Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 224: Chuẩn Bị Có Con



“Đại tổng giám đốc Thủy, tôi đều nghe anh, sẽ lập tức đưa năm tên ranh con này tới đồn cảnh sát. Tôi sẽ cố gắng toàn lực cho người đi thăm dò tra ra hết mọi chuyện anh muốn, nhất định không để cho chị dâu chịu oan ức.”

Nghe vậy, Bối Kỳ không tự chủ run lên, nếu không phải bị nước mắt làm mờ, có thể thấy rõ sợ hãi nơi đáy mắt cô.


Tay của cô vẫn không nhịn được phát run, cũng không phải bởi vì cảm xúc kích động.

Cô hiện tại còn có thể phủ nhận, nhưng đến cục cảnh sát, cô không biết được nhóm người kia có thể bán rẻ cô hay không, bằng không… cô xem như xong rồi!

Hoa Thiên Tầm vẫn còn đang ngây người, suy nghĩ của cô giống như bị rút sạch.

Cô không phải đồ ngốc, cô nhìn ra được người nhà họ Bối có thành kiến với cô.

Cho dù DNA chứng minh cô là con gái nhà họ Bối, cô cũng không thấy vui. Cô cảm nhận được u oán Lã Giai Vi dành cho cô.

Cô cũng không biết cô và Bối Kỳ lại có mối quan hệ như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ tới thân thế của cô, cô đã coi nhà họ Hoa là nhà mình rồi.

Sau này, nhà họ Hoa vẫn là nhà của cô, cô cũng không phải không nghĩ tới, ngoại trừ chút quan hệ huyết thống không đáng kể này, cô và bọn họ vẫn không nên gặp nhau thì hơn.

Người vui mừng nhất ở đây hẳn là Lê Dĩ Hoan, ánh mắt tường hòa của bà chăm chú nhìn Hoa Thiên Tầm.

“Thiên Tầm…”

Lê Dĩ Hoan còn muốn nói chút gì đó với Hoa Thiên Tầm nhưng Thủy Mộ Hàn đã dẫn cô đi rồi.

Người nhà họ Bối là những con sói con báo, anh sẽ không để cho bọn họ ức hiếp người phụ nữ của anh.


“Thủy Mộ Hàn, đầu óc anh có vấn đề gì sao? Tôi đã nói chuyện của tôi không cần anh lo, tôi căn bản không thèm làm thiên kim đại tiểu thư gì. Anh nhìn xem, anh bây giờ đã làm loạn cuộc sống của tôi rồi.”

Hoa Thiên Tầm không tự chủ được thấy mũi chua xót, nước mắt lặng yên tụ lại trong hốc mắt.

Nháo như thế giống như cô không phải người, dựa vào cái gì những người kia muốn trách cô, cô lại không làm gì sai.

“Anh sẽ không để cho Bối Kỳ ức hiếp em, chỉ cần một ngày không vạch trần thân phận của cô ta, cô ta sẽ còn tiếp tục làm tổn thương em. Anh cũng không quan tâm em có phải là thiên kim đại tiểu thư hay không, anh chỉ muốn em không bị tổn thương.” Thủy Mộ Hàn rất chân thành nói, ánh mắt ôn nhu nhìn Hoa Thiên Tầm thật lâu.

“Dừng ở đây đi, tôi không cần anh làm gà mẹ, chuyện của tôi không cần anh lo.” Lạnh lùng nói xong, Hoa Thiên Tầm xuống xe, bước nhanh vào trong cửa tiệm của mình, ánh mắt cô cũng ướt rồi.

Thủy Mộ Hàn thất bại nện lên tay lái vài cái, trong lòng anh cũng cực kỳ bức bối.

Anh đây không phải đều là vì cô sao?

————

Đám người giải tán, Bối Kỳ cũng lên lầu rồi, Lê Dĩ Hoan cùng vợ chồng Bối Trạc còn ngồi trong phòng khách.

“Các con cũng nên cân nhắc dẫn Thiên Tầm quay về chứ? Tốt xấu gì nó mới là con gái các con, thêm một đứa con gái, các con nuôi không nổi sao?”


“Mẹ, mẹ đừng làm mọi chuyện thêm ngột ngạt. Cảm xúc của Bối Kỳ vẫn chưa ổn định, hiện tại liền đón con tiện… đón Thiên Tầm quay lại không ổn đâu.” Lã Giai Vi tức giận nói.

“Mẹ, vẫn nên chậm một chút đi, Thiên Tầm là con gái chúng con, chúng con sẽ không bạc đãi con bé. Chúng con nuôi Bối Kỳ lâu như vậy rồi, vẫn có tình cảm. Đợi cảm xúc của con bé tốt lên, chúng ta lại đón Thiên Tầm về. Nếu hai đứa nó có thể ở chung như chị em một nhà vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.” Bối Trạc luôn suy nghĩ theo chiều hướng tốt, ông muốn hai đứa con gái này.

“Các con lo cho cảm xúc của Bối Kỳ, vậy còn Thiên Tầm thì sao? Ở trước mặt nhiều người như vậy, các con có từng liếc mắt nhìn con bé không? Đừng quên, con bé mới là con ruột của hai đứa, trong mắt các con cũng chỉ có Bối Kỳ, như vậy công bằng sao? Mẹ nhìn không được, mẹ cũng mặc kệ hai đứa, qua mấy ngày nữa mẹ sẽ về Úc, tóm lại, đừng bất công quá, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”

Nhìn thấy Lê Dĩ Hoan đứng dậy muốn lên lầu, Bối Kỳ nhanh chóng đẩy xe lăn trở về phòng.

Bà già đáng chết, bà mới là người bất công nhất, luôn giúp đỡ con khốn kia. Ánh mắt Bối Kỳ đột nhiên trở nên âm u.

Vào phòng tắm, cô vặn vòi nước, để tiếng nước xả ào ào, cô gọi điện thoại.

“Uy ca, Thủy Mộ Hàn và lão đại của anh đưa năm tên thủ hạ kia của anh tới cục cảnh sát rồi, anh bảo bọn họ thông minh một chút, đừng nói lung tung. Nếu tôi có việc, anh cũng không thoát khỏi liên can. Đừng quên, anh có tham gia vào kế hoạch đụng chết mẹ nuôi Hoa Thiên Tầm, Hoa Thác Dã là anh đâm chết, bao gồm cả tai nạn xe của con trai Thủy Mộ Hàn, anh cũng có phần.

Nếu để cho Thủy Mộ Hàn biết nhiều như vậy, anh khẳng định không toàn thân. Anh ta muốn khiến anh chết quả thực dễ như trở bàn tay, hơn nữa, coi như giết chết anh cũng không nhất định sẽ cho anh toàn thây. À.. tôi nhớ là anh trên có già dưới có trẻ nhỏ a, còn có một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ha.”

“Khốn kiếp, cô dám uy hiếp tôi?” Đầu kia điện thoại đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận.

“Không dám, tôi chỉ nói lời thật mà thôi. Uy ca, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn biết tôi vô cùng thẳng thắn, chưa từng bạc đãi anh. Anh là người thông minh, tôi biết anh hiểu ý tôi.”

Phút chốc, trong điện thoại không có âm thanh, Bối Kỳ tuyệt đối không lo Uy ca cứ như vậy cúp máy, nên hoảng nên sợ cũng không chỉ có một mình cô.

Ngay cả đại ca xã hội đen cũng tham gia vào rồi, việc này không dễ thoát thân.


Từ lúc bắt đầu trận hỏa hoạn kia, cô đã thành ma quỷ rồi, liên hệ với người hắc đạo cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Cô đã thành lão hồ ly rồi, cô đương nhiên biết bọn họ sợ cái gì.

“Cô muốn thế nào?” Một hồi lâu Bối Kỳ mới nghe được một câu như vậy.

“Giúp tôi một chuyện, trừ khử Thủy Tâm Nhu và Thủy Mộ Hàn…”

“Được, tôi đồng ý.”

“..”

Ánh mắt Bối Kỳ nguy hiểm híp lại, nét mặt cô dữ tợn không nói nên lời, cô hạ giọng xuống thật thấp, nói kế hoạch của cô với Uy ca…

Cô nhất định phải khiến cho hai anh em kia chết không yên lành, cô bị bọn họ bức phải tự vệ!

————-

Lễ Giáng sinh ngọt ngào qua đi, Thủy Tâm Nhu cũng thu lại cảm xúc trở về làm việc.

Mặc dù buổi sáng ngâm nước nóng dễ chịu nhưng hai chân cô vẫn chua xót, hơn nữa hai chân còn như nhũn ra.

Cho nên sáng nay là Đường Diệc Sâm ôm cô xuống lầu, cũng là anh đưa cô đi làm.

Theo ý anh tối qua, anh không cố gắng thì làm thế nào sinh em bé.

Suy nghĩ lại nguyên văn lời anh, khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu không tự chủ nở một nụ cười ngọt ngào.

Cô không lên tiếng, tâm ý của cô lại nhất trí với anh.

Nếu không phải lần kia ngoài ý muốn, cô hiện tại đã to bụng rồi, qua mấy tháng nữa sẽ sinh em bé, bọn họ đã là cha mẹ rồi.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự điều dưỡng tỉ mỉ của mẹ chồng, thân thể sau sinh non đã khôi phục không tệ.

Cô cũng dự định qua kỳ nghỉ tết liền đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chuẩn bị có con.

“Ây da… ông xã, em lên trước nha, anh lái xe cẩn thận một chút.” Hôn mạnh lên khuôn mặt Đường Diệc Sâm vài cái, Thủy Tâm Nhu mỉm cười, mang theo tâm tình vui vẻ mở cửa xuống xe.

Hai chân vẫn có chút chua xót, Thủy Tâm Nhu chỉ đành bước nhỏ.

Cô mới đi lên trước mấy bước, thậm chí, Đường Diệc Sâm còn chưa lái xe đi, đột nhiên một chiếc xe gắn máy màu đen chạy vọt tới hướng cô.

“Tâm Nhu… cẩn thận! Nguy hiểm!” Đường Diệc Sâm trông thấy, anh lập tức mở cửa xe kêu to, cũng nhanh chóng chạy tới chỗ cô.

Thủy Tâm Nhu vẫn không rõ ràng tình huống gì xảy ra. Trước khi chiếc xe gắn máy lao nhanh tới hướng cô, Đường Diệc Sâm đã kéo cô ra sau, xoay người cùng nhau lăn ra bên đường.

Két…

Tiếng thắng xe vang lên, lưu lại một vệt nhựa màu xám trên đường.

Mấy giây sau, chiếc xe kia lái về phía đường nhỏ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Đường Diệc Sâm nhìn sang chiếc xe gắn máy, không có biển số xe, hơn nữa người kia đội nón bảo hiểm che kín đầu, bên trong còn đeo kính râm, căn bản không thấy rõ người lái xe kia là ai.

Nhưng anh có thể xác định kỹ thuật lái xe của người kia không tệ, hẳn là tay đua xe máy chuyên nghiệp.

“Bà xã… bà xã.. em có sao không?” Giọng nói Đường Diệc Sâm còn mang theo chút sợ hãi, anh cực kỳ lo lắng, lo chết anh rồi.

Anh đỡ Thủy Tâm Nhu dậy, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương không.

Ánh mắt Thủy Tâm Nhu hoảng sợ, đôi mắt trừng to, mặc dù an toàn rồi nhưng cô vẫn không tự chủ run rẩy.

Thật đáng sợ, nếu không phải Đường Diệc Sâm kịp thời kéo cô về sau, với tốc độ xe như vậy, cô khẳng định sẽ bị đụng bay.

“Ông xã, đau.. hu hu…” Phút chốc, Thủy Tâm Nhu sợ hãi khóc lên. Đường Diệc Sâm ôm chặt cô, một màn vừa rồi ngay đến cả anh cũng bị hù sợ.

Té như vậy xác thực không nhẹ, chỗ đầu gối nơi quần cô đã bị rách, chảy máu, hai bàn tay cũng bị trầy da.

“Không sao không sao, có ông xã ở đây, đừng sợ.” Đường Diệc Sâm ôn nhu dỗ dành, anh bế Thủy Tâm Nhu lên xe.

May mà anh luôn có thói quen đưa cô đi làm phải chờ tới khi cô an toàn vào tòa nhà mới yên tâm rời đi.

Nếu không, hậu quả kia thật không thể tưởng tượng nổi.

Dường như nghĩ tới điều gì, chờ Đường Diệc Sâm thay cô lau nước mắt xong, Thủy Tâm Nhu mở túi xách lấy laptop cỡ nhỏ ra.

Cô ấn mở máy, laptop lại không chút phản ứng.

“Thảm rồi, laptop hình như bị hư rồi, làm sao đây? Mấy tài liệu quan trọng em đều lưu ở trong này.” Nháy mắt Thủy Tâm Nhu lại bật khóc.

“Bà xã ngoan, đừng khóc, có ông xã ở đây, anh sẽ tìm cách giúp em. Chúng ta bây giờ đi bệnh viện xử lý vết thương trước, hôm nay em cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một chút, anh thay em xin phép anh cả.”