Yêu Thương Không Trọn Vẹn

Chương 2



Sau ngày hôm đó, tôi trầm lặng hẳn, ít nói và lầm lỳ hơn. Những tưởng tên khốn nạn đó đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, hắn lại xuất hiện, lại còn mặt dày bắt tôi làm nô lệ, làm người hầu cho hắn. Tôi khinh. Tôi đã ước giá như lúc ấy có con dao hay khẩu súng ở đó, tôi nhất định sẽ giết hắn. Thật đấy! Hắn nói nếu như tôi không làm, hắn sẽ tung những bức ảnh đêm đó lên mạng và cả diễn đàn trường. Không còn cách nào khác, tôi chấp nhận. Những ngày đầu, tôi cắn răng mặc kệ cho hắn sai khiến, đối diện với hắn chị làm vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt. Hắn bắt tôi đi làm phục vụi lại, tôi không phản đối. Đối diện với những kẻ thô tục ở đó, tôi chỉ thấy kinh sợ. Vừa lúc ấy, hắn lại không thương tình mà dội cho tôi một gáo nước lạnh nữa. Hắn túm tóc tôi, gằn:

-          Sao? Công việc mới thích hợp với em chứ? Rồi em sẽ trở nên sang trọng, giàu có, cặp kè với đủ loại người sẽ có đủ cảm giác, vui vẻ, hạnh phúc và hoang lạc. Hèn hạ, mày cũng chĩ là 1 con đĩ, mày cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển cho bọn lắm tiền ngoài kia mà thôi.

Tôi cười giễu. Ờ, thì đúng rồi, tôi làm gì có cái gì trong với chả sạch nữa mà giữ? Tôi cũng chỉ là thứ đồ tình một đêm mà hắn vứt đi thôi, tôi làm gì có tư cách mà tỏ ra thanh cao nữa? Từ ngày hôm đó, tôi buông thả mình, học mưu mẹo của mấy bà chị trong quán, học ăn chơi, học son phấn, học những chiêu trò trên giường để làm thỏa mãn người ta. Tôi đã không còn là Vy của ngày trước nữa rồi. Tôi vẫn làm người hầu của Huy, có điều, tôi thờ ơ hơn, biết khiêu khích hắn, biết những động tác ngả ngớn mà bình thường có chết tôi cũng không làm. Thế nhưng, dường như hắn có vấn đề về thần kinh, tôi nghiêm túc đấy -_-… Hắn thường nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, thỉnh thoảng lại điên lên mà đập phá mỗi khi tôi giở trò trước mặt hắn. Có lần, hắn dở chứng lôi tôi ra ngoài khi tôi đang chuẩn bị hôn một lão khách bụng bia đáng tuổi chú bác tôi, nổi giận ném tôi vào xe rồi đi về, hôm sau ra lệnh cho tôi không được làm gì quá phận trước mặt hắn. Tôi chỉ bĩu môi, bảo:

-          Tự do của tôi, anh có quyền gì? Tôi vẫn làm người hầu của anh. Nếu anh không thích tôi làm ở quán anh nữa tôi đi chỗ khác làm cũng được.

Ngay sau khi tôi nói ra câu đó, hắn ấn tôi vào tường làm lưng tôi đập vào tường đau điếng. Mắt hắn đỏ vằn, rõ ràng là rất giận, hắn gầm lên:

-          Tôi không cho phép. Người của tôi thì phải nghe lệnh tôi.

Sau đó thì hầm hầm bỏ lên phòng, sập mạnh cửa lại. Đồ điên!

Tôi xoa xoa cổ tay bị hắn siết đến tím bầm, chửi rủa. Mẹ kiếp, chính anh ép tôi trở thành như này, giờ giận giận cái shit gì chứ?

Tôi bực mình, đạp cửa ra ngoài. Nhan sắc của mình, tuổi xuân không phải là mãi mãi, tôi không thể phí hoài thời gian kiếm tiền của mình với tên khùng này được. Tôi lại lao đầu vào kiếm tiền. Bar, bao đêm, tiếp rượu,… tôi đều làm.