Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 18: Quạ đen



Edit by: Tiểu Bỉ Ngạn

"Cái gì? Hôm qua ta thấy vẫn bình thường mà..." mèo đen Kate không dám tin.

"Hôm qua?" Nana ngồi lên bậc thềm đá trên bồn hoa, hai chân lơ lửng lắc lắc: "Ngươi là đuổi theo 'Elizabeth tiểu thư' sao?"

Mèo đen Kate không thèm để ý mà gật đầu, nó chú ý nhiều hơn đến chuyện nước suối bị ô nhiễm: "Không được, chuyện này ta phải nói cho Khám Thâm mới được..."

"Hắn không biết sao?" Nana hậu tri hậu giác ngẩng đầu, "Nói mới nhớ, hôm nay vẫn không nhìn thấy quạ đen đâu."

Thông thường trên bầu trời luôn có một đàn quạ đi tuần tra, bất cứ điều gì xảy ra trong trang viên cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của chúng. Cho nên Nana liền cho rằng chủ trang viên đã biết chuyện này.

"Ừ..." Khóe mắt mèo đen Kate co giật một chút, nó đại khái biết những con quạ kia đi đâu, "Hắn đang vội vàng lấy lòng tiểu sủng vật của hắn, phỏng chừng đã sớm quên phải xử lý chuyện trong trang viên rồi."

"Tiểu sủng vật?" Nana ngay lập tức nổi lên hứng thú: "Là thú cưng gì vậy? Nó có đáng yêu không? Ta có thể tìm nó để chơi không?"

"Rất đáng yêu." Mèo đen Kate nhớ lại diện mạo của Hạ Nặc, tức là sử dụng ánh mắt của mèo để xem, con thú hai chân trắng nõn mềm mại này cũng đủ để khiến người ta thích. "Bất quá ngươi vẫn không nên đi, Khám Thâm có dục vọng chiếm hữu quá mạnh, hắn sẽ không để cho ngươi lại gần tiểu sủng vật của hắn."

Nó cũng là sau khi rời đi mới hiểu được vì sao mình lại bị Khám Thâm điên cuồng nhắm vào, không phải là cọ cọ tiểu sủng vật nhà hắn một chút sao? Có cần phải làm lớn như vậy không?

Sau khi oán thầm xong, nó nhớ tới chính sự, vội vàng nói: "Ta đi đem chuyện này nói cho Khám Thâm trước, lần sau lại nói chuyện với ngươi".

Nói xong nó liền vội vàng chạy đi, để lại lời phàn nàn của cô bé phía sau.

"Sao lại đi nhanh như vậy?" Nana thở dài, "Cũng không có ai chơi với ta, thật buồn chán a."

Cô nhớ tới tiểu sủng vật mà mèo đen Kate nói, nhất thời ngứa ngáy khó nhịn, về phần nó nhắc nhở...

Nana lắc đầu: "Chủ trang viên rất tốt nha."

Lúc tiến vào trang viên, cô chỉ gặp qua Khám Thâm một lần, tuy rằng nhìn qua không dễ thân cận nhưng trên thực tế là một người rất ôn hòa. Lúc cô bị lạc đường, vẫn là do chủ trang viên phái quạ đen dẫn đường cô.

Sau một thời gian do dự, cô quyết định: "Không có vấn đề gì, ta sẽ đến gặp tiểu sủng vật đó để chơi!"

—— Cô thật sự không muốn một mình ở chỗ này.

Cô bé nhảy ra khỏi thềm đá và chạy đi.

Trong phòng khách, Khám Thâm đột nhiên nhận được tin tức từ mèo đen Kate, hắn lập tức đứng lên, nói với Hạ Nặc đang ngồi trên ghế sofa: "Trong trang viên xảy ra một chút vấn đề, tôi sẽ đi xử lý. Cậu..."

Hắn do dự một chút, muốn nói lại thôi.

Sau khi trải qua nguy cơ ở nhà hát opera, hắn biết rằng một số việc không thể cứ muốn là làm được. Mà hắn càng không muốn thừa nhận chính là, có lẽ ở bên cạnh hắn Hạ Nặc mới gặp phải càng nhiều nguy hiểm.

Hạ Nặc ngoan ngoãn giơ tay lên: "Em ở đây chờ anh trở lại."

Cậu phát hiện ra hắn đang khó xử, liền chủ động đề nghị muốn ở lại. Ngoài ra, cậu cũng muốn một mình bình tĩnh một lát, suy nghĩ về quan hệ của bọn họ —— cậu luôn cảm thấy giữa cậu và Khám Thâm, phảng phất sinh ra một loại 'phản ứng hóa học' kỳ diệu nào đó. Quan hệ của bọn họ hình như đã lặng yên không một tiếng động vượt qua giới hạn của bạn bè, đang chạy như điên theo một hướng cậu không thể đoán trước được.

Khám Thâm không biết thanh niên đang định làm rõ quan hệ của bọn họ, hắn suy nghĩ một chút, một con quạ đen từ trong bóng dáng của hắn lặng yên bay ra, đứng ở trên tủ trước cửa.

Hắn chỉ vào nó nói với Hạ Nặc: "Khi tôi đi vắng thì nó sẽ bảo vệ cậu"

Hạ Nặc gật đầu tỏ vẻ mình nhớ kỹ, sau đó thì thầm một câu: "Về sớm một chút."

Nói xong chính cậu cũng ngượng đỏ cả mặt: có phải cậu quá mức ỷ lại vào hắn hay không?

Khám Thâm nhìn cậu, không biết tại sao lại liên tưởng đến cô vợ nhỏ lưu luyến không rời muốn giữ lại chồng. Hắn nở nụ cười, sờ sờ đầu thanh niên: "Được, tôi sẽ sớm trở về."

Sau khi Khám Thâm rời đi, Hạ Nặc ngồi trên sô pha ngẩn người trong chốc lát. Rõ ràng nói muốn suy nghĩ về quan hệ giữa hai người nhưng khi vừa nghĩ đến Khám Thâm, trong đầu cậu liền nhịn không được nhảy ra vô số hình ảnh Khám Thâm tự tay chăm sóc cậu mỗi ngày, cố ý vì cậu hái tường vi, dùng giọng điệu ôn nhu khi gọi cậu là "Nặc Nặc"...

Hạ Nặc cảm thấy não của mình đang loạn thành một nùi.

Nghĩ không ra thì trước tiên không muốn nghĩ nữa, hay là tìm manh mối trước đi.

An ủi mình như vậy, cậu từ trong phòng bếp lấy ra quyển "Công thức nấu ăn của Mẹ Hà", bắt đầu lật xem.

Cậu cũng không chú ý phương pháp chế biến những món ăn ngon kia, mà là đem sự chú ý tập trung vào những chỗ trống trong trang sách, vừa nhìn chính là chữ nhỏ tùy bút.

Chủ sở hữu của công thức nấu ăn là một người mẹ đơn thân, người chồng qua đời sớm, cô nuôi dạy con gái một mình. Con gái của cô tên là Hà Lệ Lệ, từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, chỉ tiếc sinh ra đã bị dị tật. Mục đích ban đầu của mẹ Hà làm đầu bếp trong trang viên chính là vì tiết kiệm tiền cho con gái làm phẫu thuật.

Đãi ngộ của trang viên không tệ, cuộc sống trong nhà dần dần trở nên tốt đẹp hơn, mẹ Hà cũng quen biết một người đàn ông không tồi, kết hôn với anh, mang thai một đứa con.

Có lẽ cuộc sống mới có ảnh hưởng lớn hơn đến mẹ Hà, ở giai đoạn này, số lần con gái xuất hiện dưới ngòi bút của bà trở nên ít hơn, cô bắt đầu đề cập nhiều hơn đến chồng và đứa con chưa sinh, suy nghĩ về cuộc sống trong tương lai.

Ở giữa không biết đã xảy ra chuyện gì, xuất hiện một đoạn trống lớn, Hạ Nặc lật qua hơn ba mươi trang, mới tìm được tùy bút mới ở phía cuối góc.

Tại thời điểm này chồng và đứa con chưa sinh đã biến mất khỏi ngòi bút của cô, cô không đề cập đến con gái của mình, nhưng đã viết một dòng đơn giản: "Mẹ xin lỗi vì đứa con đó."

Kết thúc ở đó.

Sau khi đọc xong, Hạ Nặc cảm thấy mình chẳng những không tìm được tin tức hữu dụng gì, ngược lại trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Đứa con đó là ai? Con gái cô ấy? Hay là đứa trẻ chưa sinh? Hay...

Không biết vì sao, Hạ Nặc đột nhiên nhớ tới bé Rolle, đứa nhỏ kia có thể ám chỉ bé hay không?

Tuy rằng chỉ là một ý niệm trong nháy mắt hiện lên trong đầu, nhưng cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không phải là không có khả năng.

Mẹ Hà ở trong trang viên làm đầu bếp một thời gian dài như vậy, rất có thể hiểu được một ít bí mật không ai biết, mà bé Rolle...liên tưởng đến thân thế bi thảm ly kỳ của bé, rất có thể cũng thuộc về một trong những bí mật này.

Bất quá sỡ dĩ Hạ Nặc đưa ra kết luận này, căn cứ quan trọng nhất vẫn là —— hệ thống trò chơi phân loại nó và ảnh gia đình cùng một mục, treo ở dưới nhiệm vụ đặc biệt.

Hạ Nặc: Cảm ơn hệ thống đã nhắc nhở.

Ít nhất cậu hiện tại đã biết bé Rolle tuyệt đối là một mắt xích trọng yếu của nhiệm vụ đặc thù này, muốn giải quyết câu đố của trang viên, nhất định phải tìm được bé mới được.

"Này! Xin chào!" Một giọng nói non nớt làm gián đoạn suy nghĩ của cậu.

Hạ Nặc kinh ngạc quay đầu theo tiếng gọi, một cô bé váy trắng đứng ở cửa phòng khách.

Lúc này con quạ đứng trên tủ yên lẳng lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm hai người phía dưới không chớp mắt.

"Xin chào." Hạ Nặc cũng chào hỏi cô, "Em tới tìm anh Khám Thâm trước... Khám Thâm?"

Nói một nửa, cậu nhớ tới chuyện đáp ứng việc hắn muốn đổi xưng hô, cứng rắn sửa miệng.

"Không phải nha, em là tới tìm anh chơi." Nana đưa tay ra sau lưng, đánh giá cậu một phen rồi ngây thơ nói: "Kate nói không sai, anh thật sự rất đáng yêu nha. Khó trách anh trai Khám Thâm lại thích ngươi như vậy."

Mấy đứa trẻ đều là nhan khống, cậu sinh ra tinh xảo đẹp mắt, ngũ quan lại thập phần thân thiết, Nanaa lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền cảm thấy chuyến đi này của mình quả không uổng công rồi.

Ta sẽ chơi với anh trai nhỏ này! Cô vui vẻ nghĩ, nhưng thật kỳ quái nha, rõ ràng anh trai nhỏ này là nhân loại mà vì sao Kate nói cậu là tiểu sủng vật của Khám Thâm?

Cô tự mình nghi hoặc, cũng không biết lời nói của cô đối với Hạ Nặc tạo thành bao nhiêu kích động.

"Hả, thích anh ư?" Hạ Nặc nghi ngờ tai mình có vẫn đề.

Khuôn mặt của cậu bị nhuộm thành màu đỏ đẹp mắt và trở nên lắp bắp: "Thực sự, thực sự?"

"Thật sự nha, Nana sẽ không nói dối."

Nhiệt độ nóng bỏng trên má Hạ Nặc chậm rãi hạ xuống, giọng điệu ngây thơ của cô bé làm cho cậu ý thức được: Một đứa trẻ nhỏ như vậy, hẳn là còn không biết ý tứ của từ "thích"? Trong miệng cô thích, đại khái chính là giống như thích đồ chơi cùng quần áo xinh đẹp vậy? Vừa rồi là mình phản ứng quá độ!

Sau khi bình tĩnh lại, cậu nhớ lại những gì cô bé đã nói trước đó và hỏi: "Chúng ta có biết nhau không? Sao em lại đến tìm anh?"

"Hiện tại không phải đã quen rồi sao?" Cô bé cười hì hì nói, "Em là Nana, còn anh thì sao?"

"Anh tên là Hạ..."

"Graaraa-" tiếng kêu của quạ đen cắt đứt lời giới thiệu sắp tới của cậu.

Hạ Nặc đột nhiên nhớ tới hệ thống nhắc nhở, cô bé trước mắt này hẳn là một NPC, không thể nói cho cô biết tên thật của mình, vì thế cậu đổi giọng nói: "Anh tên là Hạ Trường An."

"Sao?" Nana nhíu mày, đá giày của mình, "Hạ? Em ghét họ này."

Cô nhớ rõ kẻ thù của cô chính là mang họ Hạ, sao anh trai nhỏ rất thuận mắt này cũng là họ Hạ?

Bất quá cô lại không liên hệ hai người với nhau, ngược lại hưng phấn đi lên, nắm chặt tay Hạ Nặc: "Anh Trường An, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi a."

Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại rất có sức lực, Hạ Nặc bị cô kéo đến loạng choạng và nhanh chóng từ chối: "Không, anh đã hứa với Khám Thâm rằng sẽ ở đây đợi anh ấy trở về."

Na Na đảo mắt và ngay lập tức nảy ra một ý tưởng: "Em biết anh trai Khám Thâm ở đâu, chúng ta sẽ tìm anh ấy chứ?"

"Này? Cái này không tốt. Anh đã hứa với anh ấy..."

"Có chuyện gì vậy? Anh Khám Thâm chúng tôi đến gặp anh được không?". Cô bé hỏi con quạ trên tủ.

"Nana, tại sao em lại nói chuyện với con chim đó? Và..."

——Và còn gọi là Khám Thâm.

Một điềm báo không lành đột nhiên xuất hiện trong lòng Hạ Nặc.

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy vai mình chùng xuống, sau khi con chim bay qua gần hết phòng khách, nó gấp cánh lại và đậu trên vai cậu.

"Anh Khám Thâm có thể nghe những gì anh nói qua con quạ." Nana thắc mắc tại sao anh trai nhỏ trước mặt cô lại không biết gì về điều đó. Chẳng phải Kate đã nói rằng cậu là tiểu sủng vật do anh Khám Thâm nuôi sao?

Cô nghiêm túc giải thích: "Không phải con quạ là hóa thân của anh trai Khám Thâm sao?"

Hạ Nặc sững sờ, một lúc sau mới cứng ngắc phun ra hai chữ: "Quạ?"

Đầu óc cậu trống rỗng và cậu không thể kiểm soát được, phần giới thiệu đầu tiên của "Trang viên Quạ đen" nhảy ra:

〈Cánh cửa phòng tiệc mở ra một tiếng 'rầm', tất cả hoạt động ca hát và khiêu vũ đều dừng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa - người đàn ông cả thân mình đều được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ rực đang đứng đó, và một đàn quạ lớn đang bay lượn trên đầu hắn...Đám đông im lặng trong giây lát, rồi hét lên— 〉

"Quạ?" cậu lặp lại từ đó một lần nữa, giọng đầy hoài nghi.

Cậu mơ hồ nhận ra điều gì đó trong lòng, nhưng lại không thể tiếp nhận nó về mặt tình cảm.

Và một khi cậu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, tất cả những nghi ngờ đã bị bỏ qua trước đó xuất hiện trong đầu: tại sao người đàn ông lại biết nhiều về trang viên, tại sao hắn có thể giao tiếp với động vật, tại sao hắn lại quá quen thuộc với các NPC trong trang viên. Mọi thứ đều có câu trả lời.

Con quạ lặng lẽ đứng trên vai trái của cậu và Hạ Nặc nhớ đến đàn chim nổi lên khi cậu bị con rối giữ chặt. Tiếng quạ kêu độc đáo như vậy, tại sao lúc đó cậu lại không nhận ra?

Nana ngơ ngác nhìn cậu, không hiểu sao vẻ mặt của anh trai nhỏ này đột nhiên trở nên phức tạp như vậy. Cậu không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng lại có chút bực bội và buồn bã.

Cô quan tâm hỏi: "Anh bị sao vậy?"

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng——

"Không có gì đâu, đưa anh đến gặp Khám Thâm." Hạ Nặc nói một cách chậm rãi và chắc chắn.

——Cậu định đi gặp hắn để hỏi cho rõ ràng.

________

Tác giả có chuyện muốn nói: 實力掀馬甲的娜娜:我有做什麼嗎?

Editor có chuyện muốn nói: điềm rồi! Có điềm rồi!!!

Mà còn phần Tác giả có chuyện muốn nói nữa nhưng mình không hiểu nó lắm nên xin phép không dịch mà để nguyên raw. Bạn nào hỉu thì góp ý choa mềnh nhé. Iu ❤