Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 265: Thu Thập Tiện Nhân (1)



Đường Diệc Sâm nói chuyện với Tề Duệ xong, không thèm liếc nhìn Nguyễn Hàm liền rời khỏi bệnh viện.

Đến bước này, không phải anh vô tình, là hành vi của cô khiến người bên cạnh vứt bỏ cô, không thể oán ai được.


Sau đó, Đường Diệc Sâm đi tới văn phòng luật sư Dạ Vũ Dực, nhờ anh trước năm mới giúp anh làm chút chuyện.

Dạ Vũ Dực không chút suy tư đồng ý, anh rất bằng lòng làm chân chạy cho anh, lập tức giúp anh soạn thảo văn bản pháp luật.

Chiều ngày hôm sau, ở một dãy biệt thự trong khu B Thịnh Thế Hoa Phủ vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.

Chị Hảo đi ra xem, cô cũng không nhận ra người tới.

“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”

“Tôi là luật sư Dạ, tôi tới tìm bà Ôn.”

Đối phương là luật sư, chị Hảo khẽ ngẩn người. Cô sợ có chuyện quan trọng gì tìm bà chủ, cho nên để cho Dạ Vũ Dực vào nhà.

“Chào bà Ôn, tôi là luật sư Dạ Vũ Dực. Tôi đại diện cho anh Đường Diệc Sâm tới đây gặp bà.” Nói xong, Dạ Vũ Dực đưa danh thiếp cho Ôn Nghi.

“Luật sư Dạ, nghe danh đã lâu, tôi không xa lạ gì anh, đã nghe qua rồi.” Ánh mắt gian xảo chỉ lướt qua tấm danh thiếp một chút, sau đó, Ôn Nghi đặt lên bàn trà, khuôn mặt lạnh tanh không chút ấm áp.


“Anh thay mặt Đường Diệc Sâm tới? Tôi muốn hỏi luật sư Dạ, anh dựa vào cái gì? Tôi không có quan hệ gì với cậu ta, không có tranh chấp gì, là anh nhầm chăng, lạm dụng quyền hành luật sư, tôi có thể kiện anh.” Giọng nói bén nhọn cay nghiệt, ánh mắt lạnh băng không chút che giấu khinh miệt nhìn chằm chằm Dạ Vũ Dực, Ôn Nghi kiêu ngạo hất cằm lên.

Vì bà dùng dáng vẻ bà chủ cao ngạo nên không nhìn ra ý đồ đến đây của Dạ Vũ Dực.

Ha ha… Dạ Vũ Dực cười cười, ánh sáng lấp lóe trong mắt, nghiêng mắt nhìn Ôn Nghi, “Bà Ôn, bà thật sự không có bất kỳ tranh chấp gì với anh Đường Diệc Sâm, nhưng bà và ông Đường Dụ có quan hệ lợi ích. Tôi điều tra rồi, bà nắm giữ không ít tài sản của ông Đường Dụ.

Hiện tại ông Đường Dụ đã mất đi năng lực tự gánh vác, ông ấy đang do anh Đường Diệc Sâm chăm sóc, nắm giữ quyền giám hộ. Sau khi nộp đơn cũng như theo quy định của pháp luật, anh Đường Diệc Sâm, cũng chính là con trai độc nhất theo pháp luật của ông Đường Dụ, theo lẽ thường có quyền kiểm soát đối với tài sản và sản nghiệp do ông Đường Dụ đứng tên.

Bà Ôn xem, đây là văn bản pháp luật liên quan, cũng đã được phê duyệt. Dù anh Đường Diệc Sâm đưa ra bất kỳ quyết định nào, hoàn toàn là trong phạm vi cho phép của pháp luật.” Nói xong, Dạ Vũ Dực đưa văn bản pháp luật liên quan cho Ôn Nghi, chứng thực quyền hành của Đường Diệc Sâm.


“Luật sư Dạ, là anh thông đồng với Đường Diệc Sâm chứ gì? Luật sư Dạ anh minh cũng thành con chó bên cạnh Đường Diệc Sâm rồi, thông đồng làm bậy cùng cậu ta? Đường Dụ còn chưa chết, các người không thể tùy tiện đụng vào sản nghiệp và tài sản của ông ấy, ông ấy cho phép tôi thay mặt quản lý.

Dù ông ấy có chết, ông ấy còn có di chúc, há có thể tới phiên mấy người tới giương oai. Tôi không đồng ý văn bản này, muốn thu hồi tài sản trong tay tôi, anh bảo Đường Dụ nói với tôi, tôi chỉ nghe lời ông ấy.”

Ôn Nghi tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Dạ Vũ Dực, bởi vì cảm xúc của bà kích động, nhịp thở của bà cũng có chút hỗn loạn.

Nếu để cho Đường Diệc Sâm thu hồi sản nghiệp trên danh nghĩa Đường Dụ mà bà đang nắm giữ, vậy chẳng phải bà lỗ lớn ư.

Bà sẽ lập tức mất hai mươi mấy triệu, chỉ có căn biệt thự ở Thịnh Thế Hoa Phủ này là mang tên bà.

Những năm này, bà đều tìm trăm phương ngàn kế khiến Đường Dụ đem sản nghiệp thậm chí một phần tài sản chuyển tên cho bà. Ông lại sợ bị Yến Thục Phân trong lúc tức giận yêu cầu thực thi hiệp định tiền hôn nhân nên vẫn luôn trì hoãn.

Thật vất vả bà chờ đến lúc bọn họ ly hôn, cho rằng có thể danh chính ngôn thuận ngồi vững vị trí bà Đường, ai ngờ Đường Dụ đột nhiên đột quỵ trở bệnh như vậy, bà muốn đến thăm hỏi cũng phải được sự đồng ý của Đường Diệc Sâm.

Nếu thật sự để cho Đường Diệc Sâm thu hồi toàn bộ sản nghiệp, chẳng phải bà gần như tay trắng ư?

Thật sự là tức chết bà.

Đáng chết, khốn kiếp!

Ôn Nghi không tự chủ siết chặt tay, nhịp thở cũng không ổn định.

“Bà Ôn, hiện tại không cần ông Đường Dụ nói với bà, huống hồ, ông ấy hiện không nói được thì sao nói với bà chứ? Anh Đường Diệc Sâm có quyền thu hồi toàn bộ sản nghiệp trên danh nghĩa của ông ấy, cũng chính là cân nhắc tới bệnh tình của ông Đường Dụ, cho nên anh Đường Diệc Sâm mới nhất định nhân lúc ông ấy còn sống thu hồi sản nghiệp và tài sản. Anh ấy sợ có vài người đến lúc ông ấy chết cũng sẽ đổ thừa không nhận nợ.

Về sau thưa kiện cũng phiền toái, cho nên anh Đường Diệc Sâm hiện tại muốn thu hồi toàn bộ sản nghiệp và tài sản của ông Đường Dụ để thống nhất quản lý. Anh ấy cũng chỉ là giám thị, không phải độc chiếm, tôi hy vọng bà Ôn chú ý ngôn từ của mình, tôi có thể thay anh Đường Diệc Sâm bảo lưu quyền truy cứu.


Hôm nay tôi thay mặt anh Đường Diệc Sâm đến là theo thông lệ báo cho bà Ôn biết, cũng không phải cần bà đồng ý. Dĩ nhiên nếu bà không phục có thể kiện ngược lại anh Đường Diệc Sâm, có điều, trên tòa phải nói chứng cứ. Trước mắt, quan hệ giữa bà Ôn và ông Đường Dụ là thế nào? Ông ấy đã ký qua bất kỳ văn bản chuyển nhượng nào cho bà ư? Thậm chí, ông ấy có ký thỏa thuận cho phép bà thay mặt ông ấy quản lý không? Văn bản đâu? Nói miệng ư? Hiện tại tình huống của ông Đường Dụ như vậy cũng không thay bà làm chứng được nha.

Bà và ông ấy không phải quan hệ vợ chồng, bà dựa vào cái gì nắm quyền kiểm soát sản nghiệp của ông ấy? Những chuyện này bà phải nghĩ cho kỹ, đừng trách tôi không nhắc bà. Hiện tại toàn bộ Hong Kong ai cũng biết, ông Đường Dụ ly hôn rồi, chỉ có duy nhất một người con trai là Đường Diệc Sâm, cho dù ông ấy chết, nếu chưa có di chúc, người được lợi vẫn là anh Đường Diệc Sâm. Bà Ôn, bà dựa vào cái gì quản lý tài sản và sản nghiệp khác của ông Đường Dụ?”

Dù có tức, Ôn Nghi cũng bị lời nói của Dạ Vũ Dực làm sặc không thốt ra lời, thưa kiện dễ dàng vậy sao?

Bà không bằng không chứng, sao có thể chứng minh sản nghiệp của Đường Dụ thuộc sở hữu của bà. Đến nay, bà vẫn là người thứ ba không thể lộ ra ngoài sáng.

Đừng tưởng rằng ông thường xuyên dẫn bà ra ngoài tham gia tiệc thì bà chính là bà Đường rồi, trên thực tế, ở bên ngoài bà chỉ là bạn gái ông.

Coi như bà có con trai, anh cũng là con riêng, nếu Đường Dụ không thừa nhận, người nhà họ Đường cũng không thừa nhận, bà cũng không chiếm được lợi gì.

Đường Diệc Sâm làm như bây giờ đúng là ngoan tuyệt!

So với bóp chết bà còn hung ác hơn!

“Tôi đã truyền đạt lại ý của anh Đường Diệc Sâm cho bà Ôn, đây là văn bản pháp luật thông báo quyền thực thi này. Bắt đầu từ ngày mai, mọi sản nghiệp và tài sản do bà nắm giữ thay cho ông Đường Dụ sẽ tự động chuyển sang cho anh Đường Diệc Sâm giám thị.

Anh Đường Diệc Sâm cũng yêu cầu bà Ôn hôm nay nhất định phải xử lý tốt những hợp đồng thuê liên quan, ngày mai anh ấy muốn thu hồi toàn bộ. Quá hạn không giao, anh ấy sẽ dùng đến pháp luật. Lời cũng đã chuyển xong, bà Ôn, tạm biệt!”

Nhìn sắc mặt Ôn Nghi nháy mắt đen thui, Dạ Vũ Dực mỉm cười khom người, đứng dậy muốn rời đi.

Nhất thời, anh nghe được tiếng người giúp việc la lên: “Bà chủ, bà sao thế?”

Dạ Vũ Dực ngoái nhìn, chỉ thấy Ôn Nghi té xỉu trên ghế sofa, người giúp việc hốt hoảng gọi điện thoại kêu cấp cứu.

Anh lắc đầu, vô tình rời đi.

Trải qua tình huống như vậy, Ôn Nghi không chết cũng nhất định bị tổn hại, anh biết bà ta có bệnh tim!

—————–

Từ câu lạc bộ giải trí đi ra, còn chưa ý thức được nguy hiểm rình rập, Đường Thiên Hào đột nhiên bị người từ sau trùm bao tải, lôi kéo tới đường phố sau cảng, ngay sau đó bị một nhóm người quyền đấm cước đá.

“Các người là ai? Ban ngày ban mặt dám làm vậy với tôi, tôi là tổng giám Liên Khải, chú hai Đường Diệc Sâm, tôi sẽ khiến các người hối hận. Người đâu, đánh người rồi, mau báo cảnh sát!”

“Gọi gọi gọi, la cái gì? Khốn kiếp, dám tính toán tôi, dám ném tôi ở vùng ngoại ô, tôi khiến ông hết đường đi! Dừng tay, tự tôi tới.”

Đoạn Vô Ngân hét to ra dấu cho đám anh em, sau đó anh cầm côn đánh vào bao tải.

“Tôi cho ông biết, ông cứ việc la đi, nơi này không có ai, cũng không có camera, cho dù ông kiện tôi cũng vậy…. Hôm nay tôi không xử ông thì không phải Đoạn Vô Ngân.”

“Đoạn Vô Ngân, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu chờ xem!”

“Ông dám tới tôi liền dám đánh chết ông, hơn nữa còn là gặp một lần đánh một lần.”

“A…a…”

Đoạn Vô Ngân ra tay thật hung ác, một côn rơi xuống còn đau hơn nhóm người kia. Đường Thiên Hào không chút tiền đồ la hét kêu đau.

Cuối cùng, ông không còn liêm sỉ mở miệng cầu xin.

Cũng không thể đánh chết người, đánh gần như hả giận rồi Đoạn Vô Ngân mới thu tay, hung tợn cảnh cáo ông: “Nhớ kỹ, tôi và Đường Diệc Sâm không phải người dễ trêu, ông còn dám có ý tưởng gì, lần sau tôi nhất định ném ông làm mồi cho cá mập.”

Đoạn Vô Ngân và nhóm người kia rời đi, Đường Thiên Hào rất lâu mới chậm rãi ngồi dậy, mở bao tải ra.

Bị đánh đến mặt mũi sưng phù, cả khuôn mặt đều bị thương, trên người không có chỗ nào không đau.

“Ui da.. đau chết mất!” Mẹ nó, điện thoại của ông cũng bị bọn họ đập nát rồi, ông lần này báo cảnh sát cũng vô dụng, căn bản không có cách chỉ chứng Đoạn Vô Ngân.

Kéo thân thể khó chịu về nhà, tiếng khóc của vợ con càng khiến Đường Thiên Hào bực bội.

“Sắp cuối năm rồi, mẹ con bà khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa chết đâu!”