Yêu Giả Tình Thật

Chương 12: Chương 12



Edit: Jerry

Beta: Sahara, Mộc

Bên kia điện thoại im lặng, Trạm Lam nói thêm: “Xin nói lại vớianh ta, có Giang Trạm Lam tìm anh ta, à không, là có việc cầnnhờ đến anh ta.”

“Cầu xin” Từ này cô vẫn không thể nói ra được.

Một lát sau, người vừa rồi tiếp điện thoại lại lần nữa lên tiếng:“Phong tiên sinh hiện giờ đang bận, tôi không có cách nào liên lạc vớianh ấy.”

Nói xong, di động truyền đến âm thanh tút tút.

Trạm Lam chưa từ bỏ ý định, nhưng lần nào đối phương cũng trả lời y như trước: “Phong tiên sinh đang bận.”

Người nọ không biết có phải đã hết kiên nhẫn rồi hay không, cuối cùng nói với cô: “Phong tiên sinh nói, nếu tiểu thư hỏi về chuyện của emtrai mình thì không cần gọi đến nữa, không phải chúng tôi làm.”

Di động lại bị cúp, cô suy sụp ngồi ở trên sô pha. Tuy rằng đối vớiPhong Thiên Tuyển, cô không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cô cũng biếtchuyện này người đàn ông kia không thèm làm. Vậy năm trăm ngàn kia côbiết lấy ở đâu đây?

Cùng lúc đó, Phong Thiên Tuyền đang ngồi ở phòng lớn nhất của một câu lạc bộ đêm vip, trong ghế lô, điện thoại của La Ni rốt cuộc cũng khôngvang lên nữa, Mộ Thiệu Ương nhẹ nhàng thở ra: “ Em bây giờ đã bị chứngsợ hãi tiếng chuông điện thoại rồi đây, chỉ cần có tiếng di động vanglên em liền kinh hồn bạt vía. Kính nhờ anh ba đem mọi chuyện giảiquyết hoàn chỉnh, em ở trong này cũng không được yên ổn nữa.”

“Anh cả có biết chuyện cậu đến đây không?” ánh mắt Phong Thiên Tuyểnđầy tà ý liếc hắn một cái, chậm rì rì châm một điếu thuốc lá.

Mộ Thiệu Ương rụt cổ lại, “Em nào dám nói? Anh cả hiện tại muốn tìmtên đệ tử kia là tìm được ngay, công việc làm ăn đều giao cho em làm,quả thực là muốn em mệt đến sức tàn lực kiệt, không chạy tới đâychẳng nhẽ đợi anh ấy tra tấn đên chết?.”

Phong Thiên Tuyền cười nhạo một tiếng: “Sực tàn lực kiệt? Nếukhông biết tính khí anh cả, những lời này của cậu thật đúng là dễ dàng làm cho tôi nghĩ nhiều,”

Mộ Thiệu Ương cũng nhận thấy được mình dùng từ không đúng cho lắm,liền mở miệng: “Em thấy anh cũng muốn tìm khó chịu đi. Thế nào hả, côgái kia không đồng ý sao?’

Nhắc tới Giang Trạm Lam, Phong Thiên Tuyển thản nhiên thở ra luồngkhói trắng, “Để cô ấy đợi thêm vài ngày nữa đi, cho cô suy nghĩ kĩ xemnên làm cái gì, không nên làm cái gì.”

Mộ Thiệu Ương lắc lắc đầu: “Bị anh nhìn trúng, em chỉ có thể cho cô gái kia một giọt nước mắt đồng tình.”

Phong Thiên Tuyền khẽ liếc hắn một cái: “Có lẽ tôi nên goị điện cho anh cả, rồi không cẩn thận để lộ một chút tin tức của cậu.”

Cả người Mộ Thiệu Ương lập tức chấn động, kêu lên: “Anh ba, chúng ta là anh em mà!”

Sáng sớm hôm sau, Trạm Lam liền bắt xe đi tới kí túc xá của Giang Tử Hành.

Đương nhiên là cô đã bổ nhào vào một khoảng trống không. Trong lòng cô, một chút hy vọng cỏn con cũng đã ta biến.

Cô không biết nên nói với Hạ Liên Triết như thế nào, vì chuyệncủa công ty anh cũng đã mệt mỏi rất nhiều. Năm trăm ngàn lại làcon số quá lớn, đi báo cảnh sát thì thực sự cô không dám.

Ở bên ngoài tìm kiếm suốt một ngày, ngay cả sức bước lên cầu thangTrạm Lam cũng không có, thật vất vả mới lên đến tầng thứ tư. Từ trongtúi da lấy ra chiếc chìa khóa, ngẩng đầu, bỗng nhiên một gã đàn ông mặcđồ tây màu đen đang đứng ở trước cửa nhà trọ của mình, nhìn không chớpmắt.

Người này cô đã từng gặp qua, trước đó không lâu hắn ta còn chắn đường của cô.

Bước chân Trạm Lam chậm lại, hơi hơi mím môi. Đi đến bên cạnh ngườinọ, hắn cũng giống như ngày đó , nhanh chóng đảo mắt khắp toàn thân củacô.

Cô cũng không rảnh để bận tâm hắn có phải đang mạo phạm mình haykhông, vừa mở cửa phòng ra, quả nhiên ở cửa sổ phòng khách là bóng dángcao lớn anh tuấn kia.

Nghe được tiếng mở cửa, anh ta chậm rãi quay đầu lại, đầu ngón tayxinh đẹp mang theo một điếu thuốc lá, cả người bị ánh trăng bao phủ.

“Nghe nói cô tìm tôi.”