Yêu

Chương 30



Thời khắc đẹp nhất cõi đời này, chính là khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn.

Đúng như bài thơ này: Làm sao để em gặp anh ngay thời khắc đẹp nhất, vì điều này em đã cầu xin trước Đức Phật năm trăm năm. Anh không biết vì để gặp anh lần nữa, em đã cố bao nhiêu dũng khí.

Cố Thanh Đồng tiễn Lâm Mặc Tuân ra cửa, hai người đứng dưới lầu. Bóng đêm dịu dàng, ánh sao lưa thưa tô điểm bầu trời đêm. Lâm Mặc Tuân quàng khăn cổ cho Cố Thanh Đồng.

Khu nhà lâu năm, buổi tối vắng lạnh lại thêm tình cảm không bình thường. Là bởi vì giờ phút này đang ở bên người không tầm thường.

Hai người đứng cạnh xe, không đếm xỉa gì đến nhiệt độ âm sáu, bảy độ.

Cố Thanh Đồng kể sơ qua chuyện khi còn bé, trí nhớ về khu nhà này, nơi này mang theo ký ức mười tám năm của cô và Tần Tử chấp.

“Nhà Tử Chấp là nhà kia, khi còn bé chú Tần thường ra nước ngoài, dì cũng rất bận nên có một thời gian rất dài bọn em đều là cùng ăn cùng chơi.” Thật ra thì còn có cùng ngủ, nhưng chuyện này vẫn nên cắt xén thì hơn.

Thuở bé con, thời gian ngọt ngào quá nhiều, khi trưởng thành phiền não cũng theo đó kéo đến.

Cố Thanh Đồng cau mày, thở dài nói, “Em không hề biết Hứa Diệu Thanh thích Tử Chấp.”

Lâm Mặc Tuân nắm chặt tay cô, anh biết cô khó chịu, vì trong lòng cô Tần Tử Chấp không bình thường, là bạn bè, là người thân. “Rất nhiều việc là duyên phận, cố cầu cũng không được.” Anh im lặng một lúc, “Thật ra anh vẫn cho rằng em và Tần Tử Chấp bên nhau.” Giọng của anh xa xăm.

Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ, ngày mai người lớn hai nhà gặp nhau. Đến lúc đó cô nên làm gì? Cố Thanh Đồng lăn qua lăn lại trên giường. Cố Thanh Đồng rất không nhân hậu gọi điện cho Chu Thanh Nguyệt, quả nhiên vú em vẫn chưa ngủ.

“Thanh Đồng, hơn nửa đêm gọi điện cho mình là có chuyện gì à?”

Cố Thanh Đồng nói vòng vèo: “Bé cưng ngủ chưa?”

“Ừ, vừa dỗ thằng bé ngủ rồi.”

“Thế chàng nhà cậu cũng ngủ rồi à?”

“Con ngủ cái là anh ấy đi ngủ, không khác gì heo. Không phải cậu quan tâm hai người đấy ngủ hay không đấy chứ. Mau nói đi, chuyện gì? Hỏi cái gì?”

Cố Thanh Đồng im lặng.

“Hỏi chuyện phòng the à?” Vú em hỏi rất ư hào phóng.

Cố Thanh Đồng hoàn toàn không phải đối thủ của cô, nhắm mắt lau mồ hôi, “Lúc trước người lớn hai nhà cậu và chồng cậu gặp mặt, cậu làm thế nào qua được?”

“Người lớn hai nhà các cậu gặp mặt à, động tác của anh rể mau thật. Là thế này, lúc ấy mình rất ngại, chỉ lo châm trà, bán rẻ tiếng cười. Dù sao trong bụng có một cục nợ, mình không tiện nói gì cả. Nói nhiều đều là lỗi.”

“Các cậu chuẩn bị khi nào thì có em bé?” Suy nghĩ của vú em luôn vượt qua bọn họ, cho nên hành động của cô cũng vượt quá mức quy định.

“Sắp rồi, sắp rồi.” Cố Thanh Đồng bị cô hỏi làm sửng sốt. “Không, ý của mình là tất cả sẽ hành động theo từng bước. Mình là người bảo thủ.”

Ha ha ha….

Chu Thanh Nguyệt ừ một tiếng, “Cố Thanh Đồng, lúc cậu kết hôn cẩn thận đấy.” Uy hiếp trắng trợn.

Cố Thanh Đồng suy nghĩ, hôn lễ của cô và Lâm Mặc Tuân… có bao nhiêu người muốn làm loạn?

Nói đùa với vú em thêm mấy câu, tâm tình căng thẳng của Cố Thanh Đồng thoáng buông lỏng. Vật vã đến nửa đêm mới ngủ, hôm sau rời giường tự rước lấy vành mắt thâm xì.

Mẹ Lục nhìn: “Cái con bé này, sắp gặp ba mẹ chồng tương lai, con cũng không thể phấn khích đến thế, ngượng ngùng là vẫn phải có.”

Giáo sư Cố nhìn chòng chọc gương mặt cô, ông thở dài thườn thượt, Lục Nhuế Chi nói rất là chí phải làm lòng ông đau xót quá đi thôi, con gái nuôi lớn trong lòng bàn tay sắp bị người đàn ông khác cướp mất.

Thanh Đồng le lưỡi: “Mẹ, không phải hưng phấn, là khẩn trương.”

Mẹ Lục luộc trứng gà cho cô lăn mắt: “Con là khẩn trương còn ba mẹ là không nỡ.” Mẹ Lục về phòng cầm một chiếc đầm caro lông dê ra: “Mặc cái này đi. Hai ngày trước cô con gửi tới.”

Cố Thanh Đồng ngoan ngoãn thay váy, mẹ Lục lại buộc cho cô một kiểu tóc, chỉ là một kiểu tóc thôi mà trông càng thêm động lòng người.

Hôm nay Lục Bình An ăn mặc tương đối chỉnh tề, anh cầm chiếc lược của Cố Thanh Đồng chải đầu.

Cố Thanh Đồng thầm hít một hơi, thật sự sắp gặp người lớn rồi, hình như đã lâu cả nhà không trịnh trọng như vậy.

Từ sáng đến trưa, Cố Thanh Đồng luôn ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, Lục Bình An sâu kín nói: “Dáng vẻ em cũng được, trình độ học vấn cũng tàm tạm, bình thường không tiêu tiền lung tung, tuy không biết nấu cơm nhưng tổng thể thì có thể được bảy mươi điểm. Ngày nay tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, em yên tâm đi, Lâm Mặc Tuân sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu.”

Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt: “Anh, em biết tại sao đến giờ em không có chị dâu rồi.”

Lục Bình An kéo tóc cô: “Vì trình độ thẩm mỹ của anh không cùng cấp bậc với Lâm Mặc Tuân.”

Cố Thanh Đồng nắm chặt tay, giữ vững hình tượng thục nữ, chuẩn bị gặp ba mẹ chồng rồi. Vừa nghĩ xong, cô vội lắc đầu một cái, bị hai cô nàng ở ký túc đầu độc nặng quá rồi.

Cô im lặng mặc niệm bác trai bác gái hai lần. Sau đó lại nhấn mạnh bác trai bác gái lần nữa.

Nữ phục vụ ở nhà hàng dẫn người nhà họ Cố vào bàn. Người nhà họ Lâm ăn diện đi gặp thông gia, đồng thời đứng lên.

Cố Thanh Đồng liếc thấy Lâm Mặc Tuân, anh diện một chiếc áo lông dê màu tím, bên dưới là chiếc quần màu đen, quả là tuấn lãng dịu dàng.

“Bác trai Cố, bác gái Cố.”

“Bác trai Lâm, bác gái Lâm.”

Người hai nhà cùng ngồi xuống.

Rốt cuộc đều là người thấu tình đạt lý, để hai người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau.

Người hai nhà bắt đầu nói chuyện, đều là những từ khen ngợi.

“Giáo sư Cố có phúc quá, một trai một gái, thật là làm người khác hâm mộ.”

Giáo sư cố mở miệng: “Hai đứa này không làm chúng tôi bớt lo chút nào. Ngược lại Mặc Tuân, tuổi trẻ mà trên phương diện nghiên cứu toán học đã khiến những thế hệ đi trước là chúng tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Lâm Đổng dạy dỗ thật tốt.”

Sau đó hai ông ba lại hàn huyên đến sở thích, cuối cùng hẹn lần tới cùng đi câu cá, đến thời gian cũng quyết định luôn.

“Giáo sư Cố, cứ quyết định vậy đi.”

“Được, vậy thứ sáu tuần này.”

Mẹ Lâm và mẹ Lục muốn liếc trắng mắt, lặng lẽ kéo tay ông chồng nhà mình.

Bỗng nhiên Cố Thanh Đồng sâu kín nói: “Ba, nước hồ bị đóng băng. Hai người muốn đục băng câu cá ư?”

Người một bàn bừng tỉnh đại ngộ, cười phá lên.

“Chúng ta là phấn khích đến hồ đồ.” Ba Lâm nói.

Xa lạ lúc mới đầu hoàn toàn biến mất.

Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm, bàn tay đặt dưới bàn lặng lẽ nhéo tay Cố Thanh Đồng. Trước mặt người lớn, Thanh Đồng thẹn thùng, vội rút tay về, sau đó châm trà cho người lớn.

Mẹ Lâm càng nhìn càng thấy thích, nói với mẹ Lục: “Lần đầu tôi gặp Thanh Đồng liền thấy quen mắt, ha ha, sổ ghi chép của Mặc Tuân bị thiếu mất một tờ, chỉ là có kẹp… Cái gì nhỉ, à chân dung cỡ lớn. Chỉ có khuôn mặt thôi, hình như là cắt ra từ ảnh chụp chung. Chị xem Thanh Đồng ngày càng mặn mà, bảo sao Mặc Tuân nhớ thương nhiều năm như vậy.”

Lâm Mặc Tuân căng thẳng: “Mẹ, uống trà đi.”

Ngại bà nói nhiều ư? Còn không phải đang lấy điểm cho thằng nhóc con ư. Con cũng không nhìn xem anh trai người ta vẫn đang quan sát chằm chằm kia. Con trai à, tương lai người ấy là anh rể đấy!

Lục Bình An liếc anh một cái, cho anh một ánh mắt ý là: “Thằng nhãi kia, buồn bực lắm hả. Thì ra mơ ước em gái anh đây từ lâu rồi.”

Cố Thanh Đồng suy nghĩ, quả thật hồi cấp ba chụp rất nhiều ảnh chân dung cỡ lớn, nhưng phần lớn là chụp với Hứa Diệu Thanh. Không thể ngờ được.

Mẹ Cố cũng khen ngược lại: “Lúc ấy tôi đến Định Lăng, nghe các thấy cô tán dương Mặc Tuân không ít.”

Trong sự tán thưởng không hề che giấu của hai bà mẹ, cuối cùng dẫn dắt đến ngày quan trọng nhất, đính hôn và kết hôn.

Mẹ Lâm nói: “Các cụ đều nói tháng giêng không lập gia đình tháng chạp không lấy chồng. Chị xem tháng ba cho hai đứa nhỏ đính hôn có được không?” Nói xong mẹ Lâm lấy một quyển lịch để bàn ra: “Chị xem mấy ngày tôi khoanh tròn này, cũng được lắm.”

Cố Thanh Đồng liếc qua, đây là lịch để bàn bọn họ dùng khi còn bé.

Mẹ Cố gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Đợi đến khi xuân về hoa nở, khi đó hai đứa chụp ảnh cưới cũng thích hợp. Kết hôn thì vào tháng năm sẽ không quá nóng.”

Ba Lâm và ba Cố uống trà, Lục Bình An ngồi im. Tâm trạng của hai mẹ hài hòa.

“Suy nghĩ của chúng ta quả là giống nhau. Mặc Tuân, Thanh Đồng, tháng ba đính hôn, các con không vội chứ?”

Cố Thanh Đồng 囧囧 ngượng ngùng cười cười. Cô nên trả lời thế nào đây, không vội ư? Đột nhiên cô hiểu lời của Thanh Nguyệt, châm trà, bán rẻ tiếng cười, thật là hành động sáng suốt.

Lâm Mặc Tuân ý tứ sâu xa nói: “Bọn con không vội, có lẽ mọi người vội hơn bọn con.”

Mẹ Lâm khô khốc co rút khóe miệng: “Thằng nhóc này…” Mẹ Lâm và mẹ Cố dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng quyết định ngày tháng.

Mười sáu tháng ba đính hôn, mùng một tháng năm kết hôn.

Khóe môi Lâm Mặc Tuân cong lên sung sướng, lặng lẽ thủ thỉ bên tai Cố Thanh Đồng một câu: “Quả nhiên cảm giác danh chính ngôn thuận khác hẳn.”