Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 215: Ngay Cả Tim Anh Em Cũng Trộm Đi



Tâm tình thất vọng lướt qua trong mắt, biểu cảm Vũ Văn Thác nhiều hơn là đau lòng.

Thật ra thì anh không nỡ để Trịnh Sơ Tuyết đi cùng anh tới châu Phi, anh sao có thể để cô đi theo anh chịu khổ.


Nhìn nước mắt đong đầy trong hốc mắt, anh sao lại trách cô được.

“Em ở lại Hong Kong cũng tốt, tuổi của bác trai cũng không nhỏ, em ở bên ông ấy, tự anh đi châu Phi là được, em chờ anh trở về.” Nói xong, Vũ Văn Thác dịu dàng lau nước mắt trên khóe mắt Trịnh Sơ Tuyết.

Trịnh Sơ Tuyết hít mũi một cái, khẽ gật đầu.

“Thật xin lỗi, em nên cùng anh đồng cam cộng khổ…”

“Đứa ngốc, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Huống chi, anh đi công tác, cũng không phải đi chơi, qua bên kia chỉ sợ cũng không có thời gian ở cùng em. Em cứ ở Hong Kong, ở đây có bác trai chăm sóc em, anh cũng sẽ yên tâm.”

Trịnh Sơ Tuyết nâng gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Thác lên, bá đạo nói: “Thác… Mỗi ngày em sẽ nhớ tới anh, anh cũng phải nhớ em nha. Cho dù em không ở bên, anh cũng không được nhớ tới người phụ nữ khác, càng không thể ở cùng người phụ nữ khác, anh chỉ có thể là của em.”

“Yên tâm, trừ em ra, anh không có người phụ nữ khác. Anh vẫn còn nhớ rõ năm em 18 tuổi ngây ngốc hôn trộm anh, mùi vị đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh, sẽ không có người phụ nữ nào khác có thể xóa đi được.” Vũ Văn Thác nhếch môi mỏng, vẽ ra một độ cong đẹp mắt.


Bắt đầu từ nụ hôn ngây ngô năm năm trước, trong lòng anh chỉ có cô, cho nên lần đầu tiên anh dùng hết tâm trí lấy lòng phụ nữ.

Đến nay, anh cũng chỉ có một người phụ nữ là cô, cũng chỉ từng hôn qua cô, thân thể và tinh thần cùng nụ hôn đầu của anh đều cho cô.

Cho dù lúc anh mù, anh vẫn nhớ mùi của cô vẫn như cũ ngây ngô ngọt ngào như nụ hôn đầu vậy.

Nghe vậy, khóe miệng Trịnh Sơ Tuyết không tự chủ run rẩy một chút, ánh mắt gian xảo lướt qua chút chột dạ, biểu cảm khẽ thay đổi.

Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, tròng mắt cô co rút lại.

“Thác…. Anh vẫn nhớ rõ nụ hôn 5 năm trước đó à? Anh sẽ không phải bởi vì nụ hôn đó mới thích em chứ, cho nên, từ đó trở đi anh mới bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi em?”

“Ừ… Em hôn anh, anh cho là em lén đi rồi, anh cảm giác được lúc ấy em có chút căng thẳng, có chút mong đợi. Mặc dù anh uống say rồi nhưng anh vẫn cố gắng hí mắt ra, em đứng trước mặt anh không rời đi. Thật ra thì đó là nụ hôn đầu của anh, nhân tiện em cũng trộm luôn cả tim anh rồi.”


Suy nghĩ lập tức rơi vào trong ký ức, ý cười bên môi Vũ Văn Thác dần sâu.

Nhìn vẻ mặt say mê kia của Vũ Văn Thác, Trịnh Sơ Tuyết nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

Kỳ thật, nét mặt của cô đã dần trở nên cứng ngắc theo câu trả lời của Vũ Văn Thác.

Một cảm giác thất bại chưa bao giờ có bỗng nổi lên, lòng tự trọng cao ngạo kia của cô bị đả kích nghiêm trọng.

Thì ra người Vũ Văn Thác thích là Đường Khả Tâm!

Người đêm đó hôn anh là Đường Khả Tâm. Cô ở trong quán bar nhìn thấy cô hốt hoảng rời đi, cho nên mới đi lại tìm hiểu.

Lúc ấy cô không xác định Vũ Văn Thác có tỉnh táo hay không, anh nằm ngửa trên ghế dài ở quán bar.

Về sau, anh bắt đầu theo đuổi cô, lúc ấy cô cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Thì ra anh xem Đường Khả Tâm đêm đó là cô, cho nên mới có thể theo đuổi cô, mới có thể tốt với cô……..

Nhất thời Trịnh Sơ Tuyết cảm thấy lòng rối rắm, đôi mắt cũng trở nên u oán, âm trầm.

“Ha ha… Cho nên nói, em chỉ có thể là của anh, người ta cũng chỉ thích có một mình em, anh đã định là của em nha.” Vũ Văn Thác áp trán vào trán cô.

Đời này cho dù nghẹn nát miệng, cô cũng sẽ không nói cho Vũ Văn Thác biết sự thật. Cô sao có thể để cho con khốn Đường Khả Tâm được lợi.

“Đúng vậy, anh chỉ là của một mình em, lúc anh không ở bên em phải ngoan nha, nhớ thì gọi điện cho anh.”

“Ừ, em biết rồi.” Trịnh Sơ Tuyết cười rất âm trầm……..

—————-

Trong bóng đêm, thân thể mãnh khãnh trên chiếc giường kia đột nhiên cử động.

Cô đã ngủ bao lâu rồi, toàn thân đau buốt, hơn nữa cô mang thai, càng cảm thấy khó chịu hơn.

Khẽ chớp mắt, Hoa Thiên Tầm chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ.


Theo vài tia sáng nhu hòa từ rèm cửa sổ, cô xuống giường, lần mò mở đèn.

Cả căn phòng sáng lên, nhất thời Hoa Thiên Tầm bối rối, tình cảnh trước mắt, cảnh trí cô nhìn thấy không ngừng đánh sâu vào lòng cô.

Căn phòng này với cô mà nói hoàn toàn không xa lạ, đó là phòng ngủ của cô và Thủy Mộ Hàn, là phòng cưới trước kia của bọn họ.

Bọn họ kết hôn xong liền ở đây, cô nhớ rất rõ mọi thứ bên trong, anh dựa theo sở thích của cô để trang trí toàn bộ phòng cưới.

Căn phòng này giống như mấy năm trước, cách bài trí hoàn toàn không thay đổi.

Xem ra còn rất sạch sẽ, giống như hàng ngày đều được quét dọn.

Đệm chăn trên giường lớn vẫn là bộ đệm chăn màu đỏ cô và anh tự mình chọn.

Cô nói màu sắc này không quá chói mắt, rất ưa nhìn, hơn nữa vừa nhìn liền có cảm giác ngọt ngào.

Quả thật, bọn họ cũng từng có rất nhiều ngọt ngào trên chiếc giường lớn này, chẳng qua là người đi, giường cũng lạnh.

Hoa Thiên Tầm nhẹ chớp hàng mi thật dài, vừa ngước đôi mắt đẹp lên liền nhìn thấy ảnh cưới treo ở đầu giường.

Tấm hình kia không phải bị Thủy Mộ Hàn xé bỏ rồi sao? Hơn nữa còn bị anh xé nát, sao còn treo ở đó?

Hoa Thiên Tầm giật mình ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm hình ảnh bọn họ ôm nhau ngọt ngào.

Mắt cô không tự chủ nổi lên một tầng sương mù, lỗ mũi cũng ê ẩm, đáy lòng như bị thứ gì đó đâm đau.

Sau khi bọn họ ly hôn, anh có cho Bối Kỳ vào ở đây không?

Anh có để cô ta dùng đồ của cô?

Hoa Thiên Tầm cắn chặt môi.

Thật nực cười, người ta muốn thế nào thì mắc mớ gì đến cô, hôm nay cô chẳng qua chỉ là người ngoài.

Chớp mắt vài lần, cố gắng sắp xếp lại tâm tình, Hoa Thiên Tầm không lại lề mề, cô tắt đèn đi ra khỏi phòng.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, ba nói sắp có cơm ăn rồi.”

Vừa thấy Hoa Thiên Tầm xuống lầu, Thủy Thịnh Duệ quên cả mang dép, chân nhỏ để trần chạy tới ôm chân cô.

“Duệ Duệ, buổi tối rất lạnh, con mau mang dép vào.” Hoa Thiên Tầm ôm cậu, ngồi lên ghế sofa mang dép cho cậu.

Mặc dù ban ngày có nắng ấm áp, nhưng vừa về đêm nhiệt độ không khí liền hạ thấp, hiện tại mới tầm bảy giờ, bên ngoài trời cũng đã tối rồi.

Nghe nói, mấy ngày nữa tới Giáng sinh sẽ có không khí lạnh kéo về, nếu con trai bị cảm thì thật không tốt.

Nghe tiếng, Thủy Mộ Hàn bưng đồ ăn nóng hổi ra.

“Ngồi đi, có thể ăn cơm rồi.”

Nhìn thân thể cao to thẳng tắp đeo tạp dề của Thủy Mộ Hàn, bộ dáng như vậy thật mắc cười, Hoa Thiên Tầm muốn cười nhưng lại phải cố gắng nhịn lại.

Cô bỗng nhíu mày, dời mắt về nhìn đồ ăn bày trên bàn.

Chẳng lẽ là Thủy Mộ Hàn làm?

Trong trí nhớ, anh chỉ biết nấu mì mà thôi.

Hoa Thiên Tầm vẫn còn sững sờ, Thủy Thịnh Duệ đã kéo cô ngồi vào bàn ăn.

Ánh mắt nóng bỏng của Thủy Mộ Hàn dán chặt vào Hoa Thiên Tầm, giống như xem thấu tâm tư của cô.

“Mẹ anh tối nay có tiệc, người giúp việc trong nhà xin nghỉ nên anh xuống bếp. Phòng cưới của chúng ta anh không để cô ấy vào, lúc em không có ở đây anh liền dọn sang phòng khách ở, cho tới bây giờ anh chưa từng chạm qua cô ấy. Hình là anh mua lại từ nhiếp ảnh gia…”

Hoa Thiên Tầm cúi đầu gắp thức ăn, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Thủy Mộ Hàn, cũng cố gắng bỏ qua lời giải thích của anh.

Cô không là gì của anh, anh không cần thiết phải giải thích với cô.

Bọn họ đã không còn quan hệ gì rồi!

Không biết do bản thân đói bụng hay do Thủy Mộ Hàn làm thức ăn ngon, Hoa Thiên Tầm rất hài lòng.

Cô mang thai, thích ăn chua, món cá chua ngọt, còn có trứng chiên cà chua… những món này rất hợp khẩu vị cô.

“Thiên Tầm, không bằng em chuyển về ở cùng ba con anh đi, chúng ta phục hôn có được không?”

Hoa Thiên Tầm làm như không nghe thấy, cô chỉ lo ăn cơm, không để ý tới Thủy Mộ Hàn.

Ánh mắt sáng rực theo phản ứng của Hoa Thiên Tầm mà ảm đạm đi vài phần, đáy lòng Thủy Mộ Hàn nhói đau, anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.

Cô không trả lời anh sẽ không từ bỏ.

Thình lình di động Hoa Thiên Tầm vang lên, cô vội vã nói mấy câu rồi cúp máy.

“Thủy Mộ Hàn, cảm ơn bữa tối của anh, chăm sóc tốt cho Duệ Duệ, tôi đi đây.” Hoa Thiên Tầm đứng lên, đi tới cửa đổi giày.

“Thiên Tầm, em có thể không đi, có thể xem nơi này là nhà mình, ở lại đây đi.” Thủy Mộ Hàn đặt chén đũa xuống, đuổi theo.

“Ngại quá, người đàn ông của tôi tới đón rồi.” Không nhìn mong đợi lưu chuyển trong mắt Thủy Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm lạnh nhạt nói.

Sau đó, cô xoay người mở cửa rời đi.

Thủy Mộ Hàn nhìn thấy xe Ỷ Kình Thiên dừng ở cửa nhà anh thì vô cùng khó chịu!

Đáng chết, chút nữa anh phải đến chỗ ban quản lý chung cư khiếu nại, chung cư cao cấp như vậy sao có thể tùy tiện cho người lạ vào.

Ánh mắt anh có biết bao u oán!