Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 8: Tìm đường khác



Edit: Hyukie Lee

Lý Giai Nhi như rơi vào hầm băng, dùng hai tay ôm chặt cơ thể nhưng vẫn không ngừng được cơn run rẩy, cô nhanh chóng trấn định lại, lau mặt, sau đó cúi đầu cười khổ. Nhũng năm này cô trải qua đau khổ quá nhiều, sớm đã quen nhân tình thế thái lên voi xuống chó, một chút này vẫn không thể dập tắt ý chí của cô được.

“Anh Quý, quên đi, chuyện của em anh không cần quan tâm. Trời không tuyệt đường người, đường này không thông, em lại thử đường khác, chuyện bết bát nhất em cũng trải qua hết rồi, không sợ.” Cô đứng lên, trang trọng khom lưng, viền mắt đỏ bừng, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

Sự kiên cường quả quyết của cô triệt để làm Quý Miện rung động, hắn giơ tay lên nói: “Em đợi một chút, anh kêu người đi hỏi thăm, xem xem ai sau lưng chỉnh em. Nếu có khả năng, anh sẽ đứng ra giúp em.”

“Không cần, không cần, quá phiền anh rồi…” Lý Giai Nhi liên tục xua tay, nước mắt mới vừa tan đi lần nữa ngưng tụ. Cảm giác có người quan tâm quá hạnh phúc, cô không khống chế được sự mềm yếu của mình.

“Không phiền, chỉ nói mấy câu. Em ngồi xuống đi, anh đi một chút sẽ trở lại.” Quý Miện ra hiệu Lý Giai Nhi ngồi lại chỗ cũ, dặn trợ lý đi rót cà phê cho cô, lúc này mới đi đến văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.

Phương Khôn cũng ở tầng cao nhất, hơn nữa dường như hỏi thăm được một ít tin tức, sắc mặt rất quái lạ. Nhìn thấy boss lập tức keo người đến hành lang không người, thấp giọng nói: “Là Tiếu Gia Thụ. Anh nói thằng nhóc này muốn làm gì? Hẳn là gặp Lý Giai Nhi lần đầu đúng không? Không cừu không oán, cậu ta mưu đồ gì đây? Tu tổng cũng vậy, không hỏi liền đồng ý, lẽ nào ổng không thấy thực lực của Lý Giai Nhi? Hiện tại độ hot của Lý Giai Nhi đã tăng cao, fans tới mấy triệu, chỉ cần bồi dưỡng thêm chút liền có thể trở thành ca sĩ thế hệ sau. Đây là cái cây rụng tiền, với sự khôn khéo của Tu tổng hẳn không nên hùa theo yêu cầu vô lý của Tiếu Gia Thụ chứ? Anh nói coi, không phải hai người đó là cha con thật chứ?”

“Quả nhiên là cậu ta.” Quý Miện xoa mi tâm, trầm giọng hỏi: “Nghe được nguyên nhân cụ thể không?”

“Không được, người ta nói phong sát là phong sát, không cần nguyên nhân. Theo em thấy, thằng nhãi này không phải muốn bắt chước kiểu tổng tài bá đạo, bức Lý Giai Nhi đến tuyệt lộ, sau hốt về bao dưỡng chớ?” Phương Khôn bắt đầu ảo tưởng.

Quý Miện hơi sững sờ, cuối cùng cười lạnh: “Mặc kệ cậu ta muốn làm gì, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Dứt lời liền đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Phương Khôn không dám vào, chỉ đành đi đến bàn thư kí, tìm mấy chị gái hỏi thăm một chút tin tức.

“Cậu đến rồi.” Tu Trường Úc không ngạc nhiên khi Quý Miện đến, ôn thanh nói: “Ngồi đi.”

Quý Miện nhìn bốn phía, nhận ra Tiếu Gia Thụ đã đi, mà bản kế hoạch nhờ y đem lên giờ đang nằm trong tay Tu Trường Úc, đối phương đang cẩn thận lật xem.

“Tu tổng, công ty chúng ta rành về đào tạo diễn viên, có ảnh đế, có diễn viên, nhưng ca sĩ có lực lại không có một mống. Nếu có thể kí với Lý Giai Nhi, vừa vặn bù vào chỗ trống, sao ngài lại từ chối? Cô ấy là hạt giống tốt, bằng ánh mắt của ngài chắc chắn sẽ nhận ra.” Quý Miện không nhanh không chậm mà nói.

“Trước khi trả lời vấn đề của cậu, tôi cũng có một câu hỏi.” Tu Trường Úc bỏ bản kế hoạch xuống, gằn từng chữ: “Thân là một nghệ sĩ, năng lực quan trọng hay nhân cách quan trọng?”

Vấn đề này làm khó Quý Miện, hắn cân nhắc một hồi rồi kiên định nói: “Đương nhiên là nhân cách.”

“Tôi biết cậu sẽ trả lời như vậy.” Tu Trường Úc nhanh chóng cười ên: “Vòng tròn này quá phức tạp, điểm gọi là biên giới đạo đức, có thể hạ thấp thì hạ thấp, chỉ cần không lộ ra truyền thông, không bị công chúng biết được, nghệ sĩ liền có thể mượn mảng quan hệ công chúng tạo nên một hình tượng hoàn toàn khác. Nhưng thực tế thì sao? Có một số người đã mục rữa từ trong xương rồi. Tôi vẫn luôn nói với cậu – làm một nghệ sĩ, quan trọng nhất không phải hình tượng bên ngoài, mà là phẩm đức được hàm dưỡng từ tận bên trong, đây mới là then chốt cho các cậu không bị phản bội, không bị lãng quên.”

“Ý của ngài là nhân cách Lý Giai Nhi có vấn đề? Ngài nghe ai nói?” Quý Miện lắc đầu nói: “Chuyện kí hợp đồng với Lý Giai Nhi là tôi làm chủ, đương nhiên tôi có điều tra cô ấy. Năm đó thật sự cô ấy có án, nhưng thân phận là người bị hại. Tuy điểm này có thể ảnh hưởng đến danh dự, nhưng chỉ cần khống chế tốt dư luận là có thể tranh thủ sự đồng tình. Cô ấy là phái thực lực, hoàn toàn có thể vượt qua trận đại chiến này.”

“Cậu không cần nói nữa, ý tôi đã quyết.” Tu Trường Úc là người biết lắng nghe ý kiến cấp dưới, nhưng khi ông đã quyết định một chuyện, cũng rất khó lay chuyển.

Quý Miện không thể từ bỏ mà đi, suy nghĩ một lát lại nói: “Vậy ngài định làm đến mức nào? Phong sát cô ấy trong toàn giới giải trí, không chừa một cơ hội?”

Tu Trường Úc xua tay: “Chỉ hủy hợp đồng mà thôi. Nếu cô ta muốn kí công ty khác ngoài Quan Thế, Quan Miện, Thụy Thủy, tôi mặc kệ. Sau này có thể nổi danh hay không thì tự phải xem thực lực.”

Quý Miện thở phào nhẹ nhõm một hơi. Danh tiếng Tu Trường Úc ở giới giải trí cũng không dễ nghe mấy, hồi trước phong lưu thành tính, có rất nhiều scandal cùng ngôi sao nữ, sau đó bỗng nhiên thay đổi, bắt đầu nghiêm túc vận hành công ty, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn. Ai mà đắc tội, đừng nói tới chuyện ló mặt trong giới giải trí, ngay cả chân đứng cũng không có. Tuy lần này ông nói phong sát Lý Giai Nhi, nhưng thật ra rất nhân từ, cũng không tính là dồn vào chỗ chết.

“Cảm ơn Tu tổng hạ thủ lưu tình.” Quý Miện đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Tu Trường Úc nói đầy sâu xa: “Cô ta không đáng để cậu cảm ơn. Tiểu Miện, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cậu quá mềm lòng, người nào cũng tùy tiện giúp.”

Âm thanh Quý Miện khàn khàn: “Nếu lúc trước ngài không giúp, sao tôi lại có ngày hôm nay? Nên nói thiện ý cần lưu truyền, có thể giúp thì nên giúp, ngược lại tôi cũng không muốn ai báo đáp lại.”

“Cậu đúng là…” Tu Trường Úc cực kì bất đắc dĩ, tự mình đến cửa tiễn người.



“Hỏi được gì không?” Trong thang máy, Phương Khôn nhỏ giọng mở miệng.

“Không.” Quý Miện lắc đầu, vào văn phòng gọi một cuộc điện thoại, rồi mới nói với Lý Giai Nhi chờ đợi đã lâu: “Quan Thế, Quan Miện, Thụy Thủy đều không kí với em, nhưng cũng không triệt để phong sát, chỉ không cho em tài nguyên mà thôi. Anh liên hệ với các công ty giải trí khác giúp em, đây là danh thiếp người chịu trách nhiệm, em có thể qua đó xem một chút.”

Sắc mặt Lý Giai Nhi trắng bệch, sau đó mới nhận lấy danh thiếp, cảm kích nói: “Cảm ơn Anh Quý. Không triệt để phong sát, ý là nếu em đi kí công ty khác, vẫn có cơ hội? Vậy người muốn phong sát em rốt cuộc là ai?”

“Không nên hỏi, biết quá nhiều cũng không tốt.” Nhớ lại vị tiểu thiếu gia kia, sắc mặt Quý Miện vô cùng âm trầm.

“Vậy cũng được, em không hỏi. Cảm ơn Anh Quý, anh giúp em quá nhiều quá nhiều!” Lý Giai Nhi cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, nhưng cũng không còn cách. Trong giới giải trí này, không phải ai có tài liền đi thẳng bò cao, còn phải xem bối cảnh xuất thân, vị trí lớn nhỏ. Hiện tại cô chỉ là một tân binh không bối cảnh, ngoại trừ anh Quý, anh Khôn, còn ai vì cô mà suy xét?

Nghĩ tới đây, Lý Giai Nhi cũng không cố dò hỏi thêm, vội vã đứng lên khom lưng với hai người, nước mắt nín nhịn đã lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.

Phương Khôn nhìn thấy cực kì chua xót, an ủi: “Đừng thấy công ty anh Quý giới thiệu mới thành lập không danh tiếng gì mà xem nhẹ, ông chủ sau lưng là bạn cũ ảnh quen hồi học đại học Harvard, có bối cảnh rất sâu ở Wall Street, không thiếu tài nguyên. Công ty bọn họ có kênh riêng, cũng có đội ngũ sản xuất riêng, bên trong toàn là nhân tài, năng lực rất xuất sắc. Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị kế hoạch quay một bộ cổ trang, vẫn đang tuyển người, triển vọng rất sáng. Nếu em tới đó, lập tức liền có thể nhận vai nữ chính.”

“Thật sao?” Lý Giai Nhi khom lưng lần thứ hai, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Cảm ơn Anh Quý! Cảm ơn anh Khôn! Nếu không có các anh, em thật sự không biết phải làm sao.”

“Không có chuyện gì. Nói không chừng em diễn xong bộ này lập tức nổi luôn? Có câu thất chi đông ngung, thu chi tang du, nhân hoạt thế thượng, ai mà không lên voi xuống chó? Chuyện sau này ai dám nắm chắc? Em có thực lực, dung mạo không tồi, lại biết nỗ lực, sẽ có một ngày được rạng rỡ.” Phương Khôn nâng cô dậy, ôn thanh nói: “Trở về chớ nghĩ lung tung, chăm sóc mẹ cho tốt, chăm sóc bản thân cho tốt.”

Thất chi đông ngung, thu chi tang du: Đông ngung: chỉ phương Đông nơi mặt trời mọc; Tang du: chỉ phương Tây nơi mặt trời lặn khi ánh chiều tà ánh lên ngọn cây, chỉ chạng vạng.

Cả câu: Mất cái này được cái khác, so sánh lúc này thất bại thì lúc khác sẽ được bồi thường.

“Bên kia anh đã nói chuyện, em có thể gặp mặt Chu Nam, nhờ cậy một chút. Cậu ta rất hoan nghênh em.” Quý Miện mở cửa phòng làm việc, chuẩn bị tự mình tiễn người xuống lầu.

Tuy Lý Giai Nhi gặp phải chướng ngại to lớn nhưng cũng cảm nhận được ấm áp trước nay chưa từng có. Sau khi ra khỏi cánh cửa Quan Thế, xúc cảm của cô đã hoàn toàn bình tĩnh, ngọt ngào cười một tiếng: “Anh Quý chờ đi, chẳng mấy chốc em sẽ xuất hiện trên TV, em sẽ không gục ngã đâu.”

“Cố lên.” Quý Miện nhìn cô lên xe taxi, lẳng lặng nhìn bảng số xe, xong mới trở lại phòng làm việc. Hai người cũng không còn tâm tư công tác, cùng nhau đi đến nhà hàng cơm Tây ở lầu hai.

“Tiên sư nó, Tiếu Gia Thụ muốn làm gì chứ?” Phương Khôn vừa xem thực đơn vừa chửi bới: “Tiền đồ sáng lạn của Lý Giai Nhi đều bị cậu ta hủy hết, mấy thằng nhãi con nhà giàu này đúng là ăn không ngồi rồi!”

Quý Miện đang gửi tin cho bạn tốt Chu Nam, không trả lời. Tựa hồ bên kia cảm thấy rất hứng thú với Lý Giai Nhi, biết được Quan Miện không kí, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nhặt người. Hiện tại độ hot của Lý Giai Nhi leo thẳng lên mức nghệ sĩ hạng hai, có thể nói còn chưa debut đã nổi cả nửa bầu trời. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao Quan Thế, Quan Miện, Thụy Thủy đều không chịu kí kết với cô.

Tin tức vừa ra, chắc chắn rất nhiều đồng nghiệp sẽ há hốc mồm vì sốc cho coi.

Thấy bạn tốt liên tục gửi emo nhặt được món hời, Quý Miện tắt di động, chau mày.

Đúng vào lúc này, Tiếu Gia Thụ đi vào nhà ăn, đầu tiên là nhìn xung quanh một chút, nhận ra ông chủ cũng ở chỗ này, sắc mặt trắng xanh mà chớp mắt mấy cái, sau đó làm bộ không thấy, lén lén lút lút đi vào bộ bàn trong góc. Nhưng Phương Khôn có đôi mắt nhạy bén, lập tức liền nhận ra y, giơ tay lên nói: “Tiếu thiếu gia, lại đây ngồi này!”

Tiếu Gia Thụ: “…” Miệng chừng nào mới hết lở đây?