Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 84



Sau ba tiếng ngồi máy bay Mạc Mạc tới một thành phố xa lạ. Lúc rạng sáng, một mìnhcô ở trong thành phố xa lạ giống như một chú chim nhỏ thoát khỏi lồng,tuy có chút cô đơn nhưng lại có phần kích động trong cảm giác cao chạyxa bay.

Lần này côchọn một thành phố lớn thì Giản Chiến Nam tìm cô chả khác nào mò kimđáy bể, hơn nữa, trước kia phần lớn cô đều chọn nhà nghỉ nhỏ để ở, chonên lần này cô đã tính toán, tìm một khách sạn lớn để ở, rồi sau đó lạitìm nhà ở, hành động như thế càng bất ngờ.

Giấy chứngminh nhân dân và hộ khẩu của Mạc Mạc đều ở trong tay Giản Chiến Nam, cho nên trong thời gian trước, cô nhờ Cầm Tử tìm người làm giấy tờ giả chocô, tên cũng là giả, dù làm gì cô cũng phải thật cẩn thận, khả năng lầntheo dấu vết của Giản Chiến Nam như ra đa vậy, dù cô trốn bao nhiêu lầnthì đều bị hắn tìm ra.

Taxi chở Mạc Mạc tới trước cửa khách sạn, Mạc Mạc trả tiền rồi xuống xe, một ngườiđộc thân cũng không mang nhiều hành lý, hai tay trống trơn, đi lại thoải mái, sau này thiếu gì thì mua tiếp.

Lúc Mạc Mạcchuẩn bị đi tới cửa khách sạn thì đột nhiên một bóng đen tập kích tớibên cạnh người cô, một vật gì đó cứng được đặt ở eo cô, sau đó truyềnđến một giọng nói xa lạ “Không được hét loạn, không được lộn xộn, nếu không tôi sẽ lấy mạng của cô.”

“Anh….muốn gì?” Mạc Mạc nói nhỏ, nỗi bất ập tới, thứ đồ để trên eo cô là một chiếc dao nhỏsao? Cô sẽ không xui xẻo như thế chứ, vừa mới xuống máy bay đã gặp phải bọn bắt cóc sao?

Một tay người đàn ông ôm eo cô, một tay dùng để giữ vũ khí trong tay, nói nhỏ uy hiếp: “Chỉ cần cô nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không làm khó dễ cô.” Người đàn ông nói xong thì dẫn Mạc Mạc đi tới hướng chiếc xe đang đậu trước khách sạn.

Thấy mình bị bắt vào xe, nếu lên xe không biết sống chết sẽ ra sao, cô định hét lêncứu mạng thì người đàn ông kia bịt kín miệng cô “Không được hét!”

Nói xong thì bịt miệng Mạc Mạc lại, ôm nửa người cô đi tới bãi cỏ phía trước, cóngười mở cửa xe từ bên trong, người đàn ông ném Mạc Mạc vào trong xe rất thô lỗ khiến cô choáng váng đầu ốc, không kịp thấy rõ người trong xe là ai, lúc sắp hô to thì miệng bọ dán băng dán,trước mắt tối sầm, đầu bịche lại không nhìn được gì hết.

Có người bắt chéo hai tay cô ở sau lưng, rồi dùng băng dán buộc chặt, rồi buộc haichân, sau khi trói xong thì cột hai tay và chân của cô lại với nhaukhiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Không thểnhúc nhích, không thể nói chuyện, như có thứ gì đó hắc ám và sợ hãi đang bao phủ lên cô, trong này không có người nào cô biết, không có khả năng là trả thù, cho dù là bắt cóc, thì bọn chúng cũng phải tìm qua trênngười cô có tiền hay không chứ, vì sao lại trói cô lại? Xe chạy thì timMạc Mạc càng sợ hơn, cái gì đang chờ đợi cô?

Không biếtsau bao lâu thì xe dừng lại, Mạc Mạc cảm thấy người trong xe mở cửa đixuống, sau đó nói chuyện với nhau, Mạc Mạc nghe được hình như bọn họđang nói chờ người dến, Mạc Mạc cố cựa quậy cơ thể, hy vọng có thể giẫyra nhưng chỉ mất công.

Dường nhưchờ khá lâu, với Mạc Mạc mỗi một phút như dài một giờ vạy, dày vò, rồinhững người đó lại trở về xe, tiếp tục lái xe, nhưng chốc lát lại dừnglại, có âm thanh mở cửa, sau đó cô cảm thấy có người túm chân cô, kéo cô ra khỏi xe, rồi bị vác lên vai.

Trong lòngMạc Mạc Giản sinh ra nỗi bất an, sao động tác này lại quen thuộc đếnthế, ngay cả bờ vai cũng rất quen, cô vặn vẹo cơ thể, muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng ậm ừ, cô cảm giác người vác cô đi đang đi lên lầu rồidường như đã tới nơi, để cô lên sô pha hay thứ gì đó.

Cô ở đâu,không thể nhìn được gì cả, cũng không có cảm giác gì, càng khiến ngườita sợ hãi, bất an, khủng hoảng, cho đến khi một tiếng gầm rú vang lên,thì cô mới ý thức được cô đang ở trên sân bay, hơn nữa máy bay đang cấtcánh.

Mạc Mạc càng giãy dụa khiến cô ngã trên mặt đất, vì quá đau nên Mạc Mạc rất muốnchưởi rủa ai đó, chỉ đáng tiếc là bị bịt miệng, chỉ đành nhíu mày nhịnđau. Lúc Mạc Mạc muốn nhúc nhích ngồi dậy, có người cởi trói giúp cô,lúc tay chân được tự do cô liền đá chân tới người đối diện, đồng thờikéo tấm che mặt ra, ánh sáng liền chiếu thẳng tới trước mắt cô.

Lúc cô thấyngười đàn ông bị mình đạp phải, đó không phải là Đông Thần sao, hắn đang phủi vết giày trên người, rồi quay người rời đi. Mạc Mạc tức giận,trong lòng cũng lo sợ, chịu đả kích xong cô quay đầu nhìn lại thì thấyngười đàn ông ngồi một bên, rất tao nhã, trong tay bưng một ly rượu lắctới lắc lui.

Giản Chiến Nam! Đúng là âm hồn khốn nạn không tan.

Mạc Mạc đánh giá xung quanh, đây chắc là máy bay riêng của Giản Chiến Nam, cô đaukhổ ôm đầu, tựa vào sô pha không nhúc nhích, cô thật sự rất vô dụng, mới thế mà đã bị tìm ra, thì ra cô vẫn luôn ở trong tầm tay của hắn, cô còn mừng thầm rằng Giản Chiến Nam đã trúng kế, nghĩ tới bản thân đã rời xakhỏi hắn, thì ra người đáng cười lại là chính bản thân mình.

Hắn chếgiễu, trả lại cho cô màn bắt cóc, khiến cho cô nghĩ mình bị bắt cóc, hắn như đang tuyên bố với cô, dù cho cô có đi tới đâu hắn cũng đều có cáchđể tìm ra cô, cô trốn cũng không khỏi, cả đời này cũng đừng hoàng màchạy trốn khỏi hắn, hắn có thể đùa giỡn cô dễ dàng như lòng bàn tay.

Hắn caothượng ngồi ở đó, giống như vua chúa, còn cô như người dân, bị hắn nhìnxuống, bị hắn nắm trong tay, Mạc Mạc hận tới mức tự cắn môi mình, nỗiphẫn uất trong lòng không thể phát tiết, chỉ lặng im không nói lời nàocũng không nhìn hắn.

“Sao thế, muốn tự cắn chết mình hả.” Giản Chiến Nam ngồi xổm bên cạnh Mạc Mạc, đưa tay nâng đầu cô lên, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn là phẫn uất và không cam lòng, trong mắt là tức giận, hắn hỏi dịu dàng: “Tức giận?”

Mạc Mạc imlặng, đúng thế, tức giận, tức bản thân mình vô dụng, tức hắn vì sao phải như thế, luôn miệng nói yêu cô, lại có thể dễ dàng buông tha cho cô,tổn thương cô. Buông tha cho cô rồi, tổn thương cô rồi lại luôn nói yêucô, đây là gì chứ?

“Vẫn dọa em rồi?” đôi môi Giản Chiến Nam nhướng lên nụ cười “Chỉ là một trò đùa, ngoan, đừng giận.”

Mạc Mạc đẩytay hắn ra , đứng dậy, vì tay chân bị trói quá lâu nên đứng không vững,ngã vào trong khuỷu tay của hắn, cô ôm hắn ngồi xuống, xoa nắn tay và cổ tay cho cô “Không nghe lời, nên bị ăn khổ.”

Mạc Mạc ghét động tác không nhanh không chậm này của hắn, cô đưa tay cầm chén rượunhỏ trên bàn, không kiêng nệ gì mà hắt lên trên mặt hắn, ly rượu cũng bị cô ném một bên sô pha.

Giản ChiếnNam chau mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng, tay giữ hai tay của Mạc Mạc rồi tức giận ném cô lên sô pha, lạnh lùng cầm khăn tay lau mặt “Anh quá chiều em rồi phải không, dám lấy súng chỉa vào anh, dám hắt rượu vào anh, dám gạt anh, dùng thủ đoạn với anh.”

Đúng thế,hắn vẫn luôn chiều cô, chiều theo thói quen của cô, đối tốt với cô,nhưng tới một lúc hắn không muốn chiều cô, thì như hắn cho cô một cáitát kia, khiến cô đau đến vạn kiếp không phai.

Mạc Mạc tức giận nhìn Giản Chiến Nam, đôi tay nhỏ nắm chặt, tức giận nói: “Tôi cần anh chiều sao? Anh chiều tôi là vinh hạnh của tôi sao? Anh cho rằng anh là ai, vì sao tôi không dám, vì sao không thể? Anh có tiền có thế,nhưng anh cũng đừng nghĩ anh vĩ đại bao nhiêu, muốn tôi xem anh như thần để cúng sao, sùng bái sao, muốn tôi vì anh mà nghe theo sao? Nói choanh biết Giản Chiến Nam, bây giờ trong mắt tôi anh chủ là một thằng đànông thối nát, tôi mắt mù nên mới yêu người đàn ông thối nát như anh,tôi dùng súng chỉa vào anh đó, tôi hắt rượu vào anh đó, tôi lừa anh đó,thì sao? Có phải bây giờ anh sẽ giết tôi, ném tôi từ trên máy bay xuống, cả đời tôi đều không muốn lại nhìn thấy anh nữa!”

Giản Chiến Nam tức giận đến xanh mét cả mặt: “Làm cho cô ấy im lặng cho tôi.”

Jason đi tới, một tay vỗ vào sau gáy cô, hai mắt Mạc Mạc tối sầm hôn mê bất tỉnh….

Giản Chiến Nam quýnh lên chạy tới ôm Mạc Mạc, đáp cho Jason một đạp: “Ai bảo anh đánh ngất cô ấy, shit!”

“Đây là biện pháp hữu hiệu nhất!”

Jason lại bị Giản Chiến Nam đạp tiếp cho một đạp.

Lúc Mạc Mạctỉnh lại thì phát hiện mình đã trở lại ngôi nhà trước kia, sau cổ hơiđau, là Jason đánh ngất cô, Sau một đêm chạy trốn bây giờ lại bị nhốtlại, đây nhất định là bi kịch của cô sao?

Cô thấy trời đã tối, cô hôn mê đã lâu, chắc vì một đêm quá mệt mỏi. Trong phòng ngủchỉ có cô, bỗng nhiên Mạc Mạc ngồi dậy, nhảy xuống giường, mở cửa phòngngủ chạy ra ngoài, chạy qua phòng khách, cô phải rời khỏi đây, nhưng mới đi được mấy bước thì cơ thể bị người phía sau một chặt lại.

“Muốn đi đâu?”

Nghe được giọng nói của Giản Chiến Nam Mạc Mạc như điên lên, sống chết gỡ tay hắn ra, đau khổ hét: “Anh buông ra, bỏ tôi ra, để cho tôi đi đi, để cho tôi đi đi!”

Giản ChiếnNam không để ý tới việc Mạc Mạc đánh, lập tức ôm cô về phòng ngủ, ném cô lên giường, Mạc Mạc ngồi dậy, nhưng cơ thể của Giản Chiến Nam đã éplại,hai tay vuốt mái tóc đen nháy của cô, cơ thể giữ chặt cô ở trêngiường, đôi mắt đen nặng nề nhìn cô: “Mạc Tiêu Hữu, em còn dám chạy, có tin rằng anh sẽ đánh gãy chân em không, đâu cũng đừng hòng đi!”

Mạc Mạc nhíu mày, đôi mắt tràn đầy nước, nhìn khuôn mặt điển trai của hắn “Muốn như thế nào anh mới buông tha cho tôi, buông tha cho tôi…” cô không nhịn được mà rống lên. Trong mắt hắn là đâu khổ, tim cũng rất đau, nhưng mặt vẫn lạnh lùng rất đáng sợ “Anh nói cho em biết Mạc Tiêu Hữu, muốn rời khỏi anh, trừ khi em chết, hoặc là anh mất mạng….” nước mắt như hạt ngọc trait hi nhau rơi xuống, Mạc Mạc cũng không nói nữa,đôi mắt trống rống nhìn chiếc đèn thủy tinh hoa lệ, bên tai vẫn quanhquẩn lời nói của Giản Chiến Nam, em chết anh mất mạng, em chết anh mấtmạng…

Trên khuônmặt cô mất đi nụ cười, trong tim cô mất đi niềm vui, cũng cũng mất điham muốn, cô thường xuyên ngẩn người, nghĩ tới rất nhiều chuyện trướckia, vui vẻ và không vui, nhiều nhất là nhớ tới cuộc sống kết hôn trướckia của Giản Chiến Nam và cô, triền miên, ấm áp, ngọt ngào, lãng mạn,cãi nhau, tranh hơn thua, nhiều chuyện tích lại, thật là tất cả đều rấtngọt ngào, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không phát sinh chuyệnsau này.

“Mạc Mạc, muốn ăn gì?” Giản Chiến Nam đi tới bên cạnh cô, cô lại ngẩn người, không biết làđang nghĩ gì, mấy ngày nay, cô không nói với hắn câu nào, luôn im lặng.

Hắn biết,Mạc Mạc đang tức giận, việc hắn sai trước kia Mạc Mạc vẫn không tha thứcho hắn bây giờ hắn lại buông tha cho cuộc hôn nhân ngọt ngào, rồi lạikhông buông tay với cô, cô nhất định không có cách nào có thể chấp nhậnđược sự thật này.

Cứ việc hắnvì bệnh của mẹ, vì đẻ cho mẹ vui vẻ, bác sĩ đã nói, mẹ nhiều nhất cũngkhông sống được hơn một năm nữa, vì mẹ mà buông tha cho cuộc hôn nhân,hắn đã sai, nhưng điều hắn buông ra cũng không phải là cô, hắn yêu, hắnthương vẫn là cô.

“Mạc Mạc, nói chuyện với anh, hử?” Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc, đôi môi hôn lên má của cô “Có muốn đi ra ngoài chút không?”

Mạc Mạc nhìn ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, coi như không nghe thấy Giản Chiến Nam nói gì.

Giản Chiến Nam tự nói: “Tiểu Hoành nhớ em, buổi chiều anh đưa nó tới đây.”

Im lặng, Giản Chiến Nam cầm tay cô ngắm “Nếu em nói không muốn thì anh sẽ không đưa nó tới. Em không nói lời nào thì anh coi như em đồng ý, anh ra ngoài, chiều anh về.” hắn hôn lên trán cô, rồi đứng dậy rời đi, đứng ở cửa dặn dò dì Tố “Chăm sóc cô chủ thật tốt.”

“Vâng, cậu chủ.”

Giản ChiếnNam rời đi, Mạc Mạc vẫn không nhúc nhích như cũ, dì Tố khẽ thở dài. Cơmtrưa Mạc Mạc cũng chỉ ăn mấy miếng rồi đi ngủ trưa, đang ngủ thì cảmthấy có người nhìn chằm chằm mình nên cô mở mắt ra, thì ra là Tiểu Hoành đẹp trai, khuôn mặt nhỏ mắt cùng ánh mắt đang nhìn vào cô.

Trên mặtTiểu Hoành có nụ cười khờ dại, cầm bản vẽ trong tay đưa cho Mạc Mạc xem, cô tỉnh hơn một chút rồi nhìn bức tranh là một cô công chúa đang ngủ,bên cạnh biết mấy chữ, mỹ nhân ngủ, mẹ Mạc Mạc.

Mạc Mạc không kiềm chế được đưa tay sờ mặt Tiểu Hoành: “Tiểu Hoành biết rất nhiều chữ?”

Tiểu Hoành gật đầu, viết lên bàn vẽ: “Tiểu Hoành nhớ mẹ, mẹ có nhớ Tiểu Hoành không?”

“Ăn cơm trưa chưa?” với việc Tiểu Hoành gọi cô là mẹ, Mạc Mạc cũng không thèm sửa nữa, tùy ý nó gọi thế nào cũng được.

Tiểu Hoànhlắc đầu, đôi mắt to chớp chớp nhìn Mạc Mạc, sau đó cúi đầu, biết hai chữ mẹ mẹ, lại vẽ khuôn mặt mất hứng, như đang hỏi có phải Mạc Mạc đangkhông vui không.

Mạc Mạc hiểu rõ, nhưng chỉ sờ đầu Tiểu Hoành: “Mẹ làm cơm trưa cho con được không?”

Tiểu Hoànhgật đầu, trên khuôn mặt liền vui vẻ, đôi mắt như sáng lên, đây là lầnđầu Mạc Mạc tự xưng là mẹ, trong lòng nó tràn ngập vui vẻ, mẹ Mạc Mạc đã thích nó, hơn nữa không tức giận với ba nữa, cho nên mới gọi là mẹ, mấy ngày nay, nó không thấy mẹ, ba lại không cho nó đi tìm mẹ, cái gì Lạckia nó không thích chút nào.

Tiểu Hoànhđi theo Mạc Mạc vào bếp, dì Tố muốn giúp nhưng Mạc Mạc không cần, tất cả đều để cô làm, cơm trưa rất phong phú, cũng là cơm thường nhưng TiểuHoành ăn rất ngon, tiểu tử đó có thói quen tốt chính là không kiêng ăngì hết.

Cứ như thế,ngoài lúc đi học thì Tiểu Hoành sẽ đến với Mạc Mạc, dù Mạc Mạc vẫn rấtít nói nhưng tất cả đều chỉ nói với Tiểu Hoành, còn với Giản Chiến Namcô không nói câu nào, cứ như thế một tuần trôi qua.

Mỗi ngày cóTiểu Hoành làm bạn, nhưng có hai ngày Giản Chiến Nam không tới. Tối đến, khi cho Tiểu Hoành ngủ xong thì Mạc Mạc cũng định đi ngủ, lúc này điệnthoại lại vang lên, cô nhận điện thoại, không biết là ai, có thể là CầmTử không?

“Alo, ai đó?” Mạc Mạc hỏi thản nhiên.

“Hahahahaha…..tôi là Giang Nhã, Mạc Tiêu Hữu,….chúng ta đều thua, chúng ta đều thua…. Thế mà anh ta lại đính hôn với người phụ nữ khác, nếu không chọn cô thì vìsao lại không chọn tôi…. Vì sao, thậm chí tôi còn mang thai đứa con củaanh ta, vậy mà anh ta cũng không cần tôi.”

Giọng nóicủa Giang Nhã tràn đầy đau khổ lẫn nỗi khó hiểu, lại như một người điênmất đi lý trí, nói rồi mắng nhưng một chữ Mạc Mạc cũng không nghe vào,chỉ nghĩ tới lời nói trước của Giang Nhã.

Giản Chiến Nam đính hôn!

Hắn đính hôn!

Nếu hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác thì vì sao còn không chịu thả cô ra!

Hắn bận bịuđến không thấy bóng dáng đâu thì ra là bận đi đính hôn, bận vây quanhbên người phụ nữ khác, nhưng lại nhốt cô ở trong phòng, làm tình nhâncủa hắn, chăm sóc con giúp hắn, Giản Chiến Nam, anh có thể khốn nạn hơnđược nữa không.

Tim đau nhưđã chết, Mạc Mạc đờ đẫn bỏ điện thoại xuống, quay về giường ngủ, nhưngđiện thoại lại vang lên, Mạc Mạc duỗi tay cầm điện thoại ném trên sànnhà, cuối cùng mọi thứ đều im lặng.

Hôm sau,sau khi Tiểu Hoành đến trường thì Giản Chiến Nam đến, hắn vẫn đẹp trainhư cũ, năm tháng qua đi còn khiến hắn càng có sức hút hơn, chưa thểthấy được dấu vết của thời gian, một người đàn ông như thế sẽ khiến chophụ nữ đều động lòng, nhưng lòng của cô đã sớm không thể động được nữa.

“Mạc Mạc!”, Giản Chiến Nam đi tới ngồi bên cạnh Mạc Mạc đang thần người, như muốnnói gì đó, nhưng hắn không cách nào mở miệng được, chỉ ôm cô: “Mạc Mạc! nói chuyện với anh, hử?”

Rốt cuộc ánh mắt trống rỗng của Mạc Mạc cũng nhìn vào gương mặt anh tuấn của hắn “Đi thăm ba mẹ với em đi, rất lâu rồi em không thăm họ, em nhớ họ, hôm nay là sinh nhật của ba.”

Rốt cuộc Mạc Mạc cũng chịu nói chuyện với hắn, Giản Chiến Nam rất vui, hắn hôn lên môi cô mấy cái rồi cười nói: “Anh đi với em, muốn đi đâu anh cũng đi với em.”

Mạc Mạc lẩm bẩm: “Ba thích uống rượu”.

“Anh biết!”

Giản Chiến Nam chuẩn bị rượu, hương, nến, và hoa rồi lái xe chở Mạc Mạc tới thăm mộ. Cô đứng trước bia mộ, nói lẩm bẩm: “Ba mẹ, còn gái đến thăm hai người đây, sinh nhật của ba, con uống rượu với ba, mẹ, mẹ không được lải nhải ba đâu, sinh nhật mà, uống một chút cũng không sao.”

Giản ChiếnNam nhíu mày nhìn hình bóng cô đơn của Mạc Mạc, không kiềm chế được ômchặt cô vào lòng, Mạc Mạc đẩy hắn ra, ngồi trên tảng đá, rồi sau đókhông nói gì, không biết cô đang suy nghĩ điều gì, Giản Chiến Nam cũngđành im lặng như thế với cô, cho đến giữa trưa, hắn ôm vai cô nói: “Được rồi, phải về thôi, em cứ ngẩn người như thế cho đến trưa rồi.”

Mạc Mạc hoàn hồn rồi dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Giản Chiến Nam, ánh mắt tuy hoảng hốt nhưng mang theo chút mê ly: ‘À, đi thôi, em hơi đói bụng.”

Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc đứng dậy, cùng nhau rời đi, sau khi về cùng ăn cơm trưa, dường như tinh thần Mạc Mạc có tốt hơn chút “Đi mua quần áo với em được không?”

“Sao đột nhiên lại muốn đi mua quần áo?” hôm nay Giản Chiến Nam cảm thấy Mạc Mạc rất lạ, nhưng không sao nói lên được lạ ở đâu.

Mạc Mạc nhíu mày: “Tùy ý chút không được sao? Quần áo của em đều do anh mua, em đều không tham dự gì cả.”

Ngụ ý chính là toàn quần áo hắn thích chứ không nhất định là cô thích, Giản Chiến Nam cười khẽ, cầm tay cô “Được, em muốn mua thì mua, mua bao nhiêu cũng có thể, đi thôi”.

Mạc Mạc vàGiản Chiến Nam tới một cửa hàng nổi tiếng, Mạc Mạc chọn một bộ rồi vàophòng để thay, đi ra hỏi Giản Chiến Nam đang ngồi trên sô pha chờ: “Thế nào, đẹp không?”

Dáng ngườicủa Mạc Mạc rất đẹp, nói thật, mặc gì cũng đẹp hết, nhưng Mạc Mạc chọnbộ này thật đặc biệt hợp với cô, trong quyến rũ có phần dễ thương, đơngiản thoải mái mà sang trọng, ôm quanh đường cong của cô.

“Rất đẹp”.

“Vậy lấy bộ này!”

Mua xongquần áo Mạc Mạc lại chọn giày, Giản Chiến Nam đi theo bên cạnh cô, để cô có thể hỏi Giản Chiến Nam có đẹp hay không, hai người như tình nhânhoặc vợ chồng, nhưng trong cửa hàng có người biết Giản Chiến Nam, nhớkhông lầm thì Giản Chiến Nam vừa mới đính hôn với con gái nhà học Lạc,vì sao lại hòa hợp với vợ cũ như thế?

Ánh mắt củamọi người Mạc Mạc không để ý, mua xong hai người cùng về nhà. Mạc Mạc đi vào trong phòng tắm, còn Giản Chiến Nam thì đi theo, hắn muốn hai người cùng tắm với nhau, sau đó ăn luôn Mạc Mạc.

Mạc Mạckhông đuổi Giản Chiến Nam ra ngoài, thuận theo như một chú mèo nhỏ, haingười tình cảm mãnh liệt trong phòng tắm, cô khiến hắn ngày càng nghiện, không cách nào buông cô ra được, hắn vội vã muốn cô, nhưng mãi vẫnkhông đủ, một lần lại một lần, cùng nhau hưởng thụ tình cảm mãnh liệt và thích thú…

Tình cảmmãnh liệt đi qua, hai người đi ra khỏi phòng tắm, Mạc Mạc mặc đồ tắmđược Giản Chiến Nam ôm vào trong lòng, hai tay cô ôm cổ hắn, rồi hắn đặt cô lên giường ngủ lớn, lại muốn lần nữa nhưng Mạc Mạc nói: “Ông xã, em muốn ăn khoai tây sợ của anh làm.”

“Mạc Mạc, vừa rồi em gọi anh là gì? Hả?” Giản Chiến Nam nằm trên người cô, vẻ mặt rung động, Mạc Mạc gọi hắn làông xã, khiến hắn nhớ tới những ngày trước kia, những ngày vui vẻ vớiMạc Mạc, hắn thích Mạc Mạc gọi hắn là ông xã, rất thích, tuy hiện tạikhông phải nữa nhưng trong lòng hắn vẫn luôn chỉ có Mạc Mạc.

Giản Chiến Nam

“Anh có thể làm cho em ăn không?” Mạc Mạc thản nhiên hỏi hắn.

Giản Chiến Nam dứt khoát hôn lên môi cô “Đợi anh, anh đi nấu cơm tối cho em, rất nhanh thôi!”

“Không sao, từ từ một chút, anh cắt sợi mảnh một tí, em muốn ngủ một chút, nấu xong thì gọi em, được không?”

“Bà xã quyết định!” Giản Chiến Nam lưu luyến rời khỏi người cô, xuống giường đi ra phòng bếp để nấu nướng.

Giản ChiếnNam xào khoai tây sợi, rồi đi gọi Mạc Mạc ăn cơm. Vừa đúng lúc Mạc Mạcđi ra khỏi phòng, cô không ngủ. Hắn ôm eo cô, nói nhỏ: “Cơm xong rồi, ăn thôi!”

“Tiểu Hoành không về à?” Mạc Mạc thuận ý hắn ôm đi tới bàn ăn.

“Tối hôm nay Tiểu Hoành ở với ba!”

“À!”

Mạc Mạc không hỏi nữa, hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, dì Tố nhìn hai người hòa thuận như thế thì cười rồi về phòng.

Giản Chiến Nam gắp khoai tây cho Mạc Mạc: “Nếm thử đi, tay nghề của anh có thụt lùi không.”

“Dường như vẫn không tiến bộ.” Mạc Mạc cười thản nhiên, cúi đầu ăn cơm.

‘Làm nhiều lần thì sẽ tiến bộ thôi.” Giản Chiến Nam cũng cười “Sau này, anh thường xuyên làm cho em ăn, được không?”

“Hương vị cũng không tệ lắm.” Mạc Mạc nói.

“Có phải nên thưởng hay không.” Giản Chiến Nam trơ mặt sát lại gần cô, Mạc Mạc dùng đũa kẹp lỗ tai hắn, “Cho anh ăn lỗ tai lợn á, thưởng như thế có đủ không?”

“Đừng túm, ngày mai sao anh có thể ra ngoài gặp người ta đây.” Giản Chiến Nam cố ý bày ra dáng vẻ đau đớn, cảm giác này giống như quãng thời gian vừa mới kết hôn, rất ấm áp và thoải mái.

Khó để haingười ở chung vui vẻ thế, ăn xong cơm tối, Mạc Mạc đi rửa bát, còn GiảnChiến Nam thì như keo dính dính sau lưng cô, nhìn cô rửa bát, hắn ôm eocô, rất tham lam sự ấm áp như thế.

Nếu vẫn có thể duy trì như thế, thì sao lại ly hôn chứ?

Tối đến,Giản Chiến Nam không đi, ở lại với Mạc Mạc, không kiềm chế được muốn cômấy lần, lăn qua lăn lại đến hơn 12h Giản Chiến Nam mới ngủ, nhưng MạcMạc không ngủ, cô nhìn thoáng qua Giản Chiến Nam đã ngủ say, sau đó lặng lẽ xuống giường,đi ra khỏi phòng ngủ.

Cô lấy bộ đồ hôm nay mới mua, đồ rất đẹp, rồi trang điểm trang nhã, nhìn bản thântrong gương xinh đẹp động lòng người, cô cười rồi đi tới phòng tắm.

Cô khóa trái cửa phòng tắm, rồi nhấc chân chậm rãi đi vào bồn tắm lớn, cô nằngxuống, nước ấm tràn ướt người cô, cô mở lòng bàn tay ra, trong đó làlưỡi dao lam sắc bén.

Giản Chiến Nam, giờ đây có thể hoàn toàn thoát khỏi anh, Giản Chiến Nam, không phải tất cả mọi nơi anh có thể đi cùng tôi được.

Lưỡi dao lam sắc bén sượt qua cổ tay, máy tươi chảy ra hòa chung với nước, đau, lan ra, trong đầu là ánh sáng trắng, cô nhớ tới lúc mình còn nhỏ, tuổi trẻthanh xuân, vô tư vô lo, thấy khuôn mặt tươi cười nhân hậu của ba mẹ. Ba mẹ tới tìm cô…. Cô không bao giờ cô đơn nữa.

Lần đầu tiên ngủ Giản Chiến Nam gặp cơn ác mộng kinh khủng như thế, hắn mơ thấy toàn thân Mạc Mạc là máu, nhìn hắn với ánh mắt đoạn tuyệt, Giản Chiến Nam sợ hãi tỉnh lại, theo bản năng đưa tay ra ôm cô, nhưng lại phát hiện không có ai bên cạnh cả “Mạc Mạc!”

Hắn hoảngsợ, vừa gọi tên cô vừa nhảy xuống giường, cơn ác mộng kia còn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến cho hắn sợ hãi, hắn vội vàng gọi tên cô, nhưngkhông ai trả lời, dì Tố nghe thấy tiếng gọi thất kinh của Giản Chiến Nam đi liền ra khỏi phòng “Cậu chủ sao thế?”

“Có thấy cô chủ không?”

“Không…. Không ạ, không phải ở chung với cậu chủ sao?”

Giản ChiếnNam đi xem camera, không nhìn thấy Mạc Mạc ra ngoài, như vậy cô vẫn ởtrong nhà, hắn và dì Tố đi tìm từng phòng nhưng vẫn không tìm ra cô, hắn sợ đến mức nói không ra lời.

“Cậu chủ, phòng tắm khóa trái, cô chủ có thể ở bên trong không?” dì Tố nói xong thì gõ cửa: “Cô chủ, cô có ở bên trong không?”

“Mạc Mạc! mở cửa, em ở bên trong làm gì thế?” trong lòng Giản Chiến Nam ngẩn ra, bổ nhào vào cửa, gõ lên cửa, nhưngkhông ai trả lời, hắn không do dự nhấc chân đá cửa, dì Tố cũng vội vàngcầm chìa khóa tới “Chìa khóa đây cậu chủ, chìa khóa cửa này đó.”

Giản ChiếnNam cướp lấy chìa khóa rồi vội vàng mở cửa vọt vào, tầm mắt dừng lạitrong bồn tắm lớn, nhưng trong đó toàn là máu đỏ tươi. Mạc Mạc khôngchút sứ sống nằm trong bồn tắm toàn máu.

“Mạc Mạc!”

Trong lòngGiản Chiến Nam đau đến thặt lại, hắn thất kinh chạy tới, ôm Mạc Mạc rakhỏi bồn tắm, ôm chặt cô vào trong ngực, ôm cơ thể đã mất đi độ ấm củacô, hắn sợ đến phát điên, đau khổ như đã chết đi, hắn không thể mất điMạc Mạc được, hắn khóc rống lên: “Mạc Mạc! Mạc Mạc! gọi xe cứu thương đi, gọi xe cứu thương đi!”