Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 36



Băng Hi chạy vội vào trong nhà, nhìn thấy đôi giày đàn ông được đặt ngay ngắn trên tủ đựng giày, lúc này trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác hồi hộp. Từng bước chậm chạp tiến vào, đầu tiên cô nhìn thấy là hộp bánh matcha và một chiếc bình giữ nhiệt đặt cạnh đó. Ở bên cửa sổ, người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng đó. Do đứng ngược sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của anh.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay người liền đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng đỏ kia. Băng Hi không chần chừ chạy tới xà vào lòng anh, hai tay vòng ra ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt cô cọ sát ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh truyền đến.

Thân thể anh cứng đờ nhìn người trong lòng mình .Giây tiếp theo, anh lập tức dùng một tay đỡ gáy, một tay giữ chặt eo cô. Đôi môi mát lạnh lập tức phủ xuống bao trọn lấy làn môi mềm mại kia. Đầu lưỡi của anh tiến vào mà càn quét trong khoang miệng cô. Hương sữa đậu nành còn đọng lại mang mùi thơm thoang thoảng càng làm sự xâm chiếm của anh trở nên mạnh mẽ. Băng Hi cảm giác như mình bị nụ hôn của anh cuốn vào vực sâu không đáy, toàn thân dựa sát vào người anh, thậm chí cô còn hé miệng đón nhận sự tấn công của anh.

Cô cảm thấy chiếc váy trên người bị kéo ra, cảm tháy anh mút mát trên cổ mình, cảm thấy cô bị bàn tay nóng rực của anh vuốt ve đến đau nhói. Nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn...

Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt nóng bỏng hết nhìn cô rồi lại nhìn xuống đôi vai trần in chằng chịt những dấu hôn mờ ám, sau đó anh cất giọng trầm khàn đầy mê hoặc:" Em khiến tôi không có biện pháp nào...cưỡng lại được."

***

Ở đằng xa tiếng nước chảy từ nhà tắm vang vọng lại . Băng Hi vô cùng vui vẻ dùng bữa tối ngon lành, vì vội vã chạy về nên cô vẫn chưa kịp ăn gì, cũng may đồ ăn anh đã mua sẵn từ trước.

"Ding."

Âm thanh vừa rồi vang lên, Băng Hi nhìn điện thoại đặt trên mặt bàn, là của anh. Thật sự là cô không co ý định đọc trộm tin nhắn của anh nhưng nội dung kia lại xuất hiện trên màn hình khiến cô không thể nào làm ngơ mà bỏ qua được. Số lạ, nội dung cũng vô cùng ngắn gọn, vô cùng xúc tích được gửi đến.

"Hôm đó thực sự cảm ơn anh rất nhiều."

Nội dung này mang ý nghĩa gì? Liệu có phải như cô đang nghĩ hay không hay là có nguyên nhân nào khác? Cô nhất định tìm hiểu nguyên nhân, tránh tình trạng cô mới xác định quan hệ với anh liền có tiểu tam chen chân. Cô không biết việc làm lúc này của mình có đúng đắn hay không, cũng không biết sẽ xảy ra hậu quả gì nhưng có một việc cô nhất định phải làm.

Băng Hi liền lấy điện thoại của mình nhắn tin cho cái số lạ không hề quen biết kia.

"Tại sao lại cảm ơn anh ấy?"

Một lúc sau, quả nhiên có tin nhắn trả lời lại, nhưng nội dung gửi đến không phải là để trả lời câu hỏi của cô. Người trả lời trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.

"Cô là ai?"

Băng Hi cảm thấy mình có một tật vô cùng xấu, đó là cô có thể kiêu ngạo với người khác nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận người khác tỏ thái độ kiêu ngạo đối với mình. Vì thế cô nhất định sẽ không để đối phương toại nguyện.

"Người ở bên cạnh anh ấy. Cô thử đoán xem, tôi là ai?"

"Tôi không quan tâm."

"Nhưng tôi có. Vì cô không xứng."