Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 139: Tô Tiểu Tiểu điên rồi!



"Sao vậy, có phát hiện gì?" Giang Vân Hạc ngồi xuống trước mặt Kế Nguyên.

Sau khi đến nơi này, Hỏa nha quân đã chuyển từ việc tìm bảo tàng sang việc tìm hiểu những tu sĩ không rõ thân phận kia. Nhưng sau khi những người đó đi ngang qua Thịnh Châu, hành tung bí ẩn, Kế Nguyên tra xét mấy tháng cũng không thu hoạch được gì.

Mấy hôm nay Giang Vân Hạc cũng không có đầu mối gì, giống như hắn nói, hoàn toàn là mò kim đáy biển.

Nếu như Kế Nguyên có thể tìm được một điểm bắt đầu, vậy thì dễ dàng hơn nhiều.

Giống như thôn trang bị tàn sát lúc đầu, Giang Vân Hạc dựa vào u hồn phát hiện ra tung tích những người đó.

"Ngươi đi cùng ta một chuyến tới Ma nhai đạo binh nhìn mấy cỗ thi thể." Kế Nguyên đứng lên nói.

"Đi thôi." Giang Vân Hạc không hỏi nhiều.

Mặc dù mình không thể khiến người chết mở miệng, nhưng nếu Kế Nguyên muốn để mình nhìn, nhất định là có lý do.

"Có ba người chết, Khai Minh đồng tử của Vô Vọng đạo; huynh đệ Xa Bành Xa Ninh của Thủy Nguyệt môn. Khai Minh đồng tử chỉ cách Nguyên Môn một bước, thi thể hóa thành máu, thần hồn bị đánh tan; huynh đệ Xa Bành Xa Ninh cũng là Khí Hải cao giai, nhưng trong nháy mắt bị người ta cắt thành mảnh vụn."

Trên đường đi, Kế Nguyên tóm tắt qua cho Giang Vân Hạc.

Trong lòng Giang Vân Hạc khẽ động, loại thủ pháp này...rất quen thuộc. Hơn nữa, nghĩ tới Kế Nguyên để cho mình tự đi nhìn, như vậy mục tiêu chỉ có thể là một người.

"Ngươi hoài nghi là Tô Tiểu Tiểu?"

"Có khả năng này, cho nên mới để ngươi tới xem."

Kế Nguyên nói xong, lại bổ sung một câu: "Tu sĩ chém giết nhau rất hay gặp, nhưng cắt người thành vô số khối vụn, chỉ có Phá nguyên kim tuyến của Tô Tiểu Tiểu mới đạt được hiệu quả này. Mà đem người hóa thành bãi máu, cũng khớp với Tinh sa của nàng. Trừ nàng ra, tu sĩ Nguyên Môn phù hợp với điều kiện không nhiều."

Giang Vân Hạc không biết còn tu sĩ khác phù hợp với điều kiện không, hiểu biết của hắn về các tu sĩ cũng không nhiều. Lúc trước, Chấp Nguyệt cho hắn một phần danh sách mới biết sơ sơ vài người.

"Tô Tiểu Tiểu không có quan hệ với những tu sĩ không rõ thân phận kia." Giang Vân Hạc nói.

"Điểm này ngược lại ta tin tưởng, từ trước đến nay Tô Tiểu Tiểu là kiểu người cho dù ngươi không chọc nàng, nàng cũng phải chọc ngươi, phong cách khác với những con chuột lén lút kia. Nhưng ta chỉ muốn xác định thân phận người giết người mà thôi, dạo này tu sĩ tới Vĩnh Thành tương đối nhiều, Tô Tiểu Tiểu rất nguy hiểm."

"Ta là tướng quân Kế Nguyên, các ngươi mang ta vào xem thi thể một chút." Đến chỗ Ma Nhai đạo binh, Kế Nguyên lấy ra một tấm ngọc bài nói.

Ma nhai đạo binh đều mặc quần đen, ở trần, cả người lộ ra bắp thịt chắc nịch và những vết sẹo chằng chịt, da màu kim loại.

Thần sắc đờ dẫn và lạnh nhạt, vũ khí là một cây lang nha bổng dài hơn một thước.

Nghe nói những Ma nhai đạo binh này tu hành dựa vào tắm thuốc, lúc tu hành hết sức thống khổ, tuổi thọ chỉ bằng một nửa tu sĩ cùng cấp, hầu hết đều không còn cảm xúc.

Nhưng lại có một ưu điểm, đó là lựclượng mạnh vô cùng, đao thương bất nhập.

Nói là tu hành, không bằng nói là những người này tự đem bản thân mình luyện chế thành quái vật nửa người nửa pháp khí.

Không bao lâu, liền có người còn cao lớn hơn những Ma Nhai đạo binh vừa gặp, đi tới chỉ chỉ hai người, ý bảo đi cùng hắn.

Vào trại lính của Ma Nhai đạo binh, Giang Vân Hạc liền cảm giác bị đè nén. Nơi này hoàn toàn không có âm thanh gì, thậm chỉ ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không. Tiếng ồn bên ngoài chỉ đến trước cửa chính liền ngừng, trong này phảng phất như một đoàn kịch câm vậy.

Duy nhất chỉ có tiếng đế giày va chạm mặt đất.

Hai người đi theo đại hán vào phòng, chỉ thấy trên đài bày ba cái đầu người, dưới đất còn có một bãi thịt vụn, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm.

Mà ở bên cạnh chỗ thịt vụn, chính là bùn đất, hòa lẫn với máu màu tím đen.

Không cần Kế Nguyên nhắc nhở, Giang Vân Hạc đã mở ra Chân Thực Thị Giới ra kiểm tra, nơi này cho người khác cảm giác không thoải mái chút nào.

"Máu thì không rõ, còn thịt thì...là dấu vết của Phá nguyên kim tuyến." Giang Vân Hạc nhìn một lát rồi nói.

Ban đầu Tô Tiểu Tiểu dùng Tinh sa giết mấy người Bách Hoa Cốc, cho nên với biểu hiện khi Tinh sa giết người thì hắn không rõ, nhưng số liệu vết thương sau khi Phá nguyên kim tuyến giết người thì hắn vô cùng rõ ràng.

Nói xong, Giang Vân Hạc nhíu mày lại.

Xem ra Tô Tiểu Tiểu đã tới Vĩnh Thành.

Như vậy Mộng Nữ nói những lời đó, là nàng nằm mơ thấy?

Tại sao Tô Tiểu Tiểu phải giết Mộng Nữ?

Tô Tiểu Tiểu giết người không hề lạ, mặc dù nàng lòng dạ ác độc, tâm tư khó dò,nhưng lại không phải là người lạnh lùng vô tình.

Giang Vân Hạc xoa trán, hắn thật không nghĩ ra.

Nhưng không quan trọng, mấy ngày tới hắn phải lưu ý Mộng Nữ mới được.

Cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị Tô Tiểu Tiểu giết.

"Nhưng vì sao nàng phải lưu lại đầu người?" Giang Vân Hạc nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là để lại thông điệp gì chăng." Kế Nguyên nói, đây cũng là chỗ hắn nghĩ mãi không hiểu, trước giờ Tô Tiểu Tiêu chưa bao giờ làm loại chuyện này.

...

Ngày thứ hai, Giang Vân Hạc ngồi thuyền bên trong Vĩnh Thành, hai bên bờ là người đi đường qua lại, còn có các loại kiến trúc cổ xưa, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa.

Giang Vân Hạc có chút hối hận, sao mình không học vẽ một chút.

Nếu như vẽ lại khung cảnh hiện tại, nói không chừng có thể sánh vai với Thanh minh thượng hà đồ.

Giang Vân Hạc đang suy nghĩ mình có nên học vẽ một chút không, sau này còn có thể du ngoạn khắp nơi làm một bộ Bách mỹ đồ có một không hai.

Đúng là ý kiến hay!

Cứ quyết vậy đi.

"Này, tên trên thuyền kia, ngẩng đầu lên." Con thuyền nhỏ sắp chui khỏi cầu, thì có giọng nói một thiếu nữ gọi tới.

Giang Vân Hạc ngẩng đầu một cái, nhìn thấy một thiếu nữ hai sáu hai bảy tuổi, mặc quần áo lụa mỏng, có vẻ như là thiên kim tiểu thư nhà nào đó đang đi du ngoạn.

Thấy hắn ngẩng đầu lên, thiếu nữ trên cầu cười một tiếng, ném một bao đồ xuống.

Giang Vân Hạc đón lấy, là quýt.

"Cho ngươi ăn, ngọt lắm đó." Thiếu nữ cười nói.

"Các ngươi thật đẹp!" Giang Vân Hạc vẫy tay cười lớn.

Mặc dù bị người khác tự dưng đưa quýt như vậy cũng không thoải mái lắm.

Giang Vân Hạc cũng đã từng nói: "Ngươi chờ chỗ này, ta cho người đi mua quýt cho ngươi."

Ngồi ở trên thuyền, vừa ăn quýt vừa du ngoạn, tâm trạng Giang Vân Hạc khá tốt.

"Ừ?" Vẻ mặt Giang Vân Hạc khẽ động, lấy một khối ngọc bội từ trong ống tay áo ra nhìn, thân hình liền biến mất không thấy.

Để cho hai thiếu nữ nhìn hắn biến mất thì giật mình, rồi lại cười lên.

Tu sĩ không hề thần bí, mời một tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú ăn quýt, cũng là một trải nghiệm thú vị.

Một lát sau, Giang Vân Hạc đã xuất hiện trước mặt Kế Nguyên.

"Có chuyện gì?"

"Lại có người chết." Sắc mặt Kế Nguyên có chút u ám.

"Có phải lại là do Tô Tiểu Tiểu?" Giang Vân Hạc nảy sinh cảm giác bất an.

"Vậy thì cần ngươi đi nhìn qua."

"Lần này người chết là Thiếu Hầu đệ tử Cự Linh tông của Vũ Quốc, cũng là Khí Hải cao giai, hắn cũng không sống sót, tử trạng không khác Xa huynh đệ lắm." Sắc mặt Kế Nguyên rất khó coi.

Giang Vân Hạc im lặng một chút rồi nói: "Đi thôi."

Một lát sau, hai ngươi lại xuất hiện ở chỗ Ma Nhai đạo binh.

Nhìn thi thể trước mặt, sắc mặt Giang Vân Hạc cũng có chút khó nhìn.

"Cũng giống như hôm qua." Hắn hơi nhắm mắt lại, vết thương vẫn như vậy.

Nói cách khác, cũng là Tô Tiểu Tiểu giết.

"Vẫn để lại đầu người, có vẻ như Tô Tiểu Tiểu đang muốn thông báo cái gì đó."

...

Giang Vân Hạc xuất hiện ở chỗ của Ma Nhai đạo binh một lần nữa.

Trước mặt vẫn là một đống máu thịt.

"Năm ngày, mười một người, lần này là Trình Lôi của Phong Lôi sơn, Từ Ngọc Nhi, Tô Tiểu Tiểu một mực ẩn thân ngoài thành chặn giết tu sĩ đi tới Vĩnh Thành, nàng điên rồi sao?" Giọng nói Kế Nguyên tỏ vẻ khó tin.

Năm ngày, mười một người, theo thứ tự là đệ tử sáu môn phái, không có một người sống.

Có thể thấy đây không phải là đơn giản trả thù hay xảy ra mâu thuẫn có thể giải thích.

Hiển nhiên, nàng chính là rình giết.

Loại hành động này đơn giản là mất trí.

Giang Vân Hạc cũng không biết phải nói gì cho phải.

Chẳng qua trong lòng luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không chỉ ra được chỗ sai ở đâu.

"Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện của Ma Nhai đạo binh, ngươi không cần phụ trách." Giang Vân Hạc thở dài nói.

"Không, bây giờ bất cứ phát sinh chuyện gì trong Vĩnh Thành, đều cần nắm rõ. Huống chi, Tô Tiểu Tiểu có vẻ khác thường như vậy." Kế Nguyên lắc lắc cái đầu.

Giang Vân Hạc ngẫm nghĩ một chút, quả thật rất khác thường.

Mặc dù Tô Tiểu Tiểu cũng giết người, nhưng nếu người khác không chọc nàng, nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ tàn sát.

Mấy ngày nay tổng cộng mười một tu sĩ Khí Hải cảnh bị giết, ngay cả Giang Vân Hạc cũng cảm thấy, Tô Tiểu Tiểu có phải phát điên rồi không?

"Nàng không liên lạc với ngươi?" Kế Nguyên hỏi.

"Không có." Giang Vân Hạc thở dài, đây cũng là vấn đề khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Chắc chắn Tô Tiểu Tiểu biết mình đang ở Vĩnh Thành, nhưng nàng lại không lộ mặt

Điều này khiến hắn cảm thấy nghi hoặc không thôi, không biết rốt cuộc nàng đang giở trò quỷ gì.