Yêu Trong Thù Hận (H+)

CHƯƠNG 161: TRIỀN MIÊN KHÔNG DỨT (H+)





"A...Lăng Thanh, anh nhẹ hơn đi, chậm lại...em...em không chịu được."

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Mộc Ly Tâm nỉ non lên tiếng thiết tha xin xỏ người đàn ông của mình giảm lại vận tốc trên con đường trơn trượt thâm nhập vào nơi thần bí của mình, nhưng hắn thì lại đang cố gắng trút tinh hoa lần đầu vào bên trong động hoa ấy mà vẫn chưa thể thành công.

"Ly Tâm...Em gọi anh là gì?"

Để di dời sự chú ý của cô gái, hắn đành tìm cách bắt chuyện, đồng thời điên cuồng thúc vào rút ra không ngừng nghỉ để nhanh chóng dừng lại hiệp một.

"Hửm? Em gọi anh là gì?"

"Là...là cục cưng, à không...là chồng!"

"Vậy em nói như nào để anh nghe êm tai một chút!"

"Nói? Nói gì cơ? A...anh nhẹ thôi mà!"

"Thì em cứ nói những gì mình muốn nhất trong lúc này!"

Vận động thể xác đã mệt, giờ lại tiếp tục trò chuyện khiến sức lực ai ai cũng tổn hao đáng kể, nhưng vẫn hì hụt không ngừng. Trong khi đó, Mộc Ly Tâm đang vắt óc suy nghĩ tận mấy chục giây thì mới hiểu ý của hắn, nên lập tức cất lời:

"Chồng ơi! A...anh...anh nhẹ thôi! Em chịu không nổi."

"Á..."

Cô vừa nói dứt câu, hắn liền thúc mạnh vào một cái, rồi dừng lại ngay tức khắc. Lúc đó, tinh hoa đã gieo rắc vào mật đạo của người phụ nữ, và mạnh ai nấy thở sau trận chiến hoan ái kéo dài ba mươi phút vừa trôi qua.

Hắn nhìn cô gái thở hỗn hển trên giường lại không thể giấu đi nụ cười yêu thích. Sau khi mang vũ khí bằng da thịt của mình ra ngoài, nó vẫn còn to sững sững như một ngọn núi bất động, bất biến, hắn tạm gạt bỏ chuyện ấy để tiến tới hôn lên môi cô một cái.

"Mệt lắm à?"

"..." Mộc Ly Tâm gật đầu.

"Thế vợ đã hết say chưa?"

"..." Cô tiếp tục gật đầu lần hai.

Bấy giờ, trên môi người đàn ông thoáng vẽ lên nụ cười tà mị, rồi khẽ lời đề nghị:

"Làm tiếp hiệp hai nhé bảo bối?"

Sau lời đề nghị quái ác của người đàn ông, Mộc Ly Tâm liền giật mình tới sững người, mở to mắt ra hết cỡ mà nhìn hắn ta như nhìn quái vật, khiến hắn cũng cau mày vì hiếu kì.

"Vợ làm gì nhìn anh ghê vậy?"

"Anh là quái vật à chồng? Vừa xong hiệp một anh vẫn chưa thấy mệt? Tinh lực ở đâu ra mà anh đòi thêm?"

"Tinh lực hả? Nó ở đây!"

Hắn thản nhiên đáp, còn nắm tay cô gái đặt lên vật thể nam tính vẫn đang căng cứng của mình, dọa cô nàng kinh ngạc lần thứ hai.

"S...sao có thể như vậy? Theo như em biết thì nó phải mềm ra khi đã...đã...ấy rồi chứ?"

Câu nói ấy khiến người đàn ông trở nên đa nghi, hắn nhìn cô chằm chằm, rồi gặng hỏi:

"Em thấy ở đâu mà biết? Hửm?"

"Ờ thì...thì...thì em tìm hiểu trên mạng! Nói...nói tóm lại là nó phải bé lại mới đúng chứ?"

"Đôi khi nhìn bằng mắt sẽ không đúng bằng trải nghiệm thực tế. Giờ vợ thấy rồi đó, của anh nó vẫn to."

Một khi hắn đã giở thói bá đạo thì đố cô chống đỡ được. Huống chi bây giờ đã tỉnh rượu hết hẳn bảy phần, chỉ số bảy phần đó lại chuyển sang trạng thái bẽn lẽn ngại ngùng và một chút dè dặt trước gương mặt gian tà của người đàn ông.

Cô nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống thứ căng to kia, sau bảy bảy bốn chín hồi suy nghĩ thì kế sách cuối cùng cô chọn chính là xuống giường bỏ chạy, nhưng bất thành, bị đối phương ngăn chặn ngay từ khi cô vừa quay lưng.

Hắn nghiễm nhiên chế ngự cô trong tay mình, để hai gương mặt song song nhau, rồi mới khẽ hỏi:

"Bảo bối sợ rồi à? Định bỏ chạy đi đâu hửm?"

"Em...em thấy mệt rồi, nên muốn đi tắm."

"Tắm ư? Anh thấy tư thế đó cũng khá đấy! Vậy để anh đưa em đi!"

"Đi? Đi đâu cơ?"

"Đi tắm!"

Lúc Mộc Ly Tâm còn đang ngơ ngác, cộng dồn hoang mang thì người đàn ông ấy đã bế cô đi thẳng vào phòng tắm. Tới lúc cô được đặt xuống trong phòng tắm đứng thì lập tức xoay người úp mặt vào tấm kính mờ trong phòng để che đi tầm ngắm của hắn ta, hành động đó khiến hắn bật cười.

"Chà, bảo bối của anh biết ngại rồi!"

"Thôi, quay lại đây để anh tắm cho."

Nói xong, hắn liền bật vòi sen mở chế độ tạo nước phun sương, rồi đặt tay lên hai bên vai cô gái, nhẹ nhàng kéo cô xoay người lại, nhưng hắn không cho cô cơ hội để ngại, vì vừa quay lại, hắn đã mang phiến môi anh đào của cô chiếm dụng làm vật riêng trên khuôn miệng của mình.

Cô bị ấn vào mặt kính, bị hắn cưỡng đoạt vành môi đến mức sưng mọng, nhưng đâu đó vẫn còn hương vị ngọt ngào của một tình yêu cháy bổng.

Hắn là con người hư hỏng, nên chẳng lúc nào chịu để bàn tay yên phận trước những bộ phận nhạy cảm của một cô gái. Và dĩ nhiên ngay lúc này, hắn vừa cưỡng đoạt môi mềm vừa dùng tay xoa bóp vòng ba đẩy đà của cô gái.

Lần thứ n, Mộc Ly Tâm bị đưa đẩy vào ngưỡng cửa biển tình chứa chan dục vọng.

Cô bị thao túng tâm lý, nên lại chủ động ôm lấy cơ thể tráng kiện đối diện, cùng hắn hết mình với nụ hôn trên môi, và dừng lại khi cô không còn đủ o-xy để thở.

Thế mà vừa dừng lại, hắn đã khom xuống gặm lấy viên ngọc hồng bị nước ấm làm ướt để lả lướt, mút chặt từng hồi, khiến cô gái bị khoái cảm đánh úp lần thứ bao nhiêu cũng không còn nhớ rõ.

"Ưm...Chồng à, em...a~!"

Cô nỉ non như loài chim uyên ương tâm sự cùng bạn tình. Hắn vẫn lắng nghe, nhưng vừa nghe vừa làm việc, bằng cách ôm một bên chân thẳng tắp của Mộc Ly Tâm lên mở thành góc 45 độ.

Lúc đó, hắn lại chuyển lên hôn môi cô là để di dời hết thảy sự chú ý, khiến cô mất tập trung, còn mình vừa mút hết vị ngọt trong khoang miệng, vừa dùng vật thể nam tính cạ cạ rồi đưa vào khe động nhỏ, từ điểm đó bắt đầu hiệp chiến ái tình lần thứ hai.

Khi thành công hàng động, hắn mới kết thúc nụ hôn và nhìn cô vợ bảo bối của mình bằng ánh mắt thâm tình, tà mị nhất.

"Em lại thua anh rồi!"

Hắn cười khi nghe thấy cô tự nhận thua cuộc. Và rồi, hắn lại đưa tay áp lên gò má cô gái, mới khẽ nói:

"Không thể kìm chế cảm xúc của mình trước đối phương, nên anh mới chính là người thua cuộc."

Mộc Ly Tâm mím môi cười:

"Em tuyệt vời đến vậy sao?"

Hắn ghé sát vào tai cô, khẽ đáp:

"Thật sự rất tuyệt vời!"

Nói rồi, người đàn ông ấy lại hôn nhẹ từng cái trên vành môi cô gái. Sau đó nhanh chóng tác động vào nơi tư mật của cô vợ bảo bối.

Đưa cô ấy chìm vào làn nước tình ái, cùng những cơn thăng hoa đỉnh cao khó tả.

"Ưm...a~! Chồng ơi..."

"Ơi! Bảo bối gọi anh!"

"Anh nhẹ một chút... ưm..."

Trời không mưa, nhưng mưa rơi trong phòng tắm, đưa những giọt nước hương tình lãng mạn phủ xuống đỉnh đầu đôi bạn trẻ.

Tiếng rên rỉ thanh khiết ấy, triền miên không dứt...