Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 286: Hai Người Đêm Nay Có Thể Thử Xem



Hoa Thiên Tầm tự giễu cười một cái, nhà của cô… xưa nay không phải nhà họ Bối.

Mọi thứ đã kết thúc rồi, cô sẽ quay lại thôn Hoa Điền nơi nuôi cô lớn lên, chỗ đó mới được xem là nơi cô sống vui vẻ nhất. Cô không thể phụ lòng người ở đó đã yêu thương giúp đỡ cô, cô sẽ luôn biết ơn họ.


Nếu không có cha mẹ ở thôn Hoa Điền có lòng tốt nuôi dưỡng, có lẽ cô đã sớm chết đói rồi, đã sớm bị chó hoang cắn xé chết.

Cũng bởi vì cô có quan hệ với nhà họ Bối, người bên cạnh cô phải chịu tổn thương, điều này khiến cô rất áy náy. Nếu cô tùy tiện quay về nhà họ Bối, cô thật có lỗi với mẹ và anh trai cô, cả đời cô cũng sẽ không an tâm.

Cô biết, đây cũng không phải là ý định ban đầu của nhà họ Bối, có thể nói bọn họ cũng là người vô tội, cho nên cô sẽ không hận bọn họ, sẽ không hận bất kỳ ai.

Cô mệt mỏi rồi, chỉ muốn sống cuộc sống bình thản, không muốn níu kéo oán hận sống hết đời, như vậy cô sẽ vĩnh viễn cũng không vui vẻ được!

Biểu cảm Hoa Thiên Tầm rất lạnh nhạt, bình tĩnh giống như rốt cuộc không dao động được. Cô nhìn Bối Trạc và Lã Giai Vi, khẽ khom người.

“Xin lỗi, ngoại trừ thôn Hoa Điền, tôi sẽ không đi đâu cả, đó là nhà tôi, tôi cũng quen rồi. Đã kết thúc rồi, hai người bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Cảm ơn bà Bối đã chịu ra tòa làm chứng, tôi rất biết ơn bà.”

Nói xong, cô xoay người rời đi, bước chân đi nhẹ như vậy, giống như đạp lên mây.

Chỉ có lòng an yên mới có loại cảm giác này.

Khóe môi Hoa Thiên Tầm nở nụ cười nhạt, tay cô vuốt ve cái bụng đã nhô ra.

Không có oán hận, cô có hai bảo bối, cho nên cô thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn nhiều so với người chấp nhất như Bối Kỳ.


“Bác trai, bác gái, hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Tầm.” Thủy Mộ Hàn khom người rời đi, anh đuổi theo ôm Hoa Thiên Tầm.

Ngắm nhìn bóng lưng Hoa Thiên Tầm rời đi, nước mắt lặng yên tụ trong hốc mắt Lã Giai Vi, bà ngây ngốc ngoái nhìn chồng mình, “Bối Trạc, Thiên Tầm đời này cũng không chịu tha thứ cho chúng ta sao?”

“Giai Vi, con bé không hận chúng ta đã là khởi đầu tốt rồi, anh tin máu mủ tình thâm, sẽ có một ngày Thiên Tầm tiêu tan mây mù, chúng ta không thể nản chí. Hiện tại nhất thời con bé không bỏ xuống được, chúng ta không thể ép buộc con, dù sao cũng là chúng ta có lỗi với con, với nhà họ Hoa.

Huống hồ còn có Thủy Mộ Hàn chăm sóc con, chúng ta có thể yên tâm. Con không chịu quay về nhà họ Bối, chúng ta có thể đến thôn Hoa Điền thăm con. Hiện tại, chúng ta không chỉ có con gái, còn có một cháu trai, không lâu sau còn phải làm ông ngoại bà ngoại, cho nên chúng ta thật ra là người rất hạnh phúc, chỉ là trước kia không biết quý trọng, yêu sai người.”

Bối Trạc ôm Lã Giai Vi ôn nhu an ủi, bọn họ cũng chầm chậm rời khỏi tòa án, chỉ là, bóng dáng bọn họ tràn đầy vô tận thê lương và cô đơn.

—————

Hoa Thác Dã và mẹ Hoa được yên nghỉ rồi, hôm nay Hoa Thiên Tầm đặc biệt vui vẻ, cô mua rất nhiều đồ ăn, còn mời Doãn Hạo đến nhà ăn cơm. Hoa Thác Dã đi rồi, những năm này đều là anh và các anh em trong thôn chăm sóc cô và Duệ Duệ, cô nên cảm ơn người ta.

Nhìn Hoa Thiên Tầm ở trong bếp bận rộn, còn có đàn ông tới nhà, Thủy Mộ Hàn liền đen mặt, dù anh không hung dữ nhưng tuyệt đối không vui. Hoa Thiên Tầm chưa từng đặc biệt vì anh làm thêm đồ ăn, mời người ta tới dùng cơm, cô chẳng những tự mình xuống bếp, còn làm biết bao đồ ăn ngon.


Anh ở đây gần nhất cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Tên nhóc thối kia cũng thật là, thật quên mình là con ai rồi, cậu và Hoa Doãn Hạo chơi vui vẻ đến thế, không thèm để ý tới anh.

TV phòng khách đang bật, Thủy Mộ Hàn mang tiếng xem TV nhưng thực tế lại u oán nhìn Hoa Doãn Hạo. Ngay cả nhìn anh cũng thấy khó chịu, Thủy Mộ Hàn đứng dậy đi vào phòng.

Hoa Doãn Hạo vô thức nhìn cánh cửa bếp khép lại, khinh bỉ nhếch miệng.

“Đồ nhỏ mọn!” Chị Hoa người ta chịu nhiều khổ cực như vậy sao có thể để anh tùy tiện chiếm tiện nghi, điều này mà còn thấy khó chịu, vẫn là đàn ông sao?

Anh ta còn không biết xấu hổ trưng sắc mặt cho anh xem, lúc anh chăm sóc chị Hoa và Duệ Duệ, tên khốn kia đang làm gì?

Hoa Doãn Hạo cũng tức giận trong lòng nhưng chỉ có thể đè nén. Anh đây là để thể diện cho chị Hoa, bằng không ở địa bàn bọn họ, anh để đám anh em xử chết anh ta.

Nhìn đồ ăn Hoa Thiên Tầm làm rất chân thành, Thủy Mộ Hàn từ phía sau ôm lấy cô, u oán nói: “Vợ à, bụng em lớn vậy, nặng nề biết bao nhiêu. Không phải là ăn cơm rau dưa à, tùy tiện làm vài món là được mà.”

“Thủy Mộ Hàn, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là vợ. Tôi đã ly hôn với anh rồi, từ vợ là anh có thể gọi sao?” Nói xong, Hoa Thiên Tầm xoay người, cô cầm cái xẻng chỉ vào Thủy Mộ Hàn.

Cô không phải mời Hoa Doãn Hạo lại đây ăn cơm thôi sao, từ lúc cô đi mua đồ đã bắt đầu mè nheo bên tai, cô thật muốn giết chết anh, ầm ĩ chết người.

Thủy Mộ Hàn lập tức giơ hai tay lên, anh đáng thương nhìn Hoa Thiên Tầm.

“Ok, anh im miệng là được. Nhìn em bận rộn thế này, anh không phải sợ em vất vả ư, em bây giờ là hai người, lỡ như không cẩn thận có gì sơ xuất… anh lo chết được.”

Hoa Thiên Tầm chớp đôi mắt to, cô hào hứng nghiêng đầu liếc nhìn Thủy Mộ Hàn, “Ý anh là sợ tôi vất vả, cho nên anh muốn đỡ đần?”

“…”

“Được thôi, vậy phiền anh giúp tôi mang đồ ăn ra, rửa sơ chén rồi dọn bát đũa ra, nồi cá kho này xong là có đồ ăn cơm rồi.”

Nhất thời, ánh mắt Thủy Mộ Hàn trở nên u oán, bình thường anh ở nhà rửa chén, quét dọn, giặt quần áo cũng thôi đi, hôm nay người đàn ông kia tới, anh còn phải rửa chén phục vụ anh ta, không có thiên lý mà!

“Thế nào? Vậy thì thôi đi, chờ chút tôi tự mình làm, tôi sợ anh làm bể hết chén nhà tôi, chút nữa lại không có cái mà ăn.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm không để ý Thủy Mộ Hàn nữa, cô cũng không nhìn ánh mắt có bao nhiêu u oán kia, xoay qua chỗ khác trở mình cá.

Dù trong lòng mẹ nó khó chịu, Thủy Mộ Hàn vẫn ngoan ngoãn mang đồ ăn ra, còn ngoan ngoãn đi rửa chén.

Lần đầu tiên trong đời anh rửa chén chỉ làm bể có ba cái mà thôi, Hoa Thiên Tầm lại nhớ đến bây giờ, anh về sau không phải đã mua lại sao, còn mua cả một bộ.

Hai tay kia của Thủy Mộ Hàn anh tùy tiện ký một chữ không biết giá trị bao nhiêu tiền rồi, người phụ nữ này thì tốt rồi, bắt anh rửa chén, quét nhà, giặt quần áo, việc nhà anh có thể làm anh đều làm hết rồi.

Chính là trời vừa tối, cho dù anh len lén bò lên giường cô không phải bị đạp xuống thì cũng chỉ có thể ôm cô ngủ.

Mẹ nó… Cuộc sống của anh thật khổ mà, làm trâu làm ngựa cũng không có cỏ ăn!

Len lén liếc nhìn Thủy Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm mừng thầm trong lòng, có thể trị anh như thế vẫn rất thoải mái!

Ai bảo trước đây anh khốn kiếp như vậy, dám mắng cô, hiện tại biết sự lợi hại của cô đi… Hoa Thiên Tầm không tự chủ mỉm cười, tâm tình cô đặc biệt tốt nha!

——————

Ba người phụ nữ cố gắng một tháng, Ngải Duy rốt cuộc đã đi vào quỹ đạo rồi, kinh doanh cũng không tệ, thân là đối tác lớn nhất, Thủy Tâm Nhu tự nhiên mời Đường Khả Tâm và Chu Mạt đi ăn cơm.

Sau đó các cô còn cùng đi bar.

Lần này, các cô rất khôn ngoan, không đi tới quán bar của Phí Lạc, mà tới quán bar các nhân vật có tiền nổi tiếng thường tới.

Từ khi nhận hạng mục triển lãm tranh của Cố Mạn Tư kia, Thủy Tâm Nhu có lên mạng tìm hiểu tên tuổi của cô, người ta ở Mỹ đích thật là họa sĩ nổi tiếng, rất có danh tiếng.

Cô không cần cố kỵ cô, chỉ là trong lòng không hiểu sao có chút cảm giác khó chịu.

Thủy Tâm Nhu chỉ gọi bia, cô cũng tính rồi, ba người phụ nữ uống xong thì ai về nhà nấy.

Xế chiều mai sẽ bố trí xong triển lãm tranh, sáng sớm cô và Đường Khả Tâm muốn đến hội trường giám sát.

“Người ta nói đàn ông thích đi bar đều là kẻ phong lưu. Kẻ phong lưu quay đầu, đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết.”

“Khả Tâm, em bị giật dây thần kinh gì vậy, em còn chưa kết hôn, gấp cái gì?” Thủy Tâm Nhu và Chu Mạt không hẹn mà nhìn cô.

“Ha ha ha.. tùy tiện nói một chút mà thôi, mọi người đều nói rồi, muốn nhìn thế giới liền đến bar, ở đây loại người gì cũng có, tốt xấu lẫn lộn.” Đường Khả Tâm cười giễu một cái, cô đã kết hôn rồi, là ẩn hôn, không ai biết mà thôi.

“Bình thường ở trong quán bar chỉ cần phụ nữ đốt một điếu thuốc, tóc có chút lộn xộn, ánh mắt có chút mênh mông, tuyệt đối có đàn ông tới bắt chuyện, trăm phát trăm trúng.”

“Chu Mạt, em thử qua?” Thủy Tâm Nhu tò mò, cô nhìn Chu Mạt cười hỏi.

“Ha ha ha… em chưa thử qua, chị em nói. Không tin, đêm nay hai người có thể thử xem.”

Chu Mạt vừa dứt lời, các cô còn chưa kịp nói gì thì thình lình có một tên lưu manh đi tới, anh ta hung hăng kéo Đường Khả Tâm ra, chen vào ngồi sát Thủy Tâm Nhu, giống như muốn dán lên người cô, khẽ híp đôi mắt ngả ngớn nhìn chằm chằm cô, “Người đẹp, em có tin vào tình yêu sét đánh không? Trước khi gặp phải em anh tuyệt đối sẽ không tin, nhưng đêm nay anh tin rồi.”