Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Chương 9



Lúcnày, còn 20 phút nữa là bắt đầu đấu lôi đài.

Tô Tiếuchuẩn bị truyền tống tới thành Trường An đi xem, nhưng mới ấn vào truyền tốngthạch, thì nghe tiếng mở cửa phòng, xoay đầu nhìn, Trần Vi mồ hôi mồ kê nhễnhại đi vào.

Trần Vilà thành viên đội cổ động của câu lạc bộ bóng rổ.

Giờ cônàng đang mặc đồng phục đội, phía trên là áo ba lỗ mê người, dưới là quần siêungắn, lộ cặp đùi thẳng thon dài. Trần Vi là người đẹp có tiếng, dáng cao gầyngực bự eo nhỏ, đáng tiếc giờ này cô nàng chống tay trên bàn thở hổn hển, tócmướt mồ hôi dính sát vào mặt, lại còn vắt thành từng nhúm một, thật sự là khôngbổ mắt tẹo nào, Tô Tiếu lắc đầu, “Bên ngoài nóng đến thế cơ à?”

Cô lănlê trong phòng ngủ cả ngày, ngay cả rèm cửa cũng không kéo ra.

“Siêunóng.” Trần Vi nghỉ một chút rồi đi tới cạnh Tô Tiếu, lấy khuỷu tay chọc lưngcô một cái, “Vẫn chơi game hả?”

Tô Tiếuvội mang Bí ngân cao cấp mới đào được ra cho Trần Vi xem.

“Cố Mặcbị thương rồi!”

Vẻ đắcý của cô nháy mắt biến mất.

“Bịtrật, đụng đến xương, đang ở phòng y tế trường, muốn đi xem thử không?” Trần Vivỗ vai Tô Tiếu một cái, “Đi đi, cơ hội hơi bị tốt đấy.”

Tô Tiếuim ỉm không hé răng.

“Khôngdám đi hả? Tôi đi tắm, chờ tí tôi với bà cùng đi.” Trần Vi nói xong thì tiệntay cởi áo ba lỗ ra. Tô Tiếu đã quen với hành vi bỗ bã của Trần Vi rồi, mặtnịnh nọt nhìn bạn, “Vi Vi bà tốt bụng quá.”

“Quálời, Bí ngân trong túi bà chuyển sang tôi.” Trần Vi nói rồi rất chi là tự nhiênhất đầu, Tô Tiếu khóe miệng giật giật, cô có thôi thúc muốn kéo rèm, cho cônàng chỉ mặc nội y này phơi ra dưới nắng mặt trời.

Mà quênnói, đối diện họ là ký túc xá nam.

Thừalúc Trần Vi tắm rửa, Tô Tiếu thay quần áo, sửa sang lại mình một chút. Rồi đắnđo suy nghĩ, lấy thẻ sinh viên và sổkhám bệnh ra, khi Trần Vi ra khỏi phòng tắm, thấy mấy thứ trong tay Tô Tiếu thìbật cười.

“Bàkhông định giả vờ đi khám bệnh rồi lén đi xem đấy chứ.”

Bị vạchtrần, Tô Tiếu im lặng nhún vai.

“IQ củaphụ nữ sa vào vực sâu thầm mến đều có vấn đề.”

Tô Tiếugiật giật khóe miệng, lẳng lặng đặt thẻ sinh viên với sổ khám bệnh lại ngăn kéo,hít sâu vài hơi rồi nói, “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

“Đợitôi sấy tóc! Bà chuẩn bị thổ lộ rồi hả?”

“Không,tôi không biết mình rốt cuộc thích cậu ta đến mức nào.”

Đây làmột vấn đề rất phức tạp, Tô Tiếu mở cửa phòng.

Phíasau Trần Vi rống lên, “Này, đợi tôi với, một mình bà dám đi à?”

Tô Tiếuđã đi tới đầu cầu thang.

Trần Vimang cái đầu ướt nhẹp chạy ra, giơ nắm tay với cô, “Cố lên!”

Tô Tiếu khẽ cười, rồi xuống cầu thang.

Khôngliên quan tới việc thổ lộ, cô chỉ đi xem cậu ta thử thôi, còn sau đó có phátsinh chuyện gì, có nhất thời kích động không, tạm thời không nằm trong vòng suyxét.

Nắnghôm nay thật nồng nàn, làm say cả lòng cô.

. . .

Vị trícủa phòng y tế trường cách ký túc xárất xa, đi bộ ít nhất là 20 phút. Tô Tiếu cúi đầu hấp tấp chạy, không ngờ tới,trên đường, lại cùng đội của Cố Mặc ngõ hẻm gặp nhau.

Đây làcon đường nhỏ được trải sỏi, rộng chừng hai người đi, hai bên là bãi cỏ vớinhững cây ngô đồng cao lớn.

Ánhnắng xuyên qua kẽ hở giữa tán cây rót xuống, đổ bóng loang lổ lên người họ.

Cố Mặcđược Trữ Lam dìu rất cẩn thận, sau lưng bọn họ còn có một tốp đội viên của độibóng rổ. Mặc cho những người phía sau đang cười đùa, hai người phía trước, vẫntĩnh lặng tựa như một bức họa điềm tĩnh an tường.

Cảnhtượng lúc này, có chút giống như Thước Kiều Tiên trong trò chơi, chỉ là khi ấy,hai người gặp nhau nơi cầu hỉ thước, Tô Tiếu có thể trắng trợn ở kênh gần nóita thích ngươi, mà giờ, cô lại chỉ có thể nghiêng người, bước ra sau, chân saugiẫm lên mặt cỏ.

Châncủa Cố Mặc bị thương, cô thấy mắt cá chân của cậu ta quấn gạc trắng, Trữ Lamlàm gậy chống cho cậu ta, trên mặt chứa đầy ý cười ngọt ngào.

Đoànngười này tựa như một cảnh quay chậm từ từ đi qua trước mặt cô, trong lúc ấy,Tô Tiếu vẫn luôn cúi đầu, cô chăm chăm vào mặt đất, nhìn từng đôi giày thể thaobước qua trên con đường rải sỏi, nhìn dải gạc trắng chói mắt kia càng lúc càngxa. . .

Ánhnắng hôm nay vẫn như cũ, tình cảm thầm lặng kéo dài một năm, nói không nên lời.

Mặc dùchưa đến nỗi xé ruột xé gan, nhưng dù sao cũng có chút đau lòng, không phải đauchết đi sống lại, mà là thăm thẳm lạnh lùng.

Tô Tiếuchậm bước về lại phòng, trong phòng không có một bóng người.

Mở máytính đăng nhập game, chờ tải xong, nhân vật của cô xuất hiện ở thành Trường An.

Lúc nàylà 5 giờ chiều, đấu lôi đài vừa kết thúc.

Trênmàn hình tin tức hệ thống hết lần này tới lần khác cuộn lên.

【Hệthống 】 Chúc mừng người chơi Bất Niệm Tình Thâm lực áp quầnhùng, giành được hạng nhất!

Chưatừng nghĩ, tên thích khách thần kinh ấy lại có thể giành hạng nhất.

Nhưnglúc này, cô không có tâm trạng để ý mấy thứ đó.

Phongcảnh trong Tiêu Dao rất đẹp, mưa bụi mịt mờ, non xanh nước biếc, nhân diện đàohoa*, là thế giới tiên hiệp cổ xưa mà trong lòng nhiều người hướng tới. Màtrong tất cả các bản đồ, Tô Tiếu thích nhất là Tiên Tung Lâm ở Thanh Khâu.

* mỹnhân như hoa, làm người ta phải tương tư

Bản đồThanh Khâu cực kỳ bí ẩn, không có NPC, cũng không có tình tiết nhiệm vụ nào,quan trọng nhất là không có điểm truyền tống. Người chơi muốn tới đó phải từmột bản đồ khác chạy tới bến đò, sau đó đi bè theo hồ để vào, mặt hồ từ rộngtrở nên hẹp lại, cuối cùng vào một cửa động hẹp.

Sau đólà tối sập xuống chừng 2 phút. Nếu không có nhạc nền róc rách tiếng nước, thỉnhthoảng có cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, với ánh sáng li ti của đom đóm,người chơi sẽ tưởng là máy tính bị treo. . .

Đươngnhiên cũng từng có người chơi tính bộp chộp tưởng lầm là game bị lỗi còn lêndiễn đàn post bài báo cáo BUG, mỗi lần vào bản đồ Thank Khâu đều treo máy, tổ thiết kế mấy người làm ăn kiểu đếch gì thế!Kết cục của kẻ post bài, khỏi cần nói nhiều.

Tô Tiếutruyền tống tới Tầm Tiên Trấn ở Giang Nam. Sau đó cưỡi ngựa chạy đến bến đò,trả 50 tiền đồng thuê một cái bè trúc. Theo hồ đi tới động cũng mất 10 phút,đối với một game online mà nói, giành nhiều thời gian đi đường như vậy quả thựclà thừa hơi, đặc biệt là vừa open beta, mọi người đều đang nỗ lực thăng cấpkiếm trang bị làm nhiệm vụ. Cho nên bản đồ Thanh Khâu, trừ một ít hội ngắmphong cảnh tới xem, chụp ảnh lưu niệm ra, thì nhìn chung là nơi này không có manào cả.

Hệthống: Bạn đã tiến vào Vô nhân chi cảnh.

Ngaysau đó, là một màu đen kéo dài 2 phút,

Nhữngtia sáng chợt hiện này, lại càng làm cảnh vật đen đặc thêm hắc ám. Cô không nhìn thấy nhân vật của mình, không thấy đượcbè trúc, cũng không thấy được mọi thứ chung quanh.

Cảnhấy, suy cho cùng cũng có chút giống tâm trạng cô bây giờ.

Tô Tiếucười khổ một cái, cô cuộn chân lên ghế, sau đó ôm lấy đầu gối, gác cằm lên đầugối, mắt ngơ ngác nhìn màn hình.

Mốitình ấy nói dài không dài, không giống người ta yêu đến xé lòng đến oanh liệt,nhưng dù sao cũng luôn chiếm cứ trong lòng, từ trước tới giờchưa từng tản đi.

. . .

Haiphút sau, trước mặt xuất hiện một tia sáng.

Bè gỗchầm chậm trôi lên phía trước, chui thẳng vào vùng sáng lạng ấy, rồi đột nhiên,đất trời bừng sáng, rộng mở phóng khoáng.

Ngay cảtâm trạng của cô, cũng theo đó sáng sủa một chút.

Hệthống: Bạn đã tiến vào Thanh Khâu.

Bè gỗcập bờ, Tô Tiếu nhảy lên bờ cỏ bên cạnh.

Cửa vàocủa Thanh Khâu là rừng hoa đào, hoa đào hồng phấn tựa như mây chất chồng tớichân trời, Tô Tiếu điều khiển nhân vật, giẫm cánh hoa chậm rãi đi vào sâu trongrừng đào.

Côkhông cưỡi ngựa.

Phíatrên nhất của bản đồ Thanh Khâu là Mặc Trúc Lâm, đích đến của Tô Tiếu là nơiđó, nếu như không cưỡi ngựa, thì từ rừng đào tới Mặc Trúc Lâm, phải đi chừngmột tiếng. Đương nhiên, cô chưa đi bao giờ, phải thử mới biết được.

Tô Tiếuvẫn luôn để hình thức chụp ảnh, tức là trên màn hình không có thanh kỹ năng,không có khuông đối thoại, chỉ có phong cảnh và bản thân mình.

Tiếngmật ngữ vang đinh đang trên nhạc nền, nhưng cô đều mặc kệ, giờ phút này, bất kểlà phụ bản hay làm nhiệm vụ, hoặc bảo cô cống hiến quáng thạch thảo dược, côđều không muốn làm.

Chừng10 phút sau, tiếng mật ngữ điên cuồng tập kích như spam, tiếng đinh đinh đangđang không ngừng vang, che hết nhạc nền của trò chơi, Tô Tiếu bất đắc dĩ, chỉcó thể đổi lại hình thức, bật tin chat mật ra.

Spam ầmĩ cô không chỉ có một người.

MN, saotoàn thế lực đều M* cô nha.

*ý làPM đấy mà

Hoa VôTình: Hứa Hứa, kiếm tiền kiếm tiền!

Mặc MặcVô Ngữ: Ở đó không?

KheSuối: Thù lớn của cô được báo rồi! Mau dùng thiên nhãn tra vị trí của hắn,chúng ta đi kiếm tiền!

LoạnĐánh Tỳ Bà: Có ở không, đang chờ cô thiên nhãn đây!

Tô Tiếuxem nửa ngày, đầu vẫn mờ mịt như cũ.

【Thế lựcnguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Sao đấy?

Mọingười mồm năm miệng mười giải thích, Tô Tiếu vui vẻ rồi.

Trậnchung kết đấu lôi đài là Mặc Mặc Vô Ngữ đấuBất Niệm Tình Thâm. Vì Mặc Mặc Vô Ngữ không muốn giành hạng nhất, cho nên trựctiếp rút lui. Không thực hiện lời hứa giúp cô ngược Bất Niệm Tình Thâm, nên là,Mặc Mặc Vô Ngữ tìm cô, để nói xin lỗi.

NhưngBất Niệm Tình Thâm giành hạng nhất sau, vốn nên thương lượng việc kết hôn vớiBích Hải Lộng Triều Thanh, ngờ đâu tên đó chặn mật ngữ biến mất luôn. Nghe nóicòn bỏ lại một câu, chỉ tới đánh lôi đài, không tới để cưới vợ. Kết quả, BíchHải Lộng Triều Thanh đương nhiên là nổi giận, đây không phải là khiêu khích sao,đây chẳng phải là giỡn mặt sao? Cho nên, bọn họ quyết định ngược sát BấtNiệm Tình Thâm một trăm lần.

Lại cóvấn đề, Bất Niệm Tình Thâm là thích khách, đồng thời lại là độc hành hiệp,không gia nhập thế lực nào cả. Rõ ràng hệ thống tra ra là online, nhưng lạikhông tìm được vị trí. Bích Hải Lộng Triều Thanh chạy loạn khắp bản đồ vẫnkhông tìm được người, bất đắc dĩ chỉ có thể đi khắp nơi tìm người có cừu nhânBất Niệm Tình Thâm, vì cừu nhân có thể dùng Thiên nhãn tìm ra vị trí của đốiphương, người cung cấp vị trí thu được 100 vàng. Cho nên mọi người đều nghĩ đếnTô Tiếu.

【Thế lựcnguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Hắn là thích khách, giết người phảikhông ít chứ, đợt trước còn bạo chết tiểu đội 5 người của Thiên Nhai trước mặtta mà.

【Thế lựcnguyên lão 】 Cố Hi Bạch: Cô lầm, Bích Hải Lộng Triều Thanh tìm mộtvòng, đều không tìm thấy cừu nhân của Bất Niệm Tình Thâm, mấy đứa Thiên Nhai,hình như đều không onl, lúc trước có Phượng Tê Ngô, sau cũng thoát rồi. Ta đanglên nick 007 này!

【Thế lựcnguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Hứa Hứa mau lên chút, 100 vàng đấy!

TôTiếu: . . .