Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 227: Mọi Chuyện Đều Có Khả Năng



Hắn ta hung ác nhìn ông chằm chằm, ra hiệu cho ông nhanh lên, tuyệt đối đừng giở trò.

Chú An nhắm mắt, mấy giây sau lại mở ra. Ông không do dự nữa, mở hộp thư trên điện thoại, gửi tư liệu của Truyền Thừa sang USB, sau đó đưa cho Uy ca.



“Ông già, đừng giở trò a, nếu để tôi phát hiện ông dám gạt tôi, cả nhà ông đều phải chết.” Uy ca hung tợn cảnh cáo, còn hung ác đạp chú An mấy cái.

Sau đó, hắn nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em rút lui.

“Nhớ kỹ, không được nói ra ngoài, nếu không.. tự ông nhìn mà làm!”

Uy ca cố ý chỉ chỉ chú An, sau đó mới dẫn đám đàn em rời đi.

“Hu hu hu… Cậu chủ, tôi có lỗi với cậu, đều là lão An tôi vô dụng…” Chú An vẫn như cũ ngồi trên sàn nhà, ông đau lòng tự đánh vào ngực mình.

Ông không phải cố ý muốn bán rẻ Vạn Huy, ông là bất đắc dĩ, ngay cả ông cũng không có cách nào tự tha thứ cho mình.

“Bạn già à, đây không phải lỗi của ông, đều trách đám lưu manh kia.” Vợ chú An cũng không biết phải an ủi ông thế nào, đều trách mẹ con bà, ông là vì tốt cho mẹ con bà mà thôi.

May mà con gái bọn họ không có việc gì.

Bình ổn lại cảm xúc, chú An lập tức bảo vợ con thu dọn đồ đạc, ông để cho hai mẹ con bà trốn trước.

————-

Bối Kỳ lấy được USB từ Uy ca, cô nhìn tài liệu bên trong, khóe miệng thỏa mãn nhếch lên.

“Thủy Tâm Nhu, Thủy Mộ Hàn, tôi xem anh em các người lần này chết như thế nào? Tôi muốn cho các người thân bại danh liệt!” Đôi mắt Bối Kỳ đỏ tươi, vẻ mặt càng ngày càng u ám.



Muốn lấy được số điện thoại văn phòng Nguyễn phó tổng cũng không khó, Bối Kỳ lấy được rồi, đồng thời gọi điện cho cô.

“Alo, xin chào, cô là?” Lúc thư ký nối máy vào văn phòng nói có cô gái họ Bối tìm cô, Nguyễn Hàm lập tức nhíu mày, cô không biết ai họ Bối.

Do dự trong chốc lát, cô vẫn nghe máy.

“Xin chào, Nguyễn phó tổng! Gọi tôi là cô Bối là được, hiện tại cô có rảnh không? Tôi muốn gặp mặt nói chút chuyện, cô sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Cô Bối? Tôi cũng không quen cô, tôi nghĩ tôi và cô không có chuyện gì để nói cả.”

“Nếu như là chuyện liên quan tới Thủy Tâm Nhu thì sao? Cô không muốn biết ư?”

“…” Nhất thời, Nguyễn Hàm im lặng, sau đó cô cũng lấy lại tinh thần, đáy lòng hồi hộp.

“Mặc tù tôi và Nguyễn phó tổng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng hình tượng chững chạc của Nguyễn phó tổng đã khắc sâu trong đầu tôi. Quan trọng nhất chính là, cô chán ghét Thủy Tâm Nhu đúng chứ? Mọi người đều là nữ, mắt của tôi không gạt tôi. Kỳ thật nha, tôi cảm thấy cô và Đường Diệc Sâm mới giống như là trời đất tạo một đôi, cô đi với anh ta mới xứng.”



“Cô Bối, tôi nghĩ cô lầm rồi. Tôi chưa từng gặp cô, từ đâu mà có chuyện gặp mặt một lần? Lại nói, đây cũng là lời của cô mà thôi, trên thực tế trong lòng tôi nghĩ như thế nào chỉ sợ không giống như lời cô nói!” Bị người xa lạ nói trúng tâm sự của mình, Nguyễn Hàm không vui nhíu mày, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

“Ha ha ha… Nguyễn phó tổng thật hài hước! Tôi ở quán cà phê gần Liên Khải chờ cô, không gặp không về!” Nói xong, Bối Kỳ cúp máy.

Cô hiện tại đang ngồi trong quán cà phê. Cô tin rằng Nguyễn Hàm nhất định sẽ tới, cô hiểu rất rõ loại phụ nữ giống cô ta, cảm giác không được yêu kia rất khó chịu, như một cái gai giờ giờ phút phút đâm vào tim mình.

Mặc dù loại đau đớn đó không lấy mạng nhưng kiểu gì cũng sẽ ghim chặt trong đáy lòng, giống như không thở nổi.

Người gọi điện thoại cho mình rốt cuộc là ai?

Nguyễn Hàm nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, cô ta vậy mà biết rõ lai lịch của cô như vậy.

Phụ nữ họ Bối, trong trí nhớ của cô không có ai cả.

Cô ta biết Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm, người này cũng không đơn giản.

Do dự trong chốc lát, Nguyễn Hàm vẫn đi đến chỗ hẹn. Cô thật muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc là ai, cô ta làm sao lại chắc chắn như vậy.

Quả nhiên như Bối Kỳ nghĩ, không bao lâu, Nguyễn Hàm liền đi vào quán cà phê Danh Điển.

Cô đưa mắt nhìn, thình lình nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xe lăn vẫy tay với mình. Cô ta còn nở một nụ cười u ám với cô.

Nguyễn Hàm đi tới, khinh thường hỏi: “Cô chính là cô Bối sao?”

“Chính là tôi, Nguyễn phó tổng, thật hân hạnh gặp cô, mời ngồi.”

Tức giận kéo ghế ra, Nguyễn Hàm ngồi xuống, không tự chủ ánh mắt trừng Bối Kỳ lộ ra sự xem thường: “Chuyện gì cô mau nói đi, tôi bận lắm, không có thời gian ở đây mà uống cà phê với cô. Huống chi tôi cũng không quen cô.”

“Cô không quen tôi không sao cả, tôi quen Nguyễn phó tổng là đủ rồi.” Bối Kỳ nói xong khẽ nhấp một ngụm cà phê đậm đà.

Sau đó, cô lại nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, tiếp tục nói: “Nguyễn phó tổng làm việc quả nhiên dứt khoát, rất tốt, tôi không vòng vo với cô nữa. Vật này tôi tin rằng Nguyễn phó tổng cần dùng, tôi cố ý đến tặng cô một ân tình.”



Bối Kỳ đặt USB Uy ca đưa cho cô lên mặt bàn, cũng đẩy tới trước mặt Nguyễn Hàm.

Liếc mắt nhìn thấy USB trên bàn, Nguyễn Hàm giễu cợt lên tiếng: “Cô Bối, cảm ơn ý tốt của cô, tôi không cần ân tình của cô. Xin lỗi, tôi phải trở về làm việc rồi.”

Nguyễn Hàm đứng lên.

“Nguyễn phó tổng, cô không muốn đối phó Thủy Tâm Nhu sao? Trong đây có đồ vật tuyệt đối có thể giúp cô. Ngày 10 tháng 1 cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh sẽ diễn ra, chẳng lẽ cô không muốn giúp em gái mình thắng Thủy Tâm Nhu sao? Đồ bên trong cô nhất định sẽ hài lòng.”

Bối Kỳ nở nụ cười sâu xa, gọi nhân viên tới tính tiền.

“Cô Bối, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Mặc dù tôi không thích Thủy Tâm Nhu, tôi cũng muốn em gái mình thắng nhưng tôi sẽ không dùng loại thủ đoạn hạ lưu kia.”

Bối Kỳ vô vị nhún vai, “Bên trong là cơ mật của Vạn Huy, Nguyễn phó tổng, hy vọng cô có thể nắm bắt tốt cơ hội này.”

“Sao cô phải tìm tôi? Lý do?”

“Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù, tôi cũng giống như cô hy vọng Thủy Tâm Nhu sống không dễ chịu. Tôi không phải thành tâm muốn giúp cô, chẳng qua chỉ vì bản thân tôi mà thôi.”

Dứt lời, Bối Kỳ không để ý tới Nguyễn Hàm, cô đẩy xe lăn rời khỏi quán cà phê Danh Điển.

Nguyễn Hàm còn giật mình đứng tại chỗ, hai chân cô giống như mọc rễ, cô bình tĩnh đứng yên bất động.

Đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm USB Bối Kỳ để trên bàn.

Đã thanh toán xong, khách cũng rời đi, phục vụ lại dọn bàn.

Phút chốc, Nguyễn Hàm cầm chặt USB trên bàn kia trong tay, sau đó cô điềm nhiên như không có việc gì rời đi.

———————

Bối Kỳ về đến nhà, thình lình nhìn thấy trong nhà có mấy nhân viên cảnh sát đang ngồi, bọn họ tới mời cô hỗ trợ điều tra.

Nháy mắt khuôn mặt cô khẽ đổi, nhưng cô vẫn cố giữ vững tinh thần.

“Sếp, các anh có nhầm lẫn gì chăng, tôi không quen mấy tên lưu manh đó. Tiệm của Hoa Thiên Tầm bị người ta thả rắn, tôi cũng mấy ngày gần đây mới biết được.”

“Cô Bối, chúng tôi chỉ mời cô về hỗ trợ điều tra bởi vì những tên lưu manh kia nói là nhận tiền của cô. Cô bây giờ có thể giữ im lặng nhưng mọi lời nói của cô sẽ được dùng để làm bằng chứng sau này.”

“Bối Kỳ, đừng sợ, ba và mẹ đi cùng con lấy khẩu cung. Mẹ tin con bị oan, chúng ta thay con mời luật sư giỏi rồi.” Lã Giai Vi nói gì cũng không tin là Bối Kỳ làm, lúc cảnh sát tới cửa tìm, bà còn cảm thấy kinh ngạc.

Thủy Mộ Hàn kia thật sự là âm hồn không tan, không chịu buông tha cho Bối Kỳ, bà thật sự tức giận.

“Ba mẹ, cảm ơn ba mẹ đến lúc này còn nguyện tin tưởng con, vẫn còn quan tâm con, cảm ơn!” Nói xong, Bối Kỳ lại bắt đầu rơi nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, bộ dáng người thấy người yêu.

“Đồ ngốc, con vĩnh viễn là con gái của ba mẹ, không nên suy nghĩ bậy bạ. Đến cục cảnh sát, con cứ nói thật là được, mọi chuyện còn có ba mẹ.” Lã Giai Vi đau lòng thay cô lau nước mắt, sau đó mới cho nhân viên cảnh sát dẫn Bối Kỳ đi.

Bà và Bối Trạc cũng đi theo.

Nhìn trình độ cưng chiều này của Lã Giai Vi, Lê Dĩ Hoan không vui lắc đầu.

Quá cưng chiều ngược lại sẽ hại một người! Đó là yêu sai!

Có lẽ cảnh sát tìm tới cửa hẳn là có mấy phần thật, tuyệt đối không phải không có lửa thì sao có khói.

Nếu Bối Kỳ thật sự có làm tổn thương Thiên Tầm, vậy cô thật không đáng được tha thứ, càng không nên tiếp tục ở lại nhà họ Bối.

Còn trong giai đoạn thẩm tra, mọi chuyện đều có khả năng, vẻ mặt Lê Dĩ Hoan cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Trận hỏa hoạn ở nhà họ Bối năm đó có đầu mối mới, Lục Hướng Nam tìm tới người làm vườn nhà họ Bối đột nhiên nghỉ việc sau vụ hỏa hoạn đó.

Nhưng ông đã di dân sang Canada rồi.

Thủy Mộ Hàn bảo Lục Hướng Nam nhanh chóng đặt trước vé máy bay đi Canada, nhất định phải thuyết phục chú Thiêm nói ra mọi chuyện ông biết, cũng trở lại Hong Kong vạch trần chân tướng.

Thủy Tâm Nhu nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó cũng trở về Vạn Huy làm lại. Ngoại trừ mỗi ngày đều là Đường Diệc Sâm tự mình đưa đón cô như hình với bóng, còn lại cuộc sống của cô không bị ảnh hưởng.

Càng gần tới ngày diễn ra cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh, lòng cô cũng càng lúc càng căng thẳng.

Mặc dù cô rất tin tưởng tác phẩm thiết kế Truyền Thừa có thể thắng giải nhưng cô vẫn cảm nhận được không ít áp lực.