Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 49



Hứa Nhiên cũng biết hành động của mình hiện tại chắc hẳn là phải rất gượng gạo. Nhưng anh không còn cách nào khác ngoài cố gắng rời khỏi đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Mắt thấy cửa phòng đã rộng mở, Hứa Nhiên kéo tay nắm, vừa kéo ra được một khe hở, một bàn tay khác đột nhiên vươn ra trên đỉnh đầu đã chặn lại hành động này của anh.

Hứa Nhiên theo hướng bàn tay đó ngước nhìn lên. Cung Thời An mới nãy còn lảo đảo đến ngồi không vững, bây giờ lại vững vàng đứng sau lưng anh, dồn anh vào giữa cơ ngực trần trụi của hắn và cánh cửa.

"Thời An, em.." Mặt Hứa Nhiên bỗng chốc đỏ bừng. Anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng sắp xếp sử dụng từ ngữ cho thích hợp: "Em.. cái đó, em giải quyết cho xong.. rồi.. cũng được. Anh đưa em về nhà, sau đó.."

Bầu không khí thật xấu hổ. Anh bỗng chốc cũng nói không nên lời.

Đây là chuyện quái gì thế này? Anh cứ cảm thấy tình huống này hơi sai sai..

Cung Thời An đứng đằng sau còn cứ liên tục cọ sát tới, Hứa Nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi kia đỉnh vào người mình. Anh vô thức rùng mình một cái, chân cũng hơi nhũn ra.

Hứa Nhiên vội đưa tay muốn đẩy người ra, lại bị Cung Thời An một phát bắt lấy.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã nắm lấy cổ tay anh, mạnh mẽ dẫn anh lần mò xuống dưới, cho đến khi chạm vào thứ nóng hổi kia của hắn, mới khàn khàn giọng nói: "A Nhiên, giúp em.."

Đầu Hứa Nhiên nổ tung. Anh theo phản xạ hỏi lại: "Gi.. giúp thế nào?"

Thần trí Cung Thời An đã không còn tỉnh táo nữa, hắn chỉ thấy nóng, nóng.. nóng đến phát điên! Hắn nhìn thấy bóng dáng Hứa Nhiên trước mặt, sao lại cảm thấy anh hôm nay đặc biệt xinh đẹp, hắn chỉ muốn hung hăng đè người này dưới thân, hôn lên từng tấc da thịt của anh, hành hạ anh đến phát khóc!

Trong mắt Cung Thời An có một tầng nước mờ mịt, như yêu sơn dã thú ẩn chứa mị lực mê người.

Hắn ép Hứa Nhiên quay lại nhìn mình, rồi dùng một tay đè anh lên cánh cửa, một tay lại mân mê bên môi anh.

Đôi môi kia thật mềm. So với môi con gái không có gì khác biệt. Mà người trước mặt này lại càng làm lòng hắn thêm sôi sục hơn nữa. Bởi vì so với bất kỳ ai khác, anh lại là người thân thuộc với hắn nhất.

Cung Thời An thực sự tò mò, Hứa Nhiên - người như thiên tiên trên thần đàn, nếu như bị hắn hôn đến đỏ bừng mặt thì sẽ thế nào? Liệu có kêu khóc van xin hắn ngừng lại không?,

Hình như hắn trước nay cũng chưa từng nghĩ tới, tư vị khi hôn lên đôi môi đó sẽ như thế nào..

Ánh mắt Cung Thời An tối sầm lại, hắn liếm liếm khoé môi, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Hứa Nhiên, cúi người hôn xuống.

Cung Thời An có vẻ rất gấp gáp, vừa hôn vừa gặm vừa cắn bờ môi Hứa Nhiên. Anh bị hôn đến nghẹt thở, hai mắt đỏ bừng lên. Hứa Nhiên đập đập lên vai Cung Thời An, muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của Cung Thời An rõ ràng không cho anh sức phản kháng, mạnh mẽ cường ngạnh xâm lược anh.

Kỹ thuật hôn của Cung Thời An, hiển nhiên là tốt hơn anh rất nhiều. Dù anh có cố gắng hít thở cỡ nào, hơi thở cũng từng chút từng chút bị hắn cướp đoạt.

"Cung Thời.. ưm!"

Khó khăn lắm Cung Thời An mới cho anh một chút thời gian thả lỏng, nhưng ngay khi anh vừa định mở miệng ngăn hắn dừng lại, đầu lưỡi Cung Thời An lại bất ngờ tiến vào.

Chiếc lưỡi nóng hổi quét qua một vòng răng của anh, cuốn lấy lưỡi anh, nhẹ nhàng mút. Hành động táo bạo này đã làm cho Hứa Nhiên chững lại một nhịp, tim cũng đập mãnh liệt hơn. Nhưng rất nhanh anh liền không thể suy nghĩ được chuyện khác nữa. Hô hấp của anh bị Cung Thời An tước đoạt hết lần này đến lần khác. Mỗi lần anh khó khăn muốn hít vào thở ra, Cung Thời An lại được nước lấn tới, càng hôn càng dồn dập, cơ hồ là tước đoạt hết thảy sinh khí của anh.

Hứa Nhiên trong lúc mơ hồ, không biết đã bị hắn đem đặt xuống giường từ lúc nào. Khi anh từ trong khoái cảm tột cùng tỉnh táo lại, áo sơ mi của anh đã bị cởi bung ra, lộ ra vòm ngực rắn chắc và cơ bụng đàn hồi. Bàn tay Cung Thời An chạy dọc trên cơ thể anh, vuốt vẻ khắp người anh, làm cho làn da trắng cũng trở nên ửng hổng.

Từng nơi hắn chạm vào, Hứa Nhiên đều cảm thấy nóng đến phát điên!

Đầu óc mơ hồ không tỉnh táo khiến anh vô lực phản kháng. Hình như anh cũng đã say mất rồi..

Cung Thời An phía trên hai mắt đỏ ửng, trong mắt hằn lên tia máu bởi vì cật lực khắc chế. Bây giờ lòng bàn tay cùa hắn toàn là mồ hôi, cơ thể nóng đến phát điên. Hắn không dám tùy tiện động chạm bừa bãi, sợ làm người trong lòng khó chịu.

Nhưng Hứa Nhiên trước mặt này, cởi bỏ lớp áo, lộ ra dáng vẻ mê người như vậy, thật dụ dỗ người!

Cung Thời An tự thấy mình không phải người phóng túng, trước nay sức chịu đựng cũng khá tốt. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt này, hình như kiên nhẫn cả đời của hắn cũng sắp tiêu hao cả rồi!

Hứa Nhiên trước mặt nằm trên giường, bị hắn khống chế cả tay chân, khuôn mặt anh đỏ bừng lên, thân thể vô lực mềm mại, giống như người bị hạ thuốc vốn không phải hắn, mà là anh.

Tóc mái hỗn độn rơi trên trán, áo sơ mi mở tung ra. Cung Thời An không nhịn được xúc động, đưa tay vuốt thẳng một đường từ trên xuống dưới, xúc cảm mềm mại ở eo lại khiến hắn phải dừng lại.

Hắn không phải chưa từng sờ qua eo phụ nữ, nhưng so với eo của đàn ông.. rõ ràng phải rất khác nhau. Vậy tại sao eo của Hứa Nhiên lại mềm như vậy, lại cong như vậy, lại thu hút đến vậy?

Yết hầu Cung Thời An không nhịn được lăn lộn, hắn nhìn Hứa Nhiên dưới thân, muốn hung hăng cởi bỏ lớp quần áo trên người anh, hung hăng chà đạp, xâm phạm anh!

Chuyện đi đến nước này, ai cũng có thể đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra điều gì. Cung Thời An chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn thật sự lại sẽ làm chuyện đó với một người đàn ông..

Nhưng nghĩ đến đối phương là Hứa Nhiên, hình như gánh nặng tâm lý trong lòng hắn đã giảm đi phân nửa.

Cung Thời An bất ngờ gập người xuống, đè chặt tay Hứa Nhiên, hô hấp phả lên cổ anh, hắn khàn giọng gọi: "A Nhiên, A Nhiên.."

Hứa Nhiên thấy trước mắt mơ hồ, duy chỉ có vẻ mặt khát tình của Cung Thời An là hiện lên rõ ràng nhất.

Hắn hiện tại cần gì nhất, anh hẳn là nên biết rõ. Nhưng hai người các anh.. như thế này.. không hợp lý!

Hơi nóng dồn dập phat ở bên cổ, khiến Hứa Nhiên đang mơ hồ dần lấy lại tiêu cự. Anh nhìn vẻ mặt mê man của Cung Thời An, chắc hẳn đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Hắn hiện giờ, cần gấp là một người giúp hắn giải quyết, dù cho là ai cũng được. Nếu như anh lợi dụng hắn đang gặp khó khăn này mà lợi dụng, ngủ với hắn.. Vậy chẳng phải quá bỉ ổi sao?

Hứa Nhiên anh dù có thích Cung Thời An đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm ra chuyện thừa nước đục thả câu như vậy! Mà đấy là còn chưa biết chừng, khi Cung Thời An tỉnh táo lại sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào nữa!

Hứa Nhiên trong nháy mắt tỉnh táo lại, anh đưa tay muốn đẩy Cung Thời An, vùng vẫy thoát khỏi kiềm chế của hắn: "Thời An, anh biết là em khó chịu, nhưng em hãy tỉnh táo lại đi. Anh là Hứa Nhiên đây.. Còn không mau tỉnh táo lại hả?"

Cung Thời An cứ như người điếc, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Từng nụ hôn cứ rơi xuống trên da Hứa Nhiên, một đường từ cổ đi xuống, khiến anh không nhịn được rên lên một tiếng.

Tiếng rên này lại như kích thích đến Cung Thời An, hắn gần như đã tạo mọi dấu vết trên cơ thể anh, hung hăng lưu dấu ấn trên người anh. Giống như một lời khẳng định, chủ quyền, con người này thuộc về hắn. Bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ này của anh ngoại trừ hắn!

Cung Thời An hôn một đường đi xuống dưới rốn, hắn nâng tay, lột quần Hứa Nhiên, thành thục cởi bỏ hai lớp trong ngoài.

Hứa Nhiên dù có đang đắm chìm đến mấy, tại thời khắc nơi tư mật nhất bị bại lộ, anh cũng nhanh chóng thanh tỉnh.

"Em.. em làm gì vậy?" Vẻ mặt Hứa Nhiên đầy khiếp sợ, anh muốn đưa tay túm lấy cái chăn bên cạnh che lại chính mình, lại bị Cung Thời An ngay lập tức bắt lây chế trụ trên đỉnh đầu. Hứa Nhiên sa sầm mặt mày, thẹn quá hóa giận gầm lên: "Em làm cái quái gì vậy? Cung Thời An mau bỏ ra cho anh!"

Cung Thời An cảm thấy hắn đã trướng đến phát đau, nhưng hắn vẫn cật lực áp chế lại. Chỉ vì không muốn khiến Hứa Nhiên sợ, hắn cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nói: "A Nhiên.. em sẽ không làm anh đau đâu.. em.."

Hứa Nhiên nghĩ Cung Thời An hẳn là gấp gáp không chịu nổi rồi, đành nhắm mắt hét lớn: "Em muốn giải quyết đúng không? Anh tìm người đến cho em là được chứ gì? Thả anh ra!"

Động tác của Cung Thời An lập tức ngừng lại.

Hắn mang vẻ mặt tràn ngập không thể tin nhìn người dưới thân mình: "Anh muốn.. tìm người đến cho em.. là tìm ai?"

Hứa Nhiên cũng biết mình vừa lỡ lời, vội vàng nói: "Anh không có ý đó, Thời An, không phải, anh.."

"Anh cho rằng em là loại người gì, mà ai cũng có thể ngủ cùng?" Cung Thời An cắn răng, cố chịu đựng xúc động trong cơ thể, hai tay nắm lấy cổ tay Hứa Nhiên dùng lực siết chặt lại: "Hứa Nhiên, anh rốt cuộc cho rằng em là loại người gì.. Nếu không phải là anh.."

Cung Thời An nói được một câu, lại dừng lại thở dốc. Hắn dùng sức siết chặt tay Hứa Nhiên, khiến anh đau đến nhăn nhó mặt mày. Nhưng trọng điểm không phải cái này. Hứa Nhiên đã hoàn toàn đánh sự chú ý vào một điều khác.

Nếu không phải là anh..

Nếu không phải là anh thì thế nào? Sao lại không nói tiếp?

"Thời An, em.." Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, khó tin mà hỏi: "Em muốn ngủ với anh?"

Mang tai Cung Thời An đỏ bừng, không biết là do rượu hay là vì hắn xấu hổ, hắn vội nói: "Em không có ý đó! Nhưng hiện tại.. em nhịn sắp không nổi rồi.. Hứa Nhiên.."

Mỗi lần tên của anh được thốt ra từ miệng Cung Thời An, Hứa Nhiên lại cảm thấy mình sắp điên rồi.

"Vậy.."

Anh thực sự..

"Anh giúp em.."

Sắp phát điên rồi!

Cung Thời An chưa kịp phản ứng lại từ lời nói của Hứa Nhiên, động tác dưới tay lập tức ngừng lại. Hứa Nhiên được giải thoát khỏi kìm kẹp, trước tiên nhìn Cung Thời An một cái. Anh nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay run rẩy lần xuống dưới.

Cổ tay truyền lại cảm giác đau đớn, anh không nhịn được run rẩy. Nhưng không phải bởi vì đau, mà bởi vì chuyện anh sắp làm đây thật quá mức hoang đường.

Hứa Nhiên đưa tay chạm vào hạ bộ Cung Thời An, cách một lớp quần, anh vẫn cảm nhận được sự nóng hổi phát ra từ thứ đó. Anh không nhịn được run tay, nhưng Cung Thời An trên người hình như lại rất hưởng thụ cảm giác này.

Hứa Nhiên nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn anh, trong mắt còn toàn là tơ máu.

"Nhanh lên, Hứa Nhiên.." Giọng nói khàn khàn của Cung Thời An kích thích màng nhĩ.

Đầu ngón tay Hứa Nhiên run lên một cái, sau đó anh dứt khoát cởi khóa quần của Cung Thời An. Trong lớp quần lót, thứ kia vẫn đang cương lên, quả thực trông như muốn nổ tung đến nơi.

Hứa Nhiên lặng lẽ cảm thán.

Cung Thời An có thể nhịn đến mức này, đúng là con mẹ nó trâu bò!

Nhìn vật thể kia ở trước mắt mình với khoảng cách gần như vậy, Hứa Nhiên cảm thấy có chút không quen, anh đưa tay muốn đẩy ngã Cung Thời An: "Thời An, em.."

Cung Thời An lập tức giữ chặt tay anh lại, sau đó hắn còn cố ý cọ sát nơi đó vào bụng Hứa Nhiên.

Hứa Nhiên xấu hổ đến mức mặt đỏ muốn rỉ máu. Anh đưa tay che lấy nửa mặt, rồi lại hé một mắt nhìn Cung Thời An. Ánh mắt đầy dục vọng của Cung Thời An ngay lập tức khiến anh giật mình.

Hắn đúng là nhịn sắp hỏng rồi..

Nghĩ thế, Hứa Nhiên lại đưa tay đẩy Cung Thời An, nhưng kết cục vẫn là bị hắn ép trở về, hơn nữa nơi kia còn cọ sát vào đũng quần anh.

"Em sắp không chịu nổi rồi a Nhiên.."

"Không chịu nổi vậy sao em còn.." Hứa Nhiên đang nói thì bỗng ngừng hẳn, sau đó anh lại một lần nữa nhìn Cung Thời An.

Thời gian như ngừng lại. Bây giờ anh mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng.

"A Nhiên, giúp em.."

Cung Thời An còn chưa nói xong, Hứa Nhiên đã cảm thấy bên tai ù đi. Anh mang vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ run run hỏi lại: "Em.. em muốn.. nằm trên anh?"

Cung Thời An vẫn chưa nhận ra điểm khác lạ, hắn dịu dịu giọng, cọ cọ đầu vào cổ Hứa Nhiên, ngay cả nơi đó cũng cố tình cạ vào quần anh, mềm nhũn nói: "Đúng vậy.. A Nhiên.. anh giúp em đi.. em thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi!"

Đàn ông luôn hiểu rõ cơ thể của nhau nhất, không cần suy nghĩ cũng biết sau loạt hành động của Cung Thời An, Hứa Nhiên cũng đã có phản ứng.

Nhưng anh vẫn còn chưa hết chấn kinh.

Hứa Nhiên không thể ngờ đến là, cái Cung Thời An nói muốn anh giúp.. là giúp theo cách này!

Không phải anh chưa nghĩ đến việc hai người sẽ phát sinh quan hệ, nhưng anh thật không ngờ anh lại là người nằm dưới! Anh.. không phải là người đâm sao? Sao bây giờ lại biến thành người bị đâm rồi?

Hơn nữa làm chuyện đó ở.. Anh cũng chưa từng tìm hiểu qua bao giờ! Sẽ không chết người chứ?

Xét theo tuổi tác và tính cách, không phải anh vẫn nên nằm trên sẽ tốt hơn sao?

Vậy mà Cung Thời An.. Cung Thời An lại muốn đâm anh?

Mẹ nó đây là cái quỷ gì? Hứa Nhiên có mơ cũng không nghĩ tới, người bị đè sẽ lại là anh!

Dù cho Cung Thời An có hình thể lớn hơn anh một chút, nhưng luận về tính cách, anh lại trưởng thành chững chạc hơn hắn nhiều. Trong các cuộc tình, cũng không nhất thiết 1 phải lớn hơn 0. Anh vẫn luôn nghĩ các anh sẽ là trường hợp như vậy, nhưng mà không ngờ đến..

Thật ra cũng phải thôi, Cung Thời An còn trẻ tuổi, khí huyết cương dương, tuổi trẻ dâng trào, tất nhiên muốn thể hiện vị thế của một người đàn ông hơn.

Nhưng anh.. còn anh thì sao? Anh cũng không thể chấp nhận được việc anh sẽ bị đâm!

Anh thực sự chưa từng nghĩ tới việc làm bottom! Làm ở đằng sau..

Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An, vừa nói trấn an hắn, vừa cố ý thu hút sự chú ý để tránh ra khỏi gọng kìm của hắn: "Thời An, em bình tĩnh đã.. vấn đề này chúng ta bàn bạc một chút được không? Anh chưa từng.. chưa từng nằm dưới.. anh không chắc mình có thể làm tốt không, nên.. nên em xuống trước đi. Chúng ta bình tĩnh lại, được không?"

"Tên đã lên cung" mà không được bắn, Cung Thời An làm gì có tâm trí nào nói chuyện. Hắn đỏ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, khàn giọng nói: "A Nhiên, em nhất định sẽ không làm anh đau đâu.. em thật sự.. A Nhiên, giúp em.." Câu cuối cùng thốt ra, giọng nói còn pha lẫn sự bất lực.

Lí trí trong đầu Hứa Nhiên kéo giật qua lại với sợi dây tình cảm. Anh cắn răng, mờ mịt đảo qua trong mắt.

Anh..

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hứa Nhiên rốt cuộc cảm thấy.. anh vẫn không thể chấp nhận nổi! Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người nằm dưới! Con mẹ nó dựa vào đâu anh phải chấp nhận mình bị đè chứ?

Cung Thời An để tâm đến tôn nghiêm của hắn, vậy thì tôn nghiêm của anh phải để đâu? Lẽ nào giục cho chó ăn rồi?

Vẻ mặt Hứa Nhiên có vẻ rất khó coi, anh đưa tay ngăn chặn hành động của Cung Thời An, tay còn lại cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình. Anh trầm giọng nói: "Thời An, anh nghĩ kĩ rồi, anh không.. m ưm! Thời An!"

Tròng mắt Hứa Nhiên mở to, tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Cung Thời An từ đầu đến cuối vẫn im lặng chờ anh trả lời. Nhưng hắn phát hiện mình chờ không nổi nữa.

Hắn liền nhanh nhẹn đưa tay sờ xuống đũng quần anh, mở khóa quần, sau đó trực tiếp nắm lấy nơi nhạy cảm nhất của anh.

"Bản mệnh" bị nắm trong tay, ai mà không hoảng hốt. Hứa Nhiên nhanh chóng xìu xuống như cá chết, ngay cả giãy giụa cũng không dám, anh thẹn quá hóa giận hét lên: "Em.. Cung Thời An, làm cái trò gì vậy? Còn không buông tay ra?"

Khuôn mặt Cung Thời An đỏ như hòn lửa nhỏ, hắn lầm bầm gì đó không rõ, bàn tay bắt đầu di chuyển.

Hứa Nhiên nhận được kích thích cực đại từ thể xác đến tinh thần, chỉ cảm thấy đầu óc như bị phân ra thành từng mảnh. Cung Thời An lần đầu tiên làm loại chuyện này cho một người đàn ông khác, mới đầu cũng bối rối không biết nên làm thế nào. Hứa Nhiên nhân cơ hội đó lại cô khuyên bảo hắn: "Thời An, chúng ta có gì, từ từ nói, từ.. A!"

Bàn tay Cung Thời An đã bắt đầu di chuyển. Thay vì để cái miệng nhỏ xinh của Hứa Nhiên nói chuyện, chi bằng cứ để anh im miệng trước đã. Cung Thời An lập tức chặn môi Hứa Nhiên, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi anh. Còn bàn tay bên dưới cũng nhớ lại lúc hắn tự xử, thuần thục trêu đùa anh.

Dưới sự kích thích của Cung Thời An, Hứa Nhiên không nhịn được khẽ uốn cong mình, vô thức đẩy hạ bộ mình về phía tay hắn để nhận được kích thích càng lớn hơn.

Cung Thời An cướp lấy toàn bộ hơi thở của anh, lại đưa mắt nhìn anh. Người dưới thân đã bị hắn làm trò thần trí điên đảo, thậm chí còn đạt được khoái cảm cực đại dưới sự trêu đùa của hắn.. Đầu Cung Thời An nóng đến muốn nổ tung.

Một bên tay hắn vẫn tiếp tục trêu đùa tính khí của Hứa Nhiên, tay kia đã không an phận luồn vào sau lớp quần lót của anh..

Dưới sự khiêu khích không của Cung Thời An, Hứa Nhiên dù cố nhịn cách mấy rốt cuộc cũng không nhịn được mà xuất ra.

"A.. ưm.. đừng mà!"

Hứa Nhiên đỏ bừng mặt, vội vàng bịt miệng mình lại. Âm thanh vừa rồi là do anh phát ra ư? Vì sao nghe lại phóng đãng như vậy chứ?

Cung Thời An tất nhiên cũng nghe rất rõ ràng âm thanh này, hắn giống như bị kích thích, rõ ràng Hứa Nhiên đã ra một lần, hắn vẫn tiếp tục vuốt ve tính khí chưa chịu xìu xuống.

Cung Thời An nhìn người nằm trên giường mình đỏ như máu, toàn thân vô lực, rồi lại nhìn chất lỏng trắng đục dính nhớp trên tay mình, kỳ lạ là cảm giác ghê tởm trong tưởng tượng không xảy ra.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm tình với một người đàn ông. Nhất là người đó còn là Hứa Nhiên.

Nhưng..

Cung Thời An cúi đầu xuống, khẽ gặm cắn môi Hứa Nhiên, hắn ép anh mở miệng, luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng anh, tùy ý khuấy đảo.

Hứa Nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, tinh thần mờ mịt không rõ. Đúng lúc này, bàn tay Cung Thời An lần mò sau mông anh cũng tìm ra được nơi đó, hắn lập tức đưa một ngón tay vào. Hứa Nhiên giật cong mình lại như một con tôm, sau đó anh lại há miệng thở dốc, hốt hoảng quát: "Làm gì vậy.. Cung Thời An, em đang làm cái quái gì vậy?"

Vách thành ấm nóng bao lấy ngón tay Cung Thời An, cảm giác này..

"Em từng nghe nói, đàn ông quan hệ với nhau đều là dùng lỗ sau, chính là.. thế này!"

Hắn vừa nói lại vừa đưa ngón tay tiến thêm một chút. Hứa Nhiên cảm nhận được hạ bộ bị xâm nhập, đau đến vội khép chân lại. Nhưng Cung Thời An đã nhanh chóng chèn một chân vào giữa đùi anh.

".. thế này, nới lỏng rồi đâm vào.."

"Em mẹ nó.. cút ra!" Hứa Nhiên thở hồng hộc, hai chân run rẩy, cảm giác ngón tay Cung Thời An đang tiến vào.. của mình, thực sự làm cho Hứa Nhiên xấu hổ muốn chết!

Cả cơ thể Hứa Nhiên không nhịn được run rẩy, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Anh không muốn.. không muốn.. Vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Cung Thời An nhận ra sự run rẩy của anh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh che mặt khóc. Lúc này hắn mới chợt hoảng hốt rụt tay lại, lau nước mắt cho anh: "A Nhiên, em không cố ý làm anh đau đâu. Đau lắm sao anh.. em xin lỗi.. Em thật sự không biết sẽ như vậy.."

Hắn chưa từng tìm hiểu qua những chuyện như thế này. Hắn chỉ biết đàn ông làm ở lỗ sau đều rất sướng, hắn không biết Hứa Nhiên sẽ đau như vậy, hắn.. càng không biết việc làm tình này lại giống như thuốc phiện vậy, làm bao nhiêu cũng không đủ..