Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 202: Thủy Tâm Nhu, Em Đừng Giả Mất Trí Với Anh



“Ông Vũ Văn, rất cảm ơn ông, nếu có việc cần tôi nhất định sẽ nói, hôm nào tôi mời ông ăn cơm.”

“Được, hôn sự của Khả Tâm và Thác Nhi cứ định như vậy đi. Ngày mai tôi bảo Dĩ Hiên mời họp báo tuyên bố tin vui, tôi đã nóng lòng muốn ôm chắt trai rồi.”


“Ông Vũ Văn, ông cứ quyết định đi, nếu Khả Tâm không có ý kiến thì tôi cũng không có ý kiến.”

“Khả Tâm rất kính trọng người anh là cậu, cho nên tôi nhất định phải thông báo với cậu một tiếng. Tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi tìm người đánh vài ván cờ đây.”

Nghe xong hai cuộc điện thoại này của Đường Diệc Sâm, mấy vị thành viên nhất thời vui vẻ, tinh thần sảng khoái, khóe môi không tự giác treo ý cười.

Có mấy gia đình giàu có ở Hong Kong hỗ trợ, bọn họ chắc chắn yên tâm.

Hơn nữa nghe cách Thủy Mộ Hàn và Vũ Văn Huyễn nói chuyện với Đường Diệc Sâm quả thực quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ bằng việc này, bọn họ có thể kết luận quan hệ giữa bọn họ không bình thường.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo qua, Đường Diệc Sâm nói: “Mọi người không phải nói muốn bầu chọn quyền Chủ tịch sao? Đều tỏ thái độ đi, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của mọi người. Tôi biết tư cách của Đường Diệc Sâm tôi còn thấp, gánh vác không được trọng trách lớn, tôi không phản đối việc cử người có tài lên làm.”

Một đám tiểu nhân gió chiều nào theo chiều nấy, Ỷ Trí Huân hèn mọn mấp máy môi, dẫn đầu tỏ thái độ, “Diệc Sâm, con khiêm tốn rồi, chú vẫn luôn xem trọng con. Từ vụ thu mua Mỹ Trang trước kia, chú liền nhìn ra con là người thông minh, nếu giao Liên Khải cho con quản lý, chú vô cùng an tâm. Trừ con ra, chú không nghĩ ra được ai là lựa chọn tốt hơn, trình độ của con còn cao hơn cả Chủ tịch đang hôn mê. Hơn nữa, con còn trẻ, còn có không gian phát triển, con sẽ đạt được thành tựu lớn hơn.”

“…”

“Chú không có tâm tư gì khác, vẫn luôn cho rằng con đảm nhiệm chức quyền Chủ tịch là thích hợp nhất. Nếu cần, hãng hàng không Hằng Thái của chú sẵn sàng hỗ trợ, chú sớm coi con như con trai rồi. Con cũng biết Diệc Tấn nó không thích kinh doanh, Kình Thiên cũng không thích, tương lai Hằng Thái cần một người quản lý, tương lai chú cũng tính giao sự nghiệp cho con.”

Đường Diệc Sâm khẽ nhếch mày, “Chú Huân, chú quá khen rồi, chúng ta trước cứ tiến hành biểu quyết đã.”


Bộ mặt đen của Đường Thiên Hào và Đặng Hiển Dự bỗng kéo căng, cằm cũng căng cứng, bọn họ giữ im lặng, ánh mắt hiện lên chút chật vật.

Bọn họ bị Đường Diệc Sâm phản kích quá mạnh, ngay cả thể diện cũng không còn, quả thật xấu hổ vô cùng.

Thậm chí, bọn họ không dám nhìn giá cổ phiếu đang tăng trở lại của Liên Khải.

“Ỷ Trí Huân, anh đừng nhân cơ hội lôi kéo người. Liên Khải mới là sự nghiệp của Diệc Sâm, không có cậu ấy không được. Tôi cho rằng lạ không bằng quen, vẫn là Diệc Sâm đảm nhiệm quyền Chủ tịch của Liên Khải đi. Cậu ấy quen thuộc hoạt động kinh doanh của tập đoàn, cũng là tổng giám đốc, rất phù hợp, tôi cũng yên tâm.”

“Đúng vậy, để Diệc Sâm đảm nhiệm quyền Chủ tịch đi, người trẻ tuổi sẽ có đổi mới.”

“…”

“Nếu mọi người đều ủng hộ tôi như vậy, Đường Diệc Sâm tôi sẽ không làm cho mọi người thất vọng, tôi liền kiêm chức quyền Chủ tịch, vẫn mong mọi người dạy bảo nhiều hơn.”

“Khiêm tốn rồi… chúng tôi tin cậu…”

Đường Thiên Hào và Đặng Hiển Dự khó chịu động khóe miệng, bọn họ giống như bị bóp chặt đến hít thở không được.

Người khác vẻ mặt cao hứng, bọn họ lại kìm nén một bụng oán khí và tức giận.


“Được rồi, tan họp thôi, hôm nào mời mọi người ăn cơm.”

Mấy vị thành viên lục tục rời đi, Đường Diệc Sâm vẫn ngồi trên ghế chủ sự, hai hàng lông mày nhíu lại, không chớp mắt nhìn Ỷ Trí Huân.

“Chú Huân, cảm ơn chú! Khiến hai người không hưởng tuần trăng mật được, thật sự xin lỗi.”

“Diệc Sâm, nói thật, chú đã xem con như con trai mình, con không cần khách khí với chú. Đây không phải chuyện một mình chú quyết định, mẹ con cũng đồng ý rồi. Tối qua con nên nói cho chú biết một tiếng để chú chuẩn bị. Sáng nay đọc báo mới biết tình hình thực tế, cho nên tới vội, chú cũng giúp không được gì nhiều.”

“Không có việc gì, chú có thể tới ủng hộ con đã giúp con rất nhiều rồi.” Nhìn một lũ tiểu nhân lắc đầu vẫy đuôi kia, có mấy người là thật tâm, tất cả đều nghĩ đến túi tiền trống không của mình mà thôi.

Toàn bộ ban giám đốc chỉ có Ỷ Trí Huân thay anh nói tốt, nếu không phải hai cuộc điện thoại kia cùng giá cổ phiếu tăng trở lại, cục diện này khó nói!

—————

Nhìn giá cổ phiếu tăng trở lại, Thủy Tâm Nhu rốt cuộc có thể thả lỏng.

Thình lình di động của cô vang lên, nhìn thấy người gọi là Thủy Mộ Hàn, cô bĩu môi.

“Ha ha ha… Anh, có chuyện gì sao?”

“Thủy Tâm Nhu, em đừng giả mất trí với anh, anh còn nhớ rõ lời em hứa lúc sáng gọi điện cho anh. Cho dù em quên cũng không sao, anh đã lưu lại nội dung trò chuyện rồi.”

“Aizz.. Anh gấp gì chứ, em bây giờ còn đang ở bệnh viện với ba chồng, tạm thời đi không được. Chuyện anh nói hôm nào đi.” Giọng nói Thủy Tâm Nhu hoàn toàn không còn sự bá đạo trước đó, giống như cá thiếu nước, không khí trầm lặng.

Cô đi tới đi lui trên hành lang, cọ xát các ngón chân trong giày của mình.

Thủy Mộ Hàn khốn kiếp, nhớ rõ ràng như vậy hóa ra là có ghi âm lại. Thủy Tâm Nhu ở trong lòng khinh thường.

“Anh mặc kệ em có rảnh hay không, tóm lại, tối mai anh muốn ăn cơm với Hoa Thiên Tầm. Vì chồng em, anh bỏ vốn liếng rất nặng, lại thiếu nhân tình hai người, anh em dễ dàng sao? Còn có tiền bạc ngâm trong thị trường chứng khoán dư mua máy bay. Chuyện này cũng còn chưa xong, đêm nay anh còn phải đi xã giao cùng chồng em, phải đi trả nhân tình, chính em tự nhìn rồi làm đi.”

“…”

“Không tim không phổi!” Thủy Mộ Hàn cực kỳ khó chịu gắt một câu, tiếng nói từ tính dồi dào đầy u oán.

“Được được, sợ anh rồi, em mới không nợ nhân tình của anh a. Ai bảo anh làm như vậy, hiện tại biết đáng đời đi? Lời như vậy cũng chỉ có anh dám mở miệng nói, chị Hoa nhà người ta không để ý tới anh tuyệt đối là chuyện dễ hiểu. Đổi lại là em, em khẳng định sẽ đạp chết anh!” Nói xong, Thủy Tâm Nhu khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra chút biểu cảm kiêu căng.

“Hừ… cũng chỉ có em gái như em tổn hại anh trai, may mắn anh không phải Đường Diệc Sâm.”

“Xì… anh còn kém anh ấy lắm. Anh, em nghiêm túc nói với anh nha, anh đừng nói cho Đường Diệc Sâm là em bảo anh giúp đỡ. Anh cũng biết, đàn ông đều sĩ diện, em không muốn anh ấy khó chịu trong lòng.”

“Người vợ hiếu thuận, anh biết rõ, em cũng đừng đánh giá thấp Đường Diệc Sâm. Chuyện hôm nay mặc dù không ai nói với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đoán được, chồng em thật sự rất thông minh.”

“…”

Nhìn thấy Yến Thục Phân và Đường Khả Tâm đến, Thủy Tâm Nhu vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại.

“Mẹ, Khả Tâm, hai người…”

Yến Thục Phân mang vẻ mặt lo lắng, nhíu mày nói: “Chuyện lớn như vậy tối qua sao không nói cho chúng ta biết?”

“Mẹ, mẹ và chú Huân tân hôn nên hưởng khoảng thời gian ngọt ngào. Con tin Diệc Sâm có thể xử lý tốt, đừng lo. Khiến hai người không đi hưởng tuần trăng mật được, thật xin lỗi.”

Yến Thục Phân đứng ở cửa sổ kính nhìn vào trong, không thấy Đường Dụ có bất kỳ ý thức gì, cảm xúc trong lòng bà phức tạp.

Không đi hưởng tuần trăng mật được là chuyện nhỏ, bà lo lắng nhất chính là Diệc Sâm. Sáng nay thấy Ỷ Trí Huân vội vàng ra cửa, trái tim bà vẫn luôn buộc chặt, mí mắt giật giật.

Hận cũng được mà oán cũng được, bà mệt rồi, khoan dung cho người khác cũng chính là khoan dung cho bản thân!

Bà không còn xoắn xuýt mọi chuyện trong quá khứ nữa, hiện tại chỉ muốn cùng Ỷ Trí Huân sống thật tốt, con cái đều hạnh phúc, bà đã vui vẻ rồi.

“Mẹ, mẹ đừng lo, ba nhất định sẽ tỉnh lại, ông ấy sẽ không buông tay.” Đường Khả Tâm cũng đứng ở cửa sổ kính, cô ôm vai Yến Thục Phân.

Một trận tiếng giày cao gót vang lên bên tai các cô, theo phản xạ, các cô ngoái đầu thoáng nhìn.

Hóa ra là Ôn Nghi đến, bà tức giận trừng mắt nhìn các cô.

“Yến Thục Phân, cái con người đê tiện như bà đến làm gì, bà ngại ông ấy chưa đủ túng quẫn sao? Người đã nằm trên giường bệnh, bà còn tới khoe khoang bà hạnh phúc thế nào sao? Ồ… quên mất, tôi hiện tại nên gọi bà là bà Ỷ mới đúng.”

Đôi mắt Ôn Nghi không chút che giấu hiện lên trào phúng khinh miệt, biểu tình cao ngạo kia giống như bà mới đúng là vợ Đường Dụ, nơi này bà có tư cách đứng nhất.

Bà đã nhận được điện thoại của Đường Thiên Hào, bức vua thoái vị thất bại, nếu không, bà sẽ không tới bệnh viên trông chừng một người thực vật như vậy.

Bà sợ Đường Dụ đột nhiên tỉnh lại, lỡ như ông muốn dặn dò điều gì mà bà bỏ lỡ, cho nên, trước mắt bà chỉ có thể canh giữ bên ông, phải nhìn thấy ông tỉnh lại.

“Ồ… bà là ai chứ? Tôi không biết bà, dựa vào cái gì mà bà tới đây? Đứng ở cửa sổ kính kia là mẹ chúng tôi, chúng tôi ở đây, vì sao bà ấy không thể tới, ai quy định thế?” Thủy Tâm Nhu lập tức hung ác trừng mắt nhìn Ôn Nghi, cũng đứng trước mặt bà, không cho bà đến gần cửa sổ kính.

“Tôi là người phụ nữ của người đàn ông nằm bên trong kia, tôi đến thăm người đàn ông của mình là chuyện hiển nhiên, không cần các người cho phép. Đừng tưởng rằng nói chuyện lớn tiếng là có lý, quả thực như người đàn bà chanh chua.”

Ôn Nghi lạnh lùng nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, bà muốn vượt qua nhìn Đường Dụ. Mặc kệ bà đi thế nào Thủy Tâm Nhu đều cản trước mặt.

“Xì… Ai có thể chứng minh bà là người phụ nữ của ông ấy chứ? Thật ngại quá, ba chồng tôi không nhắc với đứa con dâu tôi đây ông ấy léng phéng với bà. Tôi chỉ biết mẹ chồng tôi là ai, tôi với bà không thân chẳng quen, dựa vào cái gì tôi phải cho bà nhìn ông ấy? Mẹ nó, đầu năm nay người đàn bà chanh chua còn tốt hơn hồ ly tinh không biết xấu hổ!”