Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 58



Tạ Thanh Dao bất chấp tất cả những thứ khác, vội vàng ôm lấy Hà Húc chạy như bay lên xe, Tiết Lạc giữ A Vĩ lại để xử lý đám người say đang chuẩn bị ra tay kia, chính mình cũng vội vàng quay về lái xe.

Toàn thân Hà Húc đều là máu, đỏ đến kinh người, chỉ có trên gương mặt tái nhợt không thấy chút huyết sắc nào, Tiết Lạc từ kính chiếu hậu cẩn thận liếc nhìn bộ dạng của cậu, cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên tăng lên.

Nếu họ đến muộn hơn một chút, có lẽ người kia sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

Tiết Lạc lái xe thật nhanh, trở lại khu phố rồi đưa Hà Húc đến bệnh viện gần nhất.

Hà Húc hôn mê bất tỉnh, bị Tạ Thanh Dao ôm vào bệnh viện liền lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu, Tạ Thanh Dao ngồi ở cửa, thần sắc ngưng trọng, có vẻ tâm sự nặng nề.

Hắn rút ra một điếu thuốc, còn chưa sờ được bật lửa đã nhìn thấy biển cấm hút thuốc trên tường đối diện, liền ngừng động tác, đơn thuần kẹp điếu thuốc trong tay.

Bộ quần áo Hà Húc mặc là của Tề Nhạc, chứng tỏ ngay từ đầu đối tượng của Tiêu Sách chính là Tề Nhạc, chỉ là bởi vì thủ hạ nhận lầm mới trói nhầm Hà Húc.

Nhưng đây thật sự là trùng hợp sao?

Tạ Thanh Dao chắp hai tay lại, thân thuốc lá bị vò nát thành mấy đoạn, vụn nhỏ từ kẽ ngón tay rơi xuống từng đốm.

Tại sao Hà Húc lại thay đổi quần áo với Tề Nhạc? Thấy Hà Húc bị trói, Tề Nhạc vì sao lại bảo Tiết Lạc đừng đuổi theo? Thậm chí sau đó cũng không nói cho hắn biết, mặc kệ tình thế phát triển, dụng ý của Tề Nhạc là gì?

Không phải Tạ Thanh Dao không đoán được, chỉ là hắn không muốn nghĩ về phương diện đó. Hắn có thể chấp nhận Tề Nhạc có biến hóa, nhưng hắn không muốn tin tưởng Tề Nhạc trở nên xấu xa như vậy.

Lúc trước người hắn yêu là một Tề Nhạc nhiệt tình, thiện lương, vĩnh viễn tràn ngập sức sống, đối nhân xử thế ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, làm cho hắn tin tưởng người đem Hà Húc hại thành như vậy tuyệt đối không phải là y, hắn làm sao dám tin được chuyện như thế?

Nhưng sự thật bày ra trước mắt hắn, không cho phép hắn không tin.

Đôi mắt Tạ Thanh Dao trầm xuống một mảnh bóng tối, hắn đứng dậy xách áo khoác dính đầy máu của Hà Húc trên mặt đất lên.

Loan Tụng đúng lúc chạy tới, Tạ Thanh Dao phân phó cậu ta ở đây trông coi, gọi Tiết Lạc về công ty, đi thẳng đến văn phòng Tề Nhạc.

Từ khi Tạ Thanh Dao đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng rời khỏi công ty, Tề Nhạc vẫn lo sợ bất an, một mặt y sợ Hà Húc thật sự xảy ra chuyện gì, mặt khác lại lo lắng Tiết Lạc khai ra y, đến lúc đó y không có cách nào bào chữa với Tạ Thanh Dao.

Ở trong sợ hãi cùng bất an, điều nên tới thì vẫn phải tới. Tạ Thanh Dao mang theo áo khoác âu phục vốn thuộc về y trực tiếp vào cửa, đem quần áo đầy máu ném tới trước mắt y, cái gì cũng không nói, trực tiếp châm điếu thuốc.

Tề Nhạc hoảng sợ, nhìn vết máu trên quần áo kia khiếp đảm không nói nên lời. Y cho rằng Tiêu Sách dù hận y thế nào, cũng sẽ vì có tầng quan hệ với Tạ Thanh Dao này, mà nể tình nên không thật sự làm gì y, huống chi chờ hắn phát hiện mình bắt lầm người, hẳn là đem Hà Húc bình an vô sự thả về mới đúng.

"Hà, Hà Húc làm sao vậy? "Hơn nửa ngày, Tề Nhạc mới ngập ngừng mở miệng.

"Em không muốn giải thích một chút sao? Vì sao quần áo của em lại ở trên người Hà Húc? "

"Tạ Thanh Dao hút thuốc, cũng không nhìn y."

Tạ Thanh Dao càng bình tĩnh, lại càng giống điềm báo trước cơn thịnh nộ. Tề Nhạc nhanh chóng suy nghĩ đối sách, chuyện này tất nhiên là y đuối lý, nhưng y cùng Tạ Thanh Dao tuyệt không thể dừng lại ở đây, y liều mạng mới vì hắn trở về.

Rất nhanh, Tề Nhạc đã nghĩ ra lý do thoái thác thỏa đáng nhất.

"Sau khi họp báo kết thúc em bảo Hà Húc đi cùng em, kết quả Hà Húc không cẩn thận làm đổ rượu lên người em, sau đó cậu ấy nghe nói em muốn tham gia tiệc rượu cho nên liền cho em mượn quần áo của cậu ấy." Tề Nhạc nói, giọng bắt đầu bất giác phát run, che miệng như cố gắng khống chế cảm xúc, đỏ mắt hỏi Tạ Thanh Dao , "Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ Thanh Dao lành lạnh giương mắt, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn phân nửa, xuyên thấu qua khói thuốc hắn chăm chú nhìn Tề Nhạc , thế nhưng nhìn không thấu người trước mặt này là biểu lộ chân thật hay là đang diễn trò.

"Em lại không biết chuyện kia --"Tề Nhạc nói, bỗng nhiên tự giác biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.

"Sao không nói tiếp, em muốn nói em không biết những người đó?" Tạ Thanh Dao tự giễu cười lạnh, rốt cuộc chuyện này vẫn phát triển theo hướng hắn không muốn nhìn thấy nhất, "Tề Nhạc, sao em lại nhẫn tâm như vậy?"

Tề Nhạc tự biết mình sai, nhưng bị Tạ Thanh Dao chỉ trích vẫn không nhịn được bộc phát cảm xúc: "Lúc em vì anh không thể không trốn ra nước ngoài, anh đang làm gì vậy?"

Tạ Thanh Dao trầm mặc, điếu thuốc trong tay lại cháy một đoạn, hắn buồn bực không lên tiếng nặng nề hít một hơi, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất.

Tề Nhạc nói đến chỗ đau của hắn, chỉ có điểm này hắn không thể phản bác. Đêm đó nghe Tề Nhạc say rượu liên tục nói ra nguyên nhân rời đi năm đó, Tạ Thanh Dao mới biết được có lẽ mình mới là người sai lầm trong đoạn tình cảm này.

"Nhưng em nên tới tìm anh, em không nên hại Hà Húc."

Tề Nhạc dùng sức nắm tóc trên trán, vẻ mặt tràn ngập hối hận và e ngại, lẩm bẩm nói: "Em cho rằng Tiêu Sách thấy mình bắt nhầm người, tự nhiên sẽ thả Hà Húc, nào ngờ, em thật sự không phải cố ý, em chỉ là rất sợ hãi mà thôi."

Tề Nhạc chưa kịp nói xong, đã che mặt khóc rống lên.

Tạ Thanh Dao tâm loạn như ma, một bên hắn tin tưởng có lẽ đây chỉ là Tề Nhạc vô tình làm sai, bên kia hắn cũng biết hắn không thể thay Hà Húc tha thứ cho Tề Nhạc.

Hà Húc bị thương như vậy, cho dù là vô tình, hậu quả tạo thành cũng khó có thể vãn hồi.

"Những lời này đi nói với Hà Húc đi, anh không đại diện cho em ấy được."

Tạ Thanh Dao xoay người rời đi, lúc trở lại bệnh viện Hà Húc mới từ phòng cấp cứu đi ra, đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nghe bác sĩ nói Hà Húc gần như toàn thân bị thương, có vết bầm tím do quyền cước đánh ra, còn có rất nhiều vết thương hình lỗ kim, ngoại trừ ngực bụng và lưng không có lỗ kim ra, tứ chi khắp nơi đều là lỗ kim dày đặc, hơn nữa đầu ngón tay và đùi là nghiêm trọng nhất.

Tạ Thanh Dao nghe bác sĩ miêu tả mà rợn cả người, ngồi xổm xuống cầm bàn tay máu thịt mơ hồ của Hà Húc, đập vào mắt là vết thương ghê người, chỉ nhìn đã cảm thấy đau đến không thể hô hấp.

Mười ngón tay chạm vào trái tim, Hà Húc lúc ấy đến tột cùng phải lấy tâm tình gì, mới có thể xuống tay ép mình tỉnh táo như vậy?

Ngón tay trong lòng bàn tay hơi giật giật, Hà Húc hoảng hốt mở mắt, nhưng cũng chỉ có thể yếu ớt mở ra một chút, mơ hồ nhìn thấy hình dáng Tạ Thanh Dao , đôi môi Hà Húc mấp máy, phát ra một vài từ ngữ không rõ ràng.

Tạ Thanh Dao nghe không rõ, vội cúi người xoa đầu cậu ấm áp dỗ dành: "Có gì nói sau, nghe lời, nghỉ ngơi cho tốt trước đã."

Hà Húc yếu ớt lại gian nan lắc đầu, dường như cố ý muốn nói gì đó.

Tạ Thanh Dao đành phải lại gần một chút, cố gắng hết sức nghe Hà Húc nói, chỉ nghe cậu vô lực hỏi một câu, thanh âm nhẹ vô cùng: "Tôi có nhịn được không?"

*Em đã nói rằng nếu muốn sống thì phải trong sạch còn không thì chi bằng chết đi... Em làm được rồi mặc dù đau đớn vô cùng...*