm gì nữa, chọc giận Đức ngài Kim, anh không xong rồi.”

Giọng điệu đầy cảnh cáo nhưng cũng chỉ là bởi vì một tiếng ‘đồ ngốc’ của YunHo khiến hai má của JaeJoong khẽ đỏ lên, những chuyện đó, đều là do tâm trạng quá lo lắng và hoảng loạn, bị đương sự đem từng thứ một ra quở trách như thế làm Đức ngài Kim cảm thấy không còn mặt mũi gì hết.

YunHo cũng ngồi dậy, nhìn JaeJoong và cười dịu dàng, sau đó ánh mắt rất chân thành, nhẹ nhàng nói rằng

“Nói thêm câu nữa thôi.”

“Ừm?”

“Thật ra, cuộc đấu súng hôm qua, tôi chỉ bắn năm phát.”

“…”

Tiếng người rơi xuống nước bất thình lình vang lên giữa biển cả yên tĩnh, nhìn YunHo bị mình đạp xuống biển, JaeJoong chậm rãi mỉm cười. YunHo ló ra khỏi mặt nước, lau nước trên mặt, miệng cười tươi roi rói lộ hàm răng trắng tinh, ánh nắng bị nước trên đầu anh chiết xạ thành tia sáng năm màu rực rỡ, JaeJoong vươn tay về phía YunHo.

Có lẽ, con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng cám ơn khoảnh khắc này, người bên cạnh tôi vẫn là anh.