Yêu Quái Nhỏ

Chương 25



Tang Du đứng ở cửa xe nhìn Lam Khâm.

Trái tim nhỏ bé, mềm yếu lại bị anh làm cho rạo rực.

Sức khỏe Lam Khâm không tốt, vẽ xong ba bản thiết kế thật không dễ dàng chút nào, rõ ràng anh đã phải nỗ lực tách khỏi cô để cô đi làm, thế nhưng anh lại từ bỏ đồ ăn ngon, để đổi lấy việc đón cô sau khi tan tầm nhỏ nhoi này?

Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ, đáng yêu đến mức cô muốn ăn hiếp anh..

Tang Du xoa ngực, lên xe tiến đến gần anh, cười tủm tỉm xấu xa nói: "Bánh trứng anh đã ăn rất nhiều lần, nhưng bánh trôi nhỏ thì tôi có bí quyết riêng, anh còn chưa được nếm thử, độ ngọt vừa đủ, nước súp đặc và bánh rất thơm--"

Cô liếc mắt nhìn, mỗi một câu, yết hầu của Lam Khâm liền động một chút.

Ánh mắt của anh càng thêm đáng thương.

Cô biết chính cô có phần quá đáng, nhưng thực sự là nhịn không được, cố tình chậm rãi miêu tả, "Bánh trôi nhỏ nửa trong suốt, có thể nhìn thấy nhân hạt đậu đỏ bên trong, cắn vào, mềm mại, còn có một chút co dãn--"

Lam Khâm chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia tham lam.

Tang Du nghiêng đầu, xích lại gần anh một chút, cười cười hỏi: "Anh chắc chắn muốn đổi sao?"

"Đồ ăn khuya ngon như vậy," Cô ngước mắt chăm chú nhìn anh, "Đổi thành đón tôi tan làm?"

Yết hầu của Lam Khâm lại giật giật, không chút do dự gật đầu.

Nếu có thể gặp cô lúc tan tầm, đừng nói là ăn khuya, không ăn bữa chính cũng không sao.

Tang Du chăm chú nhìn vào mắt anh, lòng cô mềm nhũn, liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía trước, phát hiện chú Trần đang rất chăm chú ngắm cảnh, cô nhân cơ hội ôm lấy mặt Lam Khâm, nhéo nhéo đầy thích thú, cảm thấy mỹ mãn ăn một miếng đậu hũ to, "Được, yêu cầu thông qua."

Cô suy tư một chút, "Từ nay về sau, nếu tôi tan làm lúc 4 giờ, anh có thể tới đón, coi như ra ngoài thư giãn, nhưng buổi sáng hoặc nửa đêm thì không thể, anh không cần làm khổ mình."

Lam Khâm biết mình phải tiến hành từng bước, cầm tay cô ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm ghi nhớ việc này.

Anh muốn biểu hiện thật tốt, tranh thủ thêm nhiều khen thưởng, được cô cho phép đến đón lúc buổi sáng cũng như nửa đêm.

Bốn giờ cũng chưa tới giờ cao điểm, xe đi một mạch, trong mười phút đã đến trước sảnh tiểu khu bên sông.

Tang Du đỡ Lam Khâm xuống xe, xoay người đóng cửa xe, chú Trần thăm dò cô: "Tang tiểu thư, nguyên liệu ba ngày tới đã mua theo danh sách của cô, còn thiếu cái gì có thể nói với tôi, trong vòng nửa giờ sẽ đưa tới."

"Vâng," Tang Du lịch sự hỏi thêm một câu, "Chú Trần phải đi ngay sao? Mời chú lên lầu dùng với chúng cháu một bữa?"

Từ khi cô chuyển nhà về đây, trừ trường hợp đặc biệt, chú Trần rất ít khi đến.

Chú Trần hắng giọng một cái, ấu trĩ giơ lòng bàn tay che miệng, tránh né Lam Khâm, thấp giọng nói: "Cô đừng nhìn bề ngoài tiên sinh dễ tính, giống như không biết giận, thực tế lòng dạ hẹp hòi, cô làm đồ ăn, ngài sẽ không vui nếu cho người khác ăn, kể cả tôi cũng không được."

Ông ủ rũ thở dài, "Còn tôi không thể để ngài ấy phải ngại, vẫn là tự mình nấu cơm tối."

Tang Du thật không đoán được, vậy mà Lam Khâm còn để ý cái này, cô liếc mắt nhìn anh, Lam Khâm đang đứng chờ ở dưới mái hiên của cửa đan nguyên pha lê, xung quang là tiếng người tiếng xe, cảnh vật đầy nắng nhưng dường như đều không thể thu hút sự chú ý của anh.

Anh không để bất cứ cái gì quấy rầy, tất cả sử chú ý dồn trên người cô, yên lặng chờ cô đi tới.

Tang Du trong lòng dâng lên một cảm xúc, không biết như thế nào lại cảm thấy trong xao động, đầu óc ong ong chấn động.

Chẳng lẽ Lam Khâm.. có dục vọng chiếm hữu sao?

Rốt cuộc.. Là vì đồ ăn do cô làm, hay là.. bởi vì chính bản thân cô?

Lam Khâm thấy cô đang suy nghĩ đến ngẩn người, nhịn không được kéo cô lại đây, tay theo bản năng vươn ra.

Bàn tay trắng nõn, xương cốt mảnh mai, ống tay áo hướng lên trên theo động tác của tay làm lộ ra cổ tay gầy guộc, mu bàn tay bị thương.

Vẻ đẹp và sự tàn khốc tương phản nhau.

Cũng có nghĩa là Lam Khâm hết lòng tin tưởng ỷ lại vào cô, không hề giấu diếm mà mang phần xấu xí nhất thẳng thắng cho cô xem.

Tang Du thở dài, đưa tay nắm lấy cánh tay của anh ôm nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo, nhướn mày cười nói: "Đi, chúng ta về nhà."

Trong thang máy, Tang Du liệt kê rất nhiều thực đơn để lựa chọn cho bữa tối với Lam Khâm, nói tối nay có thể ăn hai món.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Lam Khâm thực sự không kịp lựa chọn, trong đầu anh toàn những món ăn mà cô kể, tuy rằng chỉ là cháo nhưng là vẫn mê người như cũ!

Bởi vì anh cũng chưa từng ăn..

Chờ đến khu cửa thang máy mở ra, Lam Khâm thật vất vả mới chọn được hai món, dự tính sẽ gởi sang WeChat của Tang Du, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bước chân của anh đột ngột dừng lại, anh giơ cánh tay đưa Tang Du ra sau bảo vệ.

Tang Du chưa kịp chuẩn bị, đôi giày trắng đang giẫm vào gạch lát nền, phát ra tiếng lộc cộc.

Cô kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của Lam Khâm--

Cửa nhà có đến bốn người đứng đó, ba nam một nữ, mỗi người đều áo mũ chỉnh tề khí chất lỗi lạc, tất cả trên tay đều xách túi lớn túi nhỏ, đôi mắt liếc nhìn cô đang đứng đối diện.

Đây.. đây là tình huống gì?

Mới đầu Tang Du bị dọa nhảy dựng lên, định thần nhìn lại mới phát hiện trong đó có một người mà cô biết, đó là chú hai của Lam Khâm, trừ ông ấy ra, ba người khác đều trông khá trẻ, rõ ràng là đồng lừa, tuy rằng dung mạo không đẹp bằng Lam Khâm, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự, hơn phân nửa là người trong nhà.

Chú hai tiến lên một bước, đôi mắt không khống chế được mà nhìn xuống.

Lúc này Tang Du mới nhớ bản thân vẫn đang nắm lấy cánh tay của Lam Khâm, cô vội vàng buông ra, ai biết rằng ngay khi cô lùi xa thêm một chút, tay của Lam Khâm đã nắm lấy tay cô, kéo cô về chỗ cũ.

"Khâm Khâm.." Tang Du giữ nguyên biểu cảm bất động nhích đến gần tai anh nhẹ giọng hỏi: "Lần trước chúng ta giả thành người yêu, có phải hôm nay chú hai dẫn người đến hỏi tội?"

Suy cho cùng, cô chỉ là một cô gái nhỏ chăm lo cho cuộc sống của Lam Khâm.

Như trong phim truyền hình, hầu hết các gia tộc giàu có và quyền lực đều không thể chấp nhận điều đó.

Khi nói chuyện, trong đầu Tang Du đã liên tưởng một bộ phim 60 tập vọng tưởng hào môn.

Lam Khâm vỗ vỗ cô trấn an, nhìn thẳng chú hai phía trước, tiến lại gần một bước.

Chú hai sững sờ, vội điều chỉnh ánh mắt, khí thế tung hoành ngang dọc trên thương trường đến trước mặt Lam Khâm lại bay tan tác, khẽ chỉ về phía sau, thấp giọng giải thích: "Cháu xem các anh chị em cháu nghe nói cháu.. có bạn gái nên nóng vội chạy đến đây xem."

Tang Du trong lòng kêu thành tiếng, quả nhiên là người của Lam gia, thế nhưng cái nồi chú hai ném..

(*) Ném nồi: Chỉ đổ lỗi, đổ tội cho người khác

Nghe nói?

Còn không phải chính chú nhiều chuyện đi thông báo khắp nơi, nếu không sao nhanh như vậy đã tới cửa.

Lời chú hai vừa dứt, ba vị mỹ mạo tinh anh kia ngay lập tức mở miệng--

Người trông có vẻ lớn tuổi nhất dáng người cứng cỏi, nhìn Tang Du chằm chằm, thở dài, "Khâm Khâm, anh đến xem em."

Người trẻ tuổi tóc nâu ánh mắt lóe lên ghen tị, cao giọng gọi Lam Khâm, ".. Anh."

Cuối cùng là thiếu nữ trẻ tuổi dáng vẻ tuyệt mỹ, chân sáo nhảy tới ngọt ngào gọi, "Anh trai! Chị dâu!"

Mặt Tang Du đỏ lên, không biết đáp thế nào mới phải.

Cô.. Cô không phải là chị dâu đâu!

Nhưng lời nói dối đã nói ra, không thể bóc mẽ Khâm Khâm ngay tại đây được..

Rối rắm.

Lam Khâm đảo mắt nhìn qua bọn họ một lần, nhàn nhạt gật đầu, nắm tay Tang Du đi mở cửa.

Người một nhà như đã sớm quen với thái độ của anh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhiệt tình vây quanh đứng ở sau, cùng đi theo vào cửa.

Tang Du nhìn người nhà họ Lam ngồi trên ghế sô pha, không để mọi người ngây người nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ được, cô chủ động vào bếp pha trà, sau khi mang lên lại chịu sự tiếp đãi kích động, cô nhìn đồng hồ trong phòng khách đã bốn giờ rưỡi, lịch sự hỏi: "Tối nay.. mọi người có muốn ở lại ăn tối không?"

Chú hai là người dẫn đầu nhóm người Lam gia gật đầu đồng ý.

Lam Khâm đúng lúc liếc nhìn, con người dị sắc lóe lên, đối diện với già trẻ bốn người đành bất đắc dĩ nuốt lời muốn nói vào trong.

Chú hai ho khan một tiếng, chủ động mang đến một cái hộp lớn tới trước mặt Tang Du: "Khâm Khâm không dễ dàng, chú hai hy vọng các cháu ngày càng hòa hợp, lần trước gặp quá vội vàng, lần này xem như bồi thường quà gặp mặt."

Nói rồi chú ngập ngừng nhìn xem Lam Khâm, lại nói: "Tối qua.. Cháu làm rất tốt, hội đồng quản trị đều đã ổn. Cuối tháng, chú hai chờ bản thiết kế của cháu."

Nói xong vội vàng ra hiệu với mấy đứa nhỏ bên cạnh.

Anh cả rắn rỏi ngay sau đó giơ lên hai túi giấy được đóng gói tinh xảo, ánh mắt phức tạp nhìn Tang Du, ".. Tang tiểu thư, hy vọng em đối tốt với Khâm Khâm một chút."

Cậu em mị hoặc gãi gãi đầu, đưa ra túi chứa đầy hàng hiệu: "Đó đều là hàng hiệu, chọn cái chị thích mà dùng, chị đừng nghĩ anh trai tôi sức khỏe không tốt mà khi dễ anh ấy!"

Cô em gái nhỏ xinh đẹp ôm một đống túi lớn đưa cho Tang Du: "Chị dâu! Tất cả đều là mẫu mới nhất! Còn có hai cái túi là phiên bản giới hạn, em cũng cũng chưa từng được dùng! Tất cả cho chị!"

Tang Du hoàn toàn há hốc mồm.

Ánh mắt Lam Khâm chuyển hướng nhìn đến sự hoang mang của cô, khóe miệng cong lên, anh bất giác vô thức vuốt ve mái tóc cô.

Động tác nhỏ rơi vào mắt bốn người Lam gia ngồi đối diện, tức khắc tất cả đều là--

Ô ô ô u!

Tang Du mím chặt môi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng hỏi một câu, "Thật sự.. Không ở lại ăn tối sao?"

Dù sao trong nhà cũng có đủ nguyên liệu nấu ăn, cô nấu cũng rất nhanh.

Dù sao cũng là người nhà của Khâm Khâm, để mọi người rời đi như vậy cũng có chút thất lễ.

Lam Khâm thay họ trả lời, "Không ở lại."

Dứt khoát, quyết đoán, chặt đứt niệm tưởng, không hề chừa lại đường sống.

Chú hai chờ đợi thất bại, ủ rũ mà rũ vai, cùng ba người cháu ngồi lại vài phút, biết điều đưa tất cả rời đi, Lam Khâm đứng lên, không tiễn ra cửa.

Bốn người trước khi đi, không hẹn mà cùng quay đầu lại.

Tang Du đi đến gần, giật mình nhận ra, người nhà Lam gia nhìn Lam Khâm, trong ánh mắt đều chứa đựng sự áy náy.

Trong nhà nhanh chóng khôi phục sự tĩnh lặng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngả bóng phía tây, tia nắng chiều chiếu qua cửa sổ, nghiêng nghiêng hắt trên người Lam Khâm.

Anh hơi rũ mắt, gương mặt phản chiếu ánh vàng, anh cúi đầu, bóng dáng cô đơn tịch liêu đến khó tả.

Trái tim Tang Du giống như bị ai đó hung hăng bóp chặt, vội đi tới giữ chặt cổ tay anh, gương mặt tươi cười, "Khâm khâm, anh còn chưa nói cho tôi, buổi tối muốn ăn gì? Tôi làm cho anh ăn nha."

Lam Khâm giống như bừng tỉnh, chăm chú nhìn vào mặt cô, nâng tay lên định chạm một chút, xong lại nhẫn nại buông xuống, cầm lấy di động nhắn cho cô, "Thực xin lỗi, lần trước cô vì giúp anh, bây giờ.. Bọn họ lại hiểu lầm."

Hiểu lầm.. Cô thật sự là bạn gái anh.

Sao có thể.

Anh có nằm mơ.. Cũng không dám mơ đến chuyện này..

Chỉ là vừa rồi, anh lại nhen nhóm ích kỷ, không giáp mặt làm sáng tỏ.

Tang Du lập tức lắc đầu, lắc lắc tay anh: "Không cần xin lỗi, chỉ cần anh không ngại là được. Dù sao.. cũng là giả, về sau luôn có cơ hội nói rõ."

Cô nói "Giả", trong lòng có chút khó chịu.

Dứt khoát lắc đầu không thèm nghĩ nữa, đưa thực đơn đã được chọn tới trước mặt Lam Khâm "Chọn hai cái."

Lam Khâm chọn xong, Tang Du liền chui đầu vào phòng bếp, dao phay đủ mọi kích cỡ qua bàn tay của cô được sử dụng đến xuất thần nhập hóa, mười lăm phút sau các nguyên liệu đã được chuẩn bị hoàn hảo để vào nồi, cô lau tay rồi cúi người ra ngoài, nhìn thấy Lam Khâm vẫn đang ngẩn người ngồi trên ghế sô pha.

Bóng dáng anh lẻ loi, đáng thương đến nao lòng.

Tang Du thở dài, thật là.. rốt cuộc mọi người đã làm gì vậy, mới tới một chuyến đã biến Khâm Khâm thành ra như vậy.

Cô thực sự rất đau lòng.

Tang Du suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đi vòng qua ghế sô pha, không để Lam Khâm phát hiện ra, cô men theo tường bước nhẹ vào phòng tìm một chiếc bàn vuông chân ngắn cô thường kê trên giường.

Cô cẩn thận lau sạch sẽ, cầm ra ngoài đặt gần cửa sổ sát đất.

Lam Khâm nghe thấy tiếng động, không rõ cô muốn làm cái gì, bất giác đi qua hỗ trợ.

Tang Du đặt bàn vuông nhỏ trên mặt đất, lại tìm hai cái đệm mềm thật dày đặt hai bên cạnh bàn, nhìn tới nhìn lui cảm thấy tổng thể vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó, lần nữa chạy vào trong phòng, mang ra một hộp đựng nến thơm mà trước kia khi mua quần áo được tặng, vui vẻ đặt ở góc bàn cùng với bật lửa.

Loay hoay hết nửa ngày, trời đã tối sầm.

Cách đó không xa ánh sáng hoàng hôn nhạt dần chiếu trên mặt sông, đèn đường dần sáng lên, phía chân trời ánh lam chiều càng đậm.

Tang Du quỳ ngồi ở trên đệm mềm, hai tay trắng nõn chụm lại để đốt nến, sau khi thắp sáng một dãy, ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với Lam Khâm, "Khâm Khâm, hôm nay chúng ta dùng bữa tối ở đây nhé?"

Lam Khâm không cử động được.

Anh đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn cô.

Chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, đã đau lại ngứa, nhưng vô luận như thế nào, cũng không bằng từng đợt sóng đang ồn ào nổi dậy trong lòng.

Rực rỡ hơn cả ánh nến.

Đẹp hơn mọi thứ trên trời dưới đất.

Cô tốt như vậy, thật tươi sáng và ấm áp, có thể thắp sáng cả thế giới của anh.

Anh không có cách khống chế bản thân không nhìn ngắm cô, không yêu cô, cho dù có ép buộc bản thân thế nào.. Cũng không làm được.

"Khâm Khâm?"

Đôi môi trắng bệch của Lam Khâm hơi giật, lại mím môi, gật đầu.

Tay Tang Du chống mặt đất, thấy anh đồng ý, cao hứng hai mắt long lanh, "Được rồi! Anh đừng vội, sẽ được ăn ngay thôi, lại nói cho anh nghe một bí mật--"

Lam Khâm cảm thấy cách anh nhìn cô bây giờ có lẽ là tham lam.

Nhưng anh nhịn không được.

Chỉ có thể miễn cưỡng cúi đầu, đánh bạo hỏi cô, "Bí mật gì vậy?"

Tang Du mỉm cười thần bí nói: "Tôi làm thêm một món nữa, giờ cái nồi nhỏ trong bếp đang nấu bánh trôi gạo nếp."

Qua nửa giờ, trời hoàn toàn tối.

Tang Du bật hai ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp bên cửa sổ, sau đó đốt lại những ngọn nến đã bị thổi tắt, cẩn thận kiểm tra lại một chút để đảm bảo rằng không có khói và không làm khó chịu cổ họng của Lam Khâm, sau đó mới bưng lên đồ ăn nóng.

Lam Khâm chạy trước chạy sau giúp cô chuẩn bị chén bát, bị cô đẩy về: "Anh cứ ngồi yên."

Chén đũa dọn xong, Tang Du lại mang ra một bình sứ nhỏ như đang dâng một bảo vật, rót cho anh một chén, "Là nhiệt chè, trông giống rượu không? Coi như uống rượu thật đi."

Mỗi người một ly, ánh nến lung linh, cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng va chạm.

Tang Du ngồi xếp bằng trên đệm, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc nói: "Mong Lam Tiểu Khâm sớm hồi phục."

Lam Khâm cười, khóe môi tạo thành đường cong xinh đẹp làm Tang Du nhìn đến ngây ngốc.

Anh có chút bỉ ổi.

Nếu không muốn hồi phục.. Có thể chứ?

Khi anh bình phục, cô phải đi rồi.

Anh sẽ xa cô.

Nhưng anh vẫn gật đầu, không muốn làm Tang Du thất vọng.

Tang Du tay chống cằm cười tủm tỉm, "Haiz -- Còn anh thì sao, muốn chúc tôi cái gì."

Lam Khâm mở sổ tay, chậm rãi viết, "Mong Tang Tiểu Ngư.."

Tang Du chờ anh viết tiếp.

Tay Lam Khâm có một chút run, từng nét bút viết hai chữ, "Hạnh phúc."

Tang Du giật mình, trong lòng cảm thấy Lam Khâm giống như rất khổ sở, cô hít sâu, duỗi tay xoa đầu anh: "Mau ăn cơm, để lâu sẽ nguội."

Ăn được một nửa, Tang Du chú ý đến biểu tình của Lam Khâm, mãi đến khi không thấy dấu hiệu trầm buồn mới tìm đề tài để nói: "Khâm khâm, trên bàn trà có những lễ vật lúc nãy, khi nào về phòng anh nhớ mang theo."

Lam Khâm dừng một chút, "Cho cô."

Tang Du sửa lại: "Họ đều là người nhà anh, quà là cho bạn gái anh--"

Lam Khâm mấp máy môi, biết Tang Du chắc chắn tò mò về bọn họ, chủ động cho cô lời giải thích rõ ràng: "Bây giờ chú hai là người cầm quyền trong nhà, yêu cầu bản thiết kế của tôi."

Tuy rằng bây giờ chú hai quan tâm anh rất tinh tế, nhưng mà khi còn nhỏ, chú hai vô số lần chỉ vào anh quát mắng.

"Sao Lam gia lại có một thứ yêu quái này! Thật là nghiệp chướng! Nhìn mày như vậy, khó trách ông nội tức giận!"

Lam Khâm tiếp tục viết cho Tang Du, "Anh cả là con trưởng của chú hai, được gia tộc bồi dưỡng làm người nối nghiệp."

Anh cả giờ đã trưởng thành vững vàng, nhưng hơn mười mấy năm trước, cũng từng từ trên cao nhìn xuống: "Thứ gì, mày mà cũng xứng làm con cháu của Lam gia?"

Lam Khâm cười cười, tiếp tục viết, "Em trai ruột của tôi là do sau khi cha mẹ thấy đôi mắt của tôi không bình thường mới sinh tiếp em ấy."

Em trai được nuông chiều từ bé, cha mẹ biến tất cả thất vọng ở anh thành hy vọng đặt lên cậu ấy, trông ngóng cậu có thể giành được sự sủng ái của ông nội, lấy lại quyền hành tiếng nói đã mất trong gia tộc vì sinh anh ra.

Tất nhiên em trai không thân với anh, đi theo mọi người vỗ tay trêu trọc gọi anh: "Yêu quái! Yêu quái!"

Lam Khâm hít thở một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh tiếp tục viết, "Em gái là con của chú hai, tuổi còn nhỏ, còn đang đi học."

Bây giờ là một cô gái trưởng thành, trước kia khi còn nhỏ, chuyên môn tích cóp trái cây hỏng rồi chạy đến chỗ anh sống, ném toàn bộ lên người anh cười kêu to: "Vì sao mày vẫn còn sống! Không biết ông nội sẽ nổi giận sao?"

Vừa rồi ngồi trên sô pha nhà anh, chính là người nhà vậy đấy.

Sau khi anh bị thương nặng và mất đi khả năng nói, ông nội cũng qua đời ngay sau đó, cả gia đình như được thông suốt, hoàn toàn tỉnh ngộ từ những sai lầm trong quá khứ, trở nên lý trí thành thục, săn sóc chu đáo, mỗi khi nhìn anh luôn mang theo nỗi áy náy sâu sắc.

Hy vọng anh sống vui vẻ.

Hy vọng anh có thể không so đo hiềm khích trước đây.

Để bù đắp cho sự áy náy cắn rứt trong lòng họ?

Lam Khâm không biết nên làm thế nào cho đúng.

Hận? Bọn họ đã biết sai rồi, xin lỗi, vô cùng mong anh chấp nhận sự hối lỗi của họ.

Không hận? Nhưng những vết thương đó chỉ có ở trên người mình mới hiểu được sẽ có bao nhiêu đau đớn.

Tang Du cau mày, nhìn ra u buồn trong mắt Lam Khâm, cô dịch người qua, sát lại bên người anh, dùng ngón tay ấm áp chọc chọc gương mặt anh: "Sau này anh đừng tiếp xúc nhiều với họ được không?"

Lam Khâm gật đầu, cọ vào đầu ngón tay của cô, không trả lời.

"Được, Tôi đã hiểu," Tang Du lại xoa đầu anh, "Khâm Khâm không thích, về sau không cho bọn họ vào cửa."

Lam Khâm nhịn không được cười, cũng lấy hết can đảm chọc cô một chút, "Cho nên nói, quà tặng này cô cứ nhận lấy."

Tang Du không hiểu đây là logic gì.

Lam Khâm dẫn chứng hung hồn, "Không thích bọn họ, bọn họ càng muốn đưa tới cửa, không việc gì phải chịu thiệt không lấy."

Anh lại nói thêm: "Không quan tâm đến bọn họ, nếu từ chối, họ sẽ mang tới càng nhiều."

Những điều đó không tốt, rất khó nghe, anh hy vọng Tang Du vĩnh viễn không biết đến điều đó.

Anh muốn những gì Tang Du biết đến phải là những điều tích cực.

Tang Du nghe xong cười haha, "Lam Tiểu Khâm, anh đang nguỵ biện."

Lam Khâm nhìn khóe miệng cô dính một hạt cơm, đưa tay qua nhẹ nhàng lau sạch, thấy cô vui vẻ liền hỏi: "Hôm nay cô đi làm, có chuyện gì xảy ra không?"

Tang Du kinh ngạc ngây người, sao anh lại biết?

Lam Khâm viết, "Ở Wechat cô nói, tâm tình không tốt."

Tang Du có chút kích động, thiếu chút nữa nhào lên ôm anh, Khâm Khâm thật là.. rất tinh tế, chỉ vì cô thuận miệng nói một câu đều nhớ rõ.

Nhưng sao cô có thể kể những chuyện bát quái soi mói so đo gì đó trong công việc cho anh nghe.

Chỉ là một đồng nghiệp mới mà thôi, không cùng quan điểm, về sau tránh tiếp xúc thì sẽ ổn, căn bản mọi việc đều không sao, không đáng để lọt vào lỗ tai của Khâm Khâm.

Những gì Khâm Khâm biết đến phải là những điều tích cực.

"Không có," Cô lảng tránh nói lung tung một lý do "Chỉ là có bệnh nhân khó tính không chịu phối hợp, chuyện này xảy ra khá thường xuyên, không có chuyện gì đâu."

Ngọn nến lúc này sắp cháy hết, ánh sáng càng mờ nhạt.

Khuôn mặt cô thanh tú lạ thường.

Lam Khâm nhìn không chớp mắt, ngắm đến mê mẩn.

Lồng ngực anh phập phồng, viết cho cô hết sức dỗ dành: "Ít nhất có một bệnh nhân, cho dù tình huống như thế nào, đều sẽ phối hợp với cô, nghe cô nói chuyệt, tuyệt đối không làm cho cô nổi giận."

Tang Du phản ứng không kịp, "Còn có người như vậy? Ai?"

Lam Khâm nắm chặt tay, giương mắt, ngượng ngùng mà chỉ vào chính mình.

Người ngoan ngoãn nhất, người nghe lời nhất, người mong nụ cười của em nhất.

Là anh đây.

Nếu nửa năm này.. Có thể trôi qua chậm một chút thật tốt.

Em có thể chậm một chút.. Chậm hơn một chút..

Vứt bỏ anh một lần nữa.